*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bởi vì trong trí nhớ tàn hồn của Triệu Á Bình, không chỉ thiếu một ngày một đêm trước khi vụ án phát sinh, nếu như không phải tôi cảm giác sai, vài ngày trước khi Triệu Á Bình bị giết đều không có ký ức, mà ký ức cuối cùng của cô ta chính là đưa tiễn Lương Hiên ra sân bay...
Lúc đó lái xe của công ty lái một chiếc xe thương vụ chở Lương Hiên và Triệu Á Bình cùng ra sân bay, với quan hệ của hai người bọn họ, không phải không có khả năng thừa lúc lái xe không chú ý làm một vài hành vi thân mật... Có lẽ chính trong lúc đó, Triệu Á Bình đã bị Lương Hiên đâm chiếc2kim châm.
Mặc dù mấy người chúng tôi đều phân tích toàn bộ chuyện này một lần, nhưng tất cả đều chỉ là phỏng đoán, kể cả Lương Hiện có động cơ làm điều đó, nhưng chúng tôi cũng không đủ chứng cứ chứng minh việc này.
Mặc dù bây giờ Lương Hiên đã là người thừa kế duy nhất của khối tài sản nhà họ Lương, nhưng kẻ giết người lại chính là Lương Kha. Đây là sự thật không thể chối cãi, cho dù Lương Hiển rất đáng nghi, nhưng về mặt pháp luật lại không thể nào giải thích vì sao kẻ giết người lại là Lương Kha?
Nếu Lương Hiện thực sự là hung thủ đứng phía sau, tại sao hắn lại có giáo lý của giáo phái8Thánh Anh? Chẳng lẽ hắn học ở nước ngoài rồi trở về? Xem ra giờ đây Bạch Kiện phải điều tra xem năm đó Lương Hiên ở nước ngoài có làm gì mờ ám hay không. Sau khi Bạch Kiện trở về, chú Lê vẫn luôn lặng im không nói gì, tôi thấy sắc mặt chú không đúng, bèn nhẹ giọng hỏi: “Sao trông chú tâm sự nặng nề vậy? Có phải trong vụ án này có vấn đề gì không?”
Chú Lê liên tục thở dài rồi mới nói: “Thật ra ngay từ đầu chủ không nhận vụ án này cũng không hoàn toàn là vì kiêng kị...” “Vậy thì vì cái gì ạ?” Tôi không hiểu cho lắm.
Lúc này chú Lê mới lo âu nói cho tôi biết,2thật ra năm đó những người đồng đạo cùng xem giáo phái Thánh Anh hiến tế với chú Lê đã không còn sống nữa.
Sở dĩ chú Lê có thể sống đến bây giờ chỉ là vì năm đó có thể kịp thời dứt ra, nếu không chỉ sợ cũng đi cùng mấy người đó xuống suối vàng rồi. Tôi giật mình hỏi: “Nghiêm trọng thế cơ à? Chẳng phải chú nói là tên giáo chủ đã chạy trốn ra nước ngoài rồi mà?” Chú Lê bất đắc dĩ nói: “Lúc đó cảnh sát không bắt được hắn, cho nên tất cả cảm thấy chuyện này đã kết thúc. Nhưng sau đó mấy người cùng điều tra chuyện này với chú lần lượt gặp chuyện, chú biết ngay việc này2không hề đơn giản...”
Hóa ra năm đó do môn phái chú Lê có việc, nên chú phải trở về nên tạm thời dứt khỏi vụ này, nhưng sau khi chú xử lý xong việc trong môn phái rồi vội vàng quay lại, thì phát hiện những người đồng nghiệp đó lần lượt chết ngoài ý muốn.
Chủ Lê đương nhiên không tin tất cả chỉ là trùng hợp, do đó chú tìm đến nhà một người thân cận nhất trong nhóm đó là Dương Liên Nghiệp và phát hiện hành vi của Dương Liên Nghiệp trước khi chết hơi khác thường, một người không uống rượu lại say rượu chết đuối trong một rãnh nước nhỏ sâu chưa đến một mét. Sau đó chú Lê kiểm tra thi thể Dương6Liên Nghiệp thì phát hiện trên đầu anh ta có một mũi kim châm... Chỉ tiếc thi thể những người khác đã được hỏa táng cho nên không thể nào kiểm chứng trên đầu bọn họ có chiếc kim châm giống như thể hay không.
Sau khi nói xong, chú Lê đi đến ngăn tủ tìm ra một chiếc hộp sắt đã cũ, đồ vật bên trong được bọc vô cùng chặt chẽ bởi ba lớp giấy vàng. Khi chú mở ra cho tôi xem, ấy vậy mà lại là một mũi kim châm dài tận mười phân. Rất khó tưởng tượng thứ này đâm vào trong đầu là cảm giác gì? Mà có thể tùy ý đâm thứ này vào đầu người khác... Nhất định cũng không phải người bình thường!
Chú Lê thấy tôi sững sờ nhìn chằm chằm chiếc kim thì trầm mặt nói: “Thứ này một khi đâm vào não, thì có là Đại La thần tiên cũng không cứu được, nếu không rút ra thì còn đỡ, người này có thể miễn cưỡng sống một thời gian, khi nào rút ra... sẽ chắc chắn phải chết.”
Tôi thấy chú Lê nói thế thì nghĩ ngay đến Lương Kha, xem ra cậu chủ Kha lần này chết chắc, chỉ không biết sát thủ sau màn có phải là Lương Hiên, người anh em cùng cha khác mẹ hay không.
Vài ngày sau, Bạch Kiến tra được một ít chuyện của Lương Hiên khi ở nước ngoài... Không ngờ được là Lương Hiên không oai phong giống vẻ bề ngoài, mười mấy tuổi hắn ra nước ngoài đi học, mặc dù hàng năm Lương Bản Phát đều gửi tiền học phí và tiền sinh hoạt sang, nhưng cũng chỉ đủ nhu cầu tối thiểu, so với cuộc sống xa xỉ của Lương Kha ở trong nước thì không thể sánh bằng.
Vì để duy trì hình tượng “cậu chủ nhà giàu” của mình lúc học đại học, Lương Hiên đã làm rất nhiều việc không thể lộ ra ánh sáng để kiếm tiền, cho nên nói cuộc sống ở nước ngoài của hắn chỉ hào nhoáng bề ngoài, mà sau lưng thì cực kỳ vất vả.
Cũng chính vào lúc đó, hắn tiếp xúc với một chút tà giáo nước ngoài, hơn nữa còn bị cảnh sát bắt trong một lần tụ họp, nhưng cuối cùng cảnh sát lại thả Lương Hiên ra, cũng không xử phạt gì hết. Nguyên nhân của việc này Bạch Kiện lại không cách nào tra được. Sự việc đã đến nước này, cảnh sát cũng phải mời Lương Hiên về hỗ trợ điều tra, mà chúng tôi cũng chính diện gặp mặt Lương Hiên một lần, xem hắn có phải tín đồ còn sót lại của giáo phái Thánh Anh hay không.
Lần trước khi chúng tôi gặp mặt Lương Hiện tại biệt thự nhà họ Lương, hắn cho chúng tôi ấn tượng là một người trưởng thành điềm tĩnh, đặc biệt khi có Lương Kha làm nền, hắn càng đẹp trai phong độ, trên người có một khí chất rất cuốn hút.