*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khi Lương Bản Phát chạy đến phòng khách thì bị Lương Kha đuổi kịp, ông ta vốn định gọi điện thoại báo cảnh sát, nhưng bị Lương Kha giằng được điện thoại rồi tiện tay ném ra ngoài cửa sổ... Lương Kha đâm cha hắn liên tiếp bảy nhát dao, cuối cùng Lương Bản Phát ngã xuống bên cạnh bàn uống trà trong phòng khách, chết hẳn... Mà hành động sau đó của Lương Kha càng quái dị, Lương Kha quay trở lại phòng bếp cầm một cái chậu rửa rau ra, sau đó đến bên cạnh từng người chết cắt yết hầu của họ lấy máu.
Lương Kha thu thập toàn bộ máu của người chết vào chậu rửa rau, rồi sau đó bắt đầu bôi lên khắp tường trong phòng khách, mặc dù nhìn thì như hắn chỉ vẽ lung tung, nhưng trên tường nhanh chóng hiện lên một2hình vẽ quái dị. Sau khi vẽ xong, Lương Kha nhanh chóng đem chỗ máu tươi còn lại hắt lên tường, có thể nói hành vi của hắn hoàn toàn chẳng có chút logic nào, không ai nhìn ra được ý nghĩa của những hành động đó là gì?
Thật may là nhà Lương Kha có camera giám sát, nếu không thì rất khó mà phát hiện dấu máu khắp tường lại là một hình vẽ quái dị như vậy. Cuối cùng, chú Lê nhờ Tướng Chí Quân lấy từ chỗ cậu của Lương Kha một tấm ảnh của hình vẽ quái dị kia, tôi phát hiện từ lúc nhìn thấy hình vẽ này, chân mày của chú ấy vẫn luôn nhíu chặt, dường như là nhớ ra điều gì đó rất đáng sợ vậy...
Về phần Lương Kha, sau khi bị đưa về cục, bất kể cảnh sát hỏi cái gì,8hắn cũng chỉ im lặng cúi đầu, không nói câu nào... Ngay cả cậu hắn là Cục phó Hứa tự mình đến xem hắn, nhưng hắn vẫn không có phản ứng gì. Cuối cùng, Cục phó Hứa phải tìm tới Tưởng Chí Quân để bàn bạc xem chuyện này nên giải quyết thế nào? Mặc dù bây giờ tất cả các chứng cứ đều chỉ ra rằng Lương Kha đã giết chết cha mẹ mình và hai người còn lại, nhưng động cơ giết người của hắn là gì?
Cục phó Hứa cũng đã nói, tuy Lương Kha là cháu ruột của ông ta, nhưng nếu hắn thực sự cố ý giết người... vậy thì ông ta tất nhiên sẽ không nhân nhượng cho Lương Kha, dẫu sao thì Hứa Hồng cũng là em gái ruột của ông ta. Nhưng ông ta suy nghĩ nát óc cũng không hiểu tại sao2Lương Kha lại phải làm như vậy? Điều này thực sự không hợp với lẽ thường?! Một đứa con trai phải ở vào tình huống thế nào mới giết chết cha mẹ ruột của mình chứ? Hơn nữa theo như video, thì buổi tối ngày hôm trước, ba người nhà họ vẫn còn cười nói vui vẻ, mà biểu hiện của Lương Kha vẫn luôn bình thường, không nhận thấy hắn có dấu vết căm ghét nào với cha mẹ cả. Nhưng sau khi ngủ một giấc dậy, cả người hắn đều thay đổi, từ buổi sáng, sau khi hắn ra khỏi phòng của mình thì đi tới phòng bếp, cầm dao giết người, trong lúc đó, Lương Kha không hề có chút do dự nào, đúng là so với lúc bình thường thì như hai người khác nhau vậy. Theo lời Cục phó Hứa, thì ông ta là người2hiểu rõ cậu cháu ngoại này nhất, tính tình hắn đúng là có hơi mất dạy, nhưng bình thường hắn chỉ là một thằng nhát gan mà thôi, bảo hắn thịt con gà còn khó, làm sao có thể giết người được chứ?
Lúc này, Tưởng Chí Quân nhớ lại chuyện Lương Bản Phát đã nói với mình trước đó, về chuyện mấy ngày nay Lương Kha có những hành động kỳ quái, cho nên mới nhờ ông ta tìm chú Lê đến nhà xem giúp. Những kỳ quái thế nào thì ông ta còn chưa kịp nói rõ thì đã xảy ra thảm kịch như vậy rồi...
Cuối cùng, không còn cách nào khác, Tưởng Chí Quân và Cục phó Hứa cùng nhau tìm đến chú Lê, hi vọng chú ấy có thể giúp được Lương Kha tìm ra chân tướng chuyện hắn giết cha mẹ, mà không chỉ kết án6qua loa theo những gì đã thấy qua video. Tôi tưởng rằng chú Lê sẽ đáp ứng ngay đấy? Nhưng chú ấy lại khó xử, nói: “Không phải tôi không muốn giúp chuyện này, mà là tôi không giúp được, hình vẽ được phát hiện ở hiện trường gây án... Không đơn giản, năng lực của tôi có hạn, thực sự không giúp được cậu ta.”
Đây là lần đầu tiên tôi thấy chú Lê có tiền mà lại không kiểm. Nhưng chú ấy đã nói không giúp được, vậy thì khẳng định là không giúp được rồi, nếu không, với quan hệ của chú ấy và Tướng Chí Quân, chắc chắn chú ấy sẽ không mặc kệ chuyện này. Sau khi hai người Tưởng, Hứa đã rời đi, tôi vội hỏi chú Lê tại sao không nhận vụ này? Trước kia chúng tôi đã gặp rất nhiều vụ án còn khó giải quyết hơn, cũng đâu thấy chú ấy cẩn thận như vậy?
Chú Lễ nghe tôi nói vậy thì lắc đầu: “Cháu còn trẻ, có một số việc cháu không biết được sự lợi hại trong đó... Chú đã nhìn thấy cái hình vẽ này một lần vào hơn hai mươi năm trước. Khi đó chủ còn là một gã ngờ nghệch mới xuất sư, cảm thấy trời là nhất, đất là thứ hai còn mình chính là thứ ba, chủ không sợ hãi bất kỳ chuyện gì cả, nhưng chẳng bao lâu chú đã gặp phải một chuyện khiến chú hoàn toàn thay đổi ý nghĩ đó...”
Sau đó chú ấy kể lại chuyện năm ấy cho tôi nghe, còn nói với tôi rằng, khi chuyện đó vừa xảy ra, đã làm giới huyền học trong nước kinh sợ, bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới một kẻ đến từ nước khác lại tà ác đến thế... lại có thể làm cho một nước lớn như chúng ta dậy sóng. Thì ra ngay đầu những năm chín mươi của thế kỷ trước, kinh tế cả nước bắt đầu phục hồi, cũng có khá nhiều thương nhân nước ngoài đến Trung Quốc đầu tư. Lúc ấy có một xí nghiệp nước ngoài vào đầu tư xây dựng nhà máy dệt, sản xuất vải để cung cấp cho các hãng nổi tiếng ở nước ngoài.
Bởi vì đây là nhà máy dệt, cho nên công nhân trong xưởng hầu hết đều là những cô gái trẻ. Mọi người đều cảm thấy thu nhập ở đó khá cao, hơn nữa còn là xưởng tư nhân, bảo mình làm ở đây cũng cảm thấy vẻ vang, nên rất nhiều cô gái trẻ đến làm việc.
Nhưng qua hai năm, trong xưởng bắt đầu liên tục có nữ công nhân mất tích, người nhà của bọn họ tìm đến nhà máy, thì đều được báo là những người này đã không còn làm việc ở xưởng từ lâu rồi... Bởi vì theo tính chất công việc của nhà máy dệt là làm theo ca, cho nên phần lớn công nhân sống trong ký túc xá của công nhân viên, bởi vậy có nhiều người nhà của những nữ công nhân mất tích rất khó phát hiện ra con em mình đã mất tích từ lâu. Cảnh sát cũng có tới xưởng điều tra, nhưng cuối cùng không tra ra được gì cả, bởi có rất nhiều người có thể làm chứng những nữ công nhân mất tích đã lấy tiền lương và rời khỏi nhà máy một thời gian trước đó rồi.
Lúc ấy có rất nhiều người lựa chọn ra ngoài đi làm, cho nên tình huống mất tích như vậy nhiều vô cùng, thường thì qua một thời gian ngắn sau người nhà mới phát hiện người đã mất liên lạc thật ra là ra ngoài đi làm chỗ khác.
Nhưng những nữ công nhân mất liên lạc ở mấy thôn gần đó ngày càng nhiều, sự việc nhanh chóng gây chú ý đến những thuật sĩ trong giới huyền học như chú Lê... Bởi vì bọn họ phát hiện những cô gái mất tích dường như có một điểm giống nhau, chính là họ đều là những cô gái sinh vào ngày 6 tháng 6 dương lịch.