*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Người quản lý thấy tôi có vẻ không hài lòng, lập tức cười nói: “Quý ngài này, thật không phải với ngài, cậu chủ Kha là khách hàng quen của chúng tôi ở đây, chúng tôi thực sự không đắc tội nổi! Như thế này đi, tôi gọi mấy cô gái vào đây để ngài chọn lại... bốn người, có được không?” Kết quả “tôi” không hề cảm kích, mặt còn biển sắc, nói: “Cô nói vậy là có ý gì, không đắc tội nổi cậu chủ Kha chó má gì đó, vậy là có thể đắc tội với tôi...”
Người quản lý lập tức biết “tôi” cũng không phải dạng hiền lành, cuối cùng chỉ có thể khổ sở lui ra ngoài. Thật ra người có đầu óc bình thường đều biết chuyện này chắc chắn là không yên... Vị2cậu chủ Kha đó có thể được người quản lý coi trọng như vậy, thì chắc chắn không phải người bình thường. Nhưng “tôi” với Đinh Nhất ngồi ở phòng bao này cũng không phải người bình thường! Bọn họ, một người không sợ có chuyện, một người thích gây chuyện, nghĩ mà xem, hai người này ở chung thì có thể không có chuyện sao? Quả nhiên chỉ một lát sau, một người đàn ông trẻ tuổi người đầy mùi rượu đẩy cửa bước vào. Theo sau lưng hắn còn có hai gã cao to khác, nhìn một cái là biết hai kẻ côn đồ. Lúc này Tô Mạn bên cạnh “tôi” rõ ràng rất căng thẳng, dường như vô cùng sợ hãi người đàn ông này. Không cần nói cũng biết, người đàn ông trẻ tuổi người đầy8mùi rượu này chính là cậu chủ Kha mà quản lý đã nói tới.
Sau khi cậu chủ Kha lắc lư đi tới, liền đưa tay chỉ vào Tô Mạn, mặt không vui nói: “Cô, đứng lên đi cùng tôi.”
Tô Mạn nghe lời vội vàng đứng lên, nhưng lại bị “tôi” ôm lại: “Em gái nhỏ, mọi việc cũng phải có trước có sau chứ? Cô là tôi chọn trước, cho nên hôm nay cô phải ngồi đàng hoàng ở chỗ này cho tôi...” Mấy chữ cuối “tôi” gằn giọng nói, Tô Mạn sợ đến run rẩy, lập tức không dám đứng lên nữa.
Cậu chủ Kha trước mặt nghe thấy vậy thì lại hơi kích động nói với hai người sau lưng: “Ái chà chà! Không ngờ ở đây có thể gặp được một người hung dữ như vậy? Được, hôm2nay tao sẽ cho mày biết, ở trong Đêm bất tận này, ai mới là người mạnh nhất...”
Nói xong hắn cũng từ từ lui ra cửa, sau đó tựa vào khung cửa làm ra vẻ xem kịch vui, trong mắt tràn đầy đắc ý, rồi hai tên to con luôn đi sau lưng hắn xông thẳng vào “tôi”. Một người trong đó định đưa tay chụp lấy cổ tôi, kết quả bị “tôi” bắt được ngón tay, sau đó bẻ theo hướng ngược lại, nghe vang lên tiếng “rắc”, ngón tay trỏ của hắn đã bị tôi bẻ gãy.
Người đàn ông kia lập tức kêu lên thảm thiết, lúc này, cậu chủ Kha đứng ở cửa biển sắc mặt. Nhưng hắn lập tức ra hiệu tên còn lại xông về phía tôi.
Tôi thuận tay nhặt lên một chai rượu vang2đỏ, “xoảng” cái đập lên đầu tên thứ hai đang xông đến, trên đầu hắn đầy rượu vang đỏ! Tình cảnh kia nhất thời rất náo nhiệt, chất lỏng màu đỏ và trắng chảy đầy đất... Mà tên vừa rồi bị tôi bẻ gãy ngón tay cũng bị Đinh Nhất đạp cho nằm xoài trên đất, không đứng dậy nổi. Lúc này “tôi” lạnh mặt nhìn về phía cậu chủ Kha đứng ở cửa, mặt đầy khiêu khích, nói: “Có muốn tự mình lên không?” Kết quả tên đó sợ quá, vừa thấy tình hình này lập tức không nói lời nào chạy mất, cuối cùng, quản lý đến đỡ hai tên trên mặt đất đi, sau đó liên tục nói xin lỗi với chúng tôi, còn nói tất cả chi phí hôm nay đều miễn phí! Nhưng cô ta6cũng hi vọng chúng tôi tạm thời rời khỏi nơi này, bởi vì tên cậu chủ Kha kia khẳng định sẽ còn trở lại tìm chúng tôi gây phiền toái, đến lúc đó, nhỡ mà đánh nhau trong quán rượu, thì sẽ gây tổn thất lớn cho phía cô ấy.
“Tôi” vốn không muốn đi đâu, nhưng Đinh Nhất lại nói: “Làm loạn thể đủ chưa? Thời gian đi ra ngoài của anh có hạn, chẳng lẽ muốn lãng phí toàn bộ ở đây à?”
“Tôi” nghe vậy cũng thấy phải! Vì vậy bèn xoay người vỗ những vụn thủy tinh trên người rơi xuống, sau đó đi cùng Đinh Nhất ra khỏi quán rượu “Đêm bất tận”. Sau khi ra khỏi quán rượu, “tôi” đi lang thang khắp nơi không mục đích, Đinh Nhất cũng yên lặng đi sau lưng “tôi”, nhưng khi chúng tôi đi đến một nơi tương đối yên tĩnh, đường phố lúc đó cũng ít xe qua lại, thì đột nhiên xuất hiện một đám người tay cầm gậy gộc, xông vào chúng tôi.
“Tôi” thấy tình hình này thì mặt lập tức phấn khích, xoa tay chuẩn bị làm một trận đã đời. Nhưng Đinh Nhất đã lạnh giọng cảnh cáo “tôi”: “Chớ ra tay quá nặng, tôi không muốn phải dọn cho anh.”
“Tôi” nghe vậy liền hừ nhẹ một tiếng nói: “Đánh nhau thì đánh thôi, còn nhiều quy tắc như vậy? Nếu không mày biểu diễn cho tao xem làm thế nào để xử lý bọn chúng mà không làm chúng bị thương đi?”
Sau khi nghe vậy, Đinh Nhất nhìn “tôi” nhưng không lên tiếng, mà bắt lấy cây gậy đang đánh về phía mình, nhanh chóng né người, rồi quay người bóp bả vai phải của đối thủ, chỉ nghe “rắc rắc” một tiếng, khớp xương cánh tay phải của tên xui xẻo đó đã bị Đinh Nhất nhẹ nhàng tháo xuống.
“Tôi” nhìn là hiểu ý Đinh Nhất, sau đó cũng bắt chước” tháo khớp xương cánh tay của hai tên xông về phía mình... Trong thời gian ngắn, nhóm người này bị “tôi” và Đinh Nhất tháo khớp xương, nằm trên mặt đất kêu gào thảm thiết.
Lúc này “tôi” phát hiện cách đó không xa có một chiếc xe màu đen đậu ở trên đường, vì vậy “tội” liền nhanh chóng bước tới, phát hiện thì ra người ngồi trong xe chính là tên cậu chủ Kha đang kinh hoàng, không ngừng nói gì đó với người trong điện thoại...
Chắc thằng nhóc này gọi người đến bao vây chúng tôi, sau đó muốn một mình ngồi trong xe xem, nhưng hắn không ngờ quân của hắn lại ngã hết, lúc này hắn đang rất sợ hãi, ngay cả việc lái xe chạy trốn cũng không nhớ ra. “Tôi” nhìn thấy bộ dạng kinh sợ của tên cậu chủ Kha, mà trong mắt xuất hiện tia phấn khích muốn chơi đùa, nhưng sau đó lại bị Đinh Nhất chạy tới ngăn cản, anh ta nói: “Nhìn thằng nhóc này sợ hãi như một đứa trẻ thể thì cần gì phải đánh nữa... Anh bớt gây phiền toái cho Tiến Bảo đi.”
“Tôi” nghe vậy thì bực bội lắm nhưng cũng không nói gì, sau đó đi đến cửa xe, rồi lạnh lùng nói với cậu chủ Kha ở bên trong: Mở cửa sổ xe ra...”