*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khi đó Ngô An Ni đã nhận rõ bộ mặt những người nhà này, cho nên cô chưa bao giờ đem hi vọng đặt lên bọn họ, bố đã cho cô mười nghìn tệ, trước tiên cô phải đến bệnh viện kiểm tra toàn diện, xem thân thể mình có vấn đề gì hay không. Nhưng không biết có phải do điều kiện của bệnh viện trong huyện có hạn hay không, mà bác sĩ chỉ nói cô bị thiếu máu nhẹ, còn lại đều bình thường. Đối với sự qua đời của ba người thân, cái để lại ấn tượng sâu nhất cho Ngô An Ni chính là bệnh tật của mẹ, bởi vì bà ngoại qua đời khi cô còn quá nhỏ, mặc dù biết bà2bị bệnh, nhưng cô không biết là bệnh gì. Mà lúc em trai phát bệnh, cô vẫn đang ở trong ký túc của trường, cho nên cũng không biết tình huống cụ thể. Nhưng mẹ của cô thì khác, đến giờ Ngô An Ni vẫn nhớ, lúc đó mẹ cô bị đau đớn cả ngày, sắc mặt tái nhợt... Ngô An Ni vẫn nghĩ đó là do mẹ đẻ em trai xong không được nghỉ ngơi tốt, nhưng giờ ngẫm lại mới thấy, hẳn là bệnh của mẹ cô lúc đó đã rất nghiêm trọng. Bắt đầu từ ngày đó, Ngô An Ni cảm nhận sâu sắc sự nhỏ bé và yếu đuối của mình và sợ hãi đối với căn bệnh mà mình chưa biết, do đó6cô dốc lòng trở thành một bác sĩ, cô nhất định phải tháo gỡ bí ẩn bệnh di truyền của dòng họ trên người mình. Trong hai năm qua, Ngô An Ni vẫn luôn vừa làm vừa học, cô cho là mình đã cắt đứt quan hệ với người bố không hề có chút tình cảm nào kia. Nhưng ai ngờ một tháng trước, cô đột nhiên nhận được một cuộc gọi từ luật sư, nói là cô được nhận một khoản tài sản thừa kế.
Đến lúc gặp mặt người luật sư đó, Ngô An Ni mới biết, hóa ra một tháng trước, bố của cô ấy đã qua đời vì bệnh ung thư gan giai đoạn cuối, lúc có chẩn đoán chính xác thì đã không thể3cứu chữa được nữa rồi, vì thế mà người cha từ trước đến giờ không quan tâm đến con gái sống hay chết, đột nhiên lương tâm trỗi dậy, làm di chúc để lại toàn bộ tài sản cho con gái mình. Những người trong nhà họ Ngô không đồng ý điều đó, đặc biệt là người bà vẫn đang còn sống của Ngô An Ni, bà ta luôn mồm nói số tiền đó là của nhà họ Ngô, nếu cho đứa cháu gái, chẳng phải tương lai số tiền đó sẽ thành tiền của nhà khác hay sao? Vì thế mới có tình cảnh trước đó người nhà họ Ngô tìm tới Ngô An Ni để đòi lại tài sản bố cổ.
Tôi nghe mà tức giận vô9cùng: “Trên đời này lại có những người ngu ngốc, ích kỷ, không biết xấu hổ như thế à?”
Ngô An Ni cười khổ, bất đắc dĩ nói: “Nhưng những người ngu ngốc, ích kỷ, không biết xấu hổ đó lại là người thân của em, trong cơ thể em chảy cùng dòng máu với họ, em có thể cắt đứt liên lạc với họ, nhưng không thể cắt đứt được liên hệ huyết thống...”
Tôi vội nói: “Vậy thì sao chứ? Chẳng phải mấy vạn năm trước người và khi vẫn còn là anh em đấy à, nhưng giờ có quan hệ gì đâu! Cô bé à, em suy nghĩ quá nhiều rồi, người thân kiểu này không cần cũng được! Nếu như em lo lắng bọn họ lại4tới tim mình, vậy thì em không cần sợ... Bởi vì trước tiên về mặt luật pháp, em là người thừa kế hợp pháp của cha mình, còn có di chúc làm chứng, anh tin chắc người nhà họ Ngô cũng rõ ràng điều này, cho nên bọn họ mới tìm đến gây sự với em. Kể cả sau này bọn họ có tới nữa, em cũng không cần sợ, chỉ cần em nhìn thấy họ thì hãy gọi ngay cho anh, anh cam đoan sẽ bay đến cứu em ngay. Đương nhiên em cũng có thể lựa chọn báo cảnh sát trước, có khi cảnh sát đền còn nhanh hơn anh... Mà bắt bọn họ về đồn càng dễ xử lý hơn, những việc bọn họ làm là vô lý, em sợ gì chứ? Em chỉ cần dùng ánh mắt khinh bỉ như lần đầu gặp anh, chỉ vài phút là có thể giết sạch họ!”
Ngô An Ni nghe tôi đùa như thế thì bật cười, bây giờ nghĩ lại tôi mới hiểu vì sao lần đầu tiên gặp mặt mà cô ấy đã ghét tôi như thế, chẳng lẽ trên mặt tôi thật sự có viết hai chữ “thầy bói” à?
Bỗng tôi nghe Ngô An Ni nói nhỏ: “Xin lỗi... Đúng là lúc mới quen anh, em hơi có thành kiến.”
Tôi nghĩ thẩm trong lòng, như thế đâu phải chỉ là hơi có thành kiến! Nhưng nghĩ lại thấy cũng đúng, cô gái này bởi vì người nhà mê tín mà đã phải trải qua một tuổi thơ cực khổ, tuy tất cả đã qua, nhưng bóng ma tuổi thơ làm sao có thể biến mất dễ dàng như thế.
Tối cười thật tươi, nói: “Không có gì... Anh đã quên từ lâu rồi, những gì em trải qua lúc nhỏ thật khó để không sinh ra thành kiến với những người như anh... Nhưng nó cũng giống như em làm bác sĩ vậy, em dám cam đoan tất cả đều là bác sĩ tốt à? Nhưng không thể chỉ vì một bác sĩ kém mà phủ định tất cả những người còn lại đúng không?”
Ngô An Ni khẽ cười, bầu không khí hiện giờ giữa chúng tôi có thể nói chưa bao giờ tốt đến thế, nhưng khi tôi muốn tiếp tục kéo dài nó thì đã đến trường học của Ngô An Ni...
Tôi thấy vẻ mặt Ngô An Ni khá mệt mỏi nên không đành lòng để cô ấy đứng bên đường nói chuyện phiếm với mình, tôi bèn đặt nhẹ tay lên vai cô ấy rồi nói: “Về nghỉ ngơi sớm một chút đi, chuyện hôm nay đừng nghĩ lung tung, mấy ngày tới nếu không có việc gì thì em cứ ở yên trong trường, nếu nhất định phải đi ra ngoài thì gọi điện cho anh, anh sẽ làm vệ sĩ cho em.”
Ngô An Ni nhẹ nhõm gật đầu với tôi rồi nói: “Được! Vậy em... Vào đây.”
Tôi vẫn cứ đứng ở đó nhìn theo bóng lưng Ngô An Ni biến mất trong sân trường, đột nhiên tôi có cảm giác cuộc sống trở nên tươi đẹp, cho dù trên trời có đám mây đen thổi qua, tôi cũng thấy nó đáng yêu vô cùng.