*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đinh Nhất nhắm mắt, nặng nề phun ra hai chữ: “Có thể...”
Tôi không nhịn được cười, nói: “Đệch! Anh đúng là tích chữ như vàng! Xem ra sau này anh cũng nên kiêng rượu như tôi mới được.”
Đinh Nhất nghe thể thì hừ một tiếng, tiếp tục nhắm mắt giả chết... Lúc này tôi đột nhiên nảy sinh ý xấu muốn trêu anh ta, tôi nằm sấp bên tai anh ta và nhỏ giọng hỏi: “Đinh Nhất, bạn gái mối tình đầu của anh là ai?”
“Không có...” Đinh Nhất nỉ non.
Lúc ấy tôi thật hoài nghi không biết anh ta có hiểu tôi hỏi gì không, thế là tôi tiếp tục chơi trò “Rượu vào nói thật”, muốn moi ra từ miệng anh ta một chút lịch sử đen tối mà tôi không biết.
“Mấy tuổi thì2anh không đái dầm nữa?”
“Không biết.” Tôi suýt không nhịn được cười... “Vậy bạn thân nhất của anh là ai?” Tôi tràn đầy tự tin rằng anh ta nhất định sẽ nói tên mình, nhưng ai ngờ anh ta im lặng một lúc rồi đột nhiên nói: “Tôi không có bạn bè..” Tôi nghe vậy thì thấy trong lòng không thoải mái, cái gì gọi là không có bạn bè? Vậy tôi là ai? Thế là tôi lại hỏi tiếp: “Vậy có người anh em tốt nào không?” “Không có...” Câu trả lời lạnh bằng lần nữa phát ra từ miệng anh ta, lòng tôi lập tức như bị người ta ném vào tủ lạnh vậy, đông cứng... Chậm một chút, tôi ôm tâm tình khó chịu hỏi một vấn đề cuối cùng: “Vậy trong cuộc6sống của anh có người nào là quan trọng nhất không? Ví dụ như sư phụ của anh chẳng hạn?”
Nghe câu hỏi này của tôi, Đinh Nhất chợt ngồi dậy từ salon, đôi mắt đen như mực đảo xung quanh một vòng, cuối cùng anh ta chậm rãi giơ tay chỉ vào mũi tôi và nói: “Cậu!” Anh ta gục xuống salon ngủ tiếp, còn lại tôi ngồi đó trợn tròn mắt há hốc mồm...
Con ma men này có ý gì vậy? Người quan trọng nhất là tôi? Nhưng tôi ở trong lòng anh ta chẳng dính dáng gì đến bạn bè, anh em, hay người yêu gì cả? Làm sao lại có loại trả lời như thế này? Vậy rốt cuộc trong lòng anh ta, tối ở vị trí nào?
Đêm hôm ấy, vấn đề này3cứ quấy rầy tôi mãi, nói thật, biết Đinh Nhất lâu nay, tôi thật lòng xem anh ta là bạn thân, là người anh em tốt nhất, nhưng hôm nay nghe anh ta say rượu phun ra “lời nói thật”... Trong lòng tôi thất thời có muôn vàn cảm xúc!
Suy nghĩ về những chuyện chúng tôi đã cùng trải qua, nói không khoa trương, ở thời điểm nguy hiểm nhất, Đinh Nhất luôn là hậu thuẫn kiên cố nhất của tôi, chúng tôi thậm chí có thể chết vì đối phương. Tôi luôn cho rằng tình nghĩa giữa hai chúng tôi được ngầm hiểu lẫn nhau, chỉ cần một ánh mắt là Đinh Nhất có thể liều mạng phối hợp ăn ý với tôi... Nhưng cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng nghĩ qua đây9là vì cái gì? Bởi vì tôi cảm thấy trong lòng mình, Đinh Nhất chính là anh em sống chết có nhau, từ lúc quen biết anh ta đến giờ, giữa chúng tôi vẫn luôn cho đối phương cảm giác như thế... Nhưng vừa rồi nghe anh ta nói ở trong lòng anh ta không có người yêu, không có bạn bè, cũng chẳng có anh em? Vậy anh ta coi tôi là cái gì? Chắc không phải là chị em tốt đấy chứ? Có phải tình nghĩ giữa chúng tôi bấy lâu nay đều do một mình tôi tự biên tự diễn ra?
Một đêm không chợp mắt, tôi xoa đôi mắt thâm quầng ngồi dậy, trải qua một đêm suy nghĩ miên man, tôi vẫn không rõ Đinh Nhất nghĩ gì trong lòng.
Tôi thấy Đinh4Nhất vẫn ngủ trên ghế salon, tư thế không hề thay đổi... Tôi vội vàng đi qua kiểm tra thì phát hiện chân mày của anh ta nhíu chặt lại, không hề có dấu hiệu muốn tỉnh dậy. Móa! Không phải là bị ngộ độc cồn đấy chứ? Tôi sợ hãi, vội vàng gọi anh ta: “Đinh Nhất? Anh thấy thế nào? Có khó chịu ở đâu không?” Nhưng tên này không có chút phản ứng nào, tôi luống cuống chân tay, vội vàng đẩy anh ta một cái, nhưng ngoài việc vẫn hô hấp đều đều thì anh ta không còn phản ứng nào khác. Không còn cách nào khác, tôi đành phải gọi cho chú Lê, tiếc thay cái lão thầy bói này đang ra ngoài làm việc, chú ấy hỏi qua tình hình của Đinh Nhất, sau đó bảo tôi trước tiên không cần lo lắng, hẳn là anh ta vẫn chưa giã rượu thôi.
Suy nghĩ lại mới nhớ, thật không biết hôm qua Đinh Nhất đã giúp tôi cản bao nhiêu rượu, cả rượu đỏ, rượu trắng rồi bia... Không biết có bị ngộ độc rượu không nữa? Ngay lúc tôi đang do dự có nên gọi 120 hay không thì đột nhiên tôi nghĩ đến cái cô Ngô An Ni kia không phải học y sao? Tôi vội vàng cầm điện thoại gọi cho cô ấy, thật may là con bé này mặc dù bình thường rất cao ngạo lạnh lùng, nhưng khi vừa nghe tôi nói có bệnh nhân cần giúp đỡ là cô ấy không nhiều lời, hỏi địa chỉ rồi chạy tới.
Vì trong điện thoại tôi đã nói cho cô ấy biết Đinh Nhất tối hôm qua uống rất nhiều, vì vậy cô ấy đem một ít thuốc Đông y tới, sau đó làm cho Đinh Nhất một bát thuốc giải rượu... Sau khi nấu xong, tôi với Ngô An Ni dốc hết sức lực cũng không cho Đinh Nhất uống được, cái tên Đinh Nhất đáng chết này làm thế nào cũng không chịu há mồm.
Cuối cùng Ngô An Ni thấy cứ tiếp tục thế này thì không được, bèn lạnh lùng nói: “Nếu không cho anh ấy uống được, thì chỉ còn cách đưa đi viện truyền nước, nếu để lâu quá sẽ nguy hiểm...”
Ai ngờ ngay lúc chúng tôi đang định chuẩn bị đưa con ma men này đến bệnh viện thì anh ta đột nhiên động mí mắt, sau đó tỉnh lại. Nhưng lúc này Đinh Nhất chưa tỉnh rượu hoàn toàn, ánh mắt anh ta vẫn hơi mê mang.
Tôi vội vàng bê thuốc giải rượu tới: “Tổ tông của tôi ơi, ngài uống một hợp giúp tôi đi?” Đinh Nhất nhìn tôi một cái, rồi lại nhìn bát thuốc đen sì trong tay tôi, sau đó đưa tay nhận lấy uống một hơi! Tôi thấy Đinh Nhất cuối cùng cũng đã uống thuốc giải rượu, trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng không biết có phải thuốc giải rượu này khó uống hay không, mà sau khi uống xong, mặt Đinh Nhất lập tức làm ra biểu cảm muốn ói...