*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc chúng tôi xuống núi, quả nhiên ông ta cho người chuẩn bị khá nhiều lộc nhung và cao máu hươu cho tôi, nói là để tôi về tẩm bổ. Lần này đúng là tôi đã đổ rất nhiều máu, thế là tôi cũng không khách sáo nữa mà vui vẻ nhận.
Trên đường về, tôi mơ mơ màng màng ngồi ở vị trí phụ lái, nghe trên xe mở nhạc dân ca, nhưng trong lòng tôi thầm nghĩ... Tuy bây giờ tôi không biết là tên khốn nào đã đợi ở chỗ này đánh lén mình, nhưng cũng coi như đã tai qua nạn khỏi.
Đang suy nghĩ, đột nhiên tôi cảm giác Đinh Nhất thả chậm tốc độ, tôi hơi ngạc nhiên ngồi thẳng lên và hỏi: “Sao thế? Xe xảy ra2vấn đề à?” Đinh Nhất lắc đầu, sau đó ra hiệu cho tôi nhìn ra phía trước bên phải đường, tôi ngẩng lên thì thấy một cô gái có vóc người nhỏ bé đang đứng ở ven đường xin đi nhờ xe... Nhưng có vẻ mấy chiếc xe đi qua đều không có ý muốn dừng
lại.
Tôi trợn mắt, lại là cô gái ấy... chính là người hôm qua đã ra tay cầm máu cho tôi, tôi vội vàng bảo Đinh Nhất: “Tấp vào lề đường một chút...”
Lúc xe chúng tôi dừng lại bên cạnh cô gái kia, cặp mắt to tròn của cô ấy lộ ra tia mừng rỡ, nhưng khi thấy là tôi bước xuống xe, mặt cô ấy lập tức đổi thành lạnh tanh. Trong lòng tôi hơi kinh ngạc,6Trương Tiến Bảo tôi không đến mức đẹp trai nhất vũ trụ, nhưng cũng là một soái ca đúng tiêu chuẩn đấy nhé! Tại sao lần nào trông thấy tôi, cô bé này cũng nhìn tôi bằng ánh mắt chán ghét như thế nhỉ?
Nhưng dù sao hôm qua người ta cũng đã cứu tôi, lúc ấy tôi đang mơ mơ màng màng nên không nói được lời cảm ơn với cô ấy, cho dù cô ấy không thích tôi thì tôi cũng phải đích thân nói một tiếng cảm ơn mới được. Vì vậy tôi bước đến bên cạnh cô ấy và nói: “Ngày hôm qua cảm ơn em.” Cô gái lạnh lùng vuốt tóc: “Không có gì, anh không cần cố ý đến cảm ơn tôi, bởi vì tôi là một3thầy thuốc nên không thể thấy chết mà không cứu thôi.” Thấy thái độ xa cách của con bé chết tiệt này, trong lòng tôi bỗng có cảm giác bực bội khó hiểu, thầm nghĩ ông đây khiến người khác thấy phiền thể cơ à? Nếu là lúc bình thường thì tôi đã quay đầu lên xe từ lâu rồi.
Nhưng nghĩ tới việc dù gì hôm qua người ta cũng đã cứu tôi một lần, thể là tôi lại tươi cười chìa mặt ra nói với cô gái: “Em định về thành phố à? Hay để chúng tôi chở em một đoạn nhé, tôi thấy em chờ như vậy chưa chắc đã bắt được xe, hơn nữa một cô gái đi xe cùng người lạ cũng không an toàn...”
Cô gái nghe vậy9liếc mắt nhìn tôi và nói: “Làm sao tôi biết được anh có phải là người tốt hay không?”
Tôi suýt bị nghẹn chết vì câu này của cô ấy, trong lòng tức quá đi mất! Cái thời thế này đúng là khó làm người tốt, nếu không phải vì hôm qua cô gái này đã cứu mạng tôi, thì tôi cũng không mặt dày lôi kéo cô ấy đi cùng như vậy! Cô bé này thấy tôi bị cô ấy mỉa mai đến mức nói không ra lời, vậy mà lại phì cười, sau đó vẫy tay với Đinh Nhất ở phía sau tôi: “Tôi đến đại học Y khoa Trung Quốc ở đường Trường Xuân trong thành phố, các anh có tiện đường không?”
Đinh Nhất nghe xong thì nhìn về phía4tôi và nói: “Thể chúng ta tiện đường... hay không tiện đường đây?” Tôi thở dài không biết phải làm sao, sau đó cắn răng nghiến lợi nói: “Tiện đường! Nhất định phải tiện đường!”
Sau khi lên xe, con bé chết tiệt kia ngồi cạnh chú Lê, cô ấy đối với tôi luôn là thái độ “quắc mắt lạnh lùng”, nhưng đối với chú Lê lại rất khách sáo, chú Lê giống như người lớn trong nhà nói chuyện cùng cô ấy...
Tôi ngồi phía trước dựng tại lên nghe lén, thì ra con bé chết tiệt này tên là Ngô An Ni, là sinh viên năm thứ hai đại học Y, chuyên ngành của cô ta là Trung Tây y lâm sàng, hơn nữa cô ấy đặc biệt mê châm cứu của Đông y cho nên đi đâu cũng mang theo bộ châm trong người. Điểm này cô ấy rất giống với chú Lê, cho nên dọc theo đường đi, một già một trẻ bọn họ trò chuyện rất vui vẻ.
Thật ra thì... chúng tôi không hề thuận đường, trường của Ngô An Ni và nhà chúng tôi gần như ở hai góc của thành phố, nhưng vì muốn trả ơn cứu mạng của cô ấy, nên chúng tôi phải thuận đường thôi, bởi vì tôi cũng không muốn thiếu ân tình của một người ghét mình...
Khi xe tới đại học Y thì dừng lại, Ngô An Ni chào từ biệt chú Lê rồi xuống xe, từ đầu đến cuối cô ấy chẳng thèm nhìn tôi lấy một cái, ôi cái lòng tốt của tôi đúng là để cho chó ăn rồi. Nhưng khi mặt tôi đang xị ra giục Đinh Nhất lái xe đi thì lại thấy Ngô An Ni sắp đi đến cửa bỗng chạy trở lại, sau đó cô ấy dúi cho tôi một tờ giấy: “Nếu anh lại gặp tình huống chảy máu mũi không cầm được thì gọi cho tôi...” Nói xong cô ấy không quay đầu lại mà chạy mất.
Tối ngơ ngác nhìn theo bóng lưng Ngô An Ni, rồi lại nhìn tờ giấy trong tay mình, trên đấy có viết một dãy số điện thoại di động. Tôi không ngờ con bé chết tiệt này ghét tôi như vậy mà lại cho tôi số di động... Lòng dạ đàn bà đúng là mò kim đáy biển!
Chú Lê ngồi sau thấy tôi ngẩn người nhìn tờ giấy, bèn cười nói: “Con nhóc này rất có cá tính, Tiến Bảo, hay là... cháu thử kết bạn trên Wechat xem?”
Tôi hừ mũi: “Thôi dẹp đi, chú không thấy ánh mắt cô ấy nhìn cháu lạnh như mùa đông trên núi Đại Hưng An à, loại em gái này cháu không dám chọc vào đâu...”
Tuy nói vậy, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào tôi vẫn nhét mảnh giấy nhỏ kia vào trong túi, sau này tôi đã định nghĩa việc làm của mình ngày hôm đó là “hành động dị thường”. Chắc lúc đó tôi nghĩ là nhỡ sau này lại có lúc mình chảy máu mũi nữa... thì có thể mình lại phải tìm đến cô ấy thì sao.
Buổi tối sau khi về đến nhà, tôi lười biếng ngã xuống ghế salon, toàn thân không muốn nhúc nhích dù chỉ một ngón tay, mấy thứ lộc nhung với cao máu hươu lúc trước quản lý Lưu cho tôi, tôi để chú Lê cầm về hết, dù sao tôi cũng không làm đầu, còn chăng băng chờ chú ấy làm xong thì tôi đến ăn.
Trong lúc rảnh rỗi, tôi đem tờ giấy viết số điện thoại của Ngô An Ni ra xem, do dự một hồi, cuối cùng vẫn yêu cầu thêm cô ấy vào Wechat. Ban đầu tôi còn tưởng cô ấy sẽ từ chối, dẫu sao việc có số điện thoại và thêm Wechat cũng là hai chuyện khác nhau, nhưng không ngờ rất nhanh cô ấy đã đồng ý lời mời của tôi.