Người Tìm Xác

Chương 1199



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content

Tôi nói với vẻ sâu xa: “Không biết nữa, lúc tôi tới gần, có cảm giác thứ ở bên trong này như còn sống...” Đinh Nhất biến sắc: “Vậy trước tiên cậu đừng động vào thứ này, chờ sư phụ tôi tới xem đã...” Lúc này tôi nghe thấy quản lý Lưu nói với chú Lê bằng giọng thấp thỏm lo âu: “Nếu không phải trông thứ này quá tà môn thì chúng tôi cũng nghĩ tới việc dùng nó để làm mánh lới thu hút khách tham quan rồi.” Chú Lê bảo ông ta không cần lo lắng, tất cả cứ chờ chúng tôi xem xét vật kia rồi nói..

Nhìn quản lý Lưu là biết tay lão luyện, vừa nghe2chú Lê nói vậy, ông ta lập tức xoay người dặn dò nhân viên mấy câu rồi kêu tất cả các nhân viên đang làm việc ở đây tạm thời rời khỏi nơi này. Tôi nhìn những người này lục tục rời đi mà cười nói với chú Lê: “Cũng biết đạo lý đấy! Các chú biết nhau nhiều năm rồi à?” Chú Lê ở bên cạnh cầm la bàn vừa đi vừa xem, chú nói với tôi: “Ừ, mấy năm trước nơi này từng đào được một cái hố tuẫn táng, chính chú đã giải quyết giúp họ”. Tôi giật mình hỏi: “Hổ tuẫn táng? Gần chỗ này có mộ cổ lớn ạ?” Ai ngờ chú Lê lại lắc đầu:6“Không biết, nhưng trong cái hố tuẫn táng đó có khoảng chừng gần trăm đầu người, những người chết hẳn là tù binh...” Tôi nghe xong mà không tự chủ được liếc sang Đinh Nhất một cái, nhưng anh ta vẫn nhìn chằm chằm vào chiếc quan tài hổ phách nằm dưới tấm vải đỏ kia, mặt không có biểu cảm gì, giống như muốn nhìn xuyên qua tấm vải đỏ để xem có cái gì bên trong vậy.

Chú Lê đột nhiên giật tấm vải xuống và nói: “Cách tấm vải thì nhìn cái quả bóng ấy! Muốn xem thì xốc khăn trùm đầu của cô dâu lên mà nhìn cho kỹ...”

Mặc dù chúng tôi đều đã biết hình dáng của3vật này qua bức ảnh, nhưng nhìn thấy vật thật vẫn mang đến cho chúng tôi một sự rung động mãnh liệt... Đó là một cỗ quan tài bằng hổ phách hơi mờ, sở dĩ nói nó hơi mờ là bởi vì ở giữa có một khối vật chất màu sắc giống như sáp ong. Cũng bởi vì hình dạng của khối vật chất này mới gây ra cho người ta có cảm giác thứ đồ ở bên trong giống một cỗ thi thể. Tôi giật mình nói: “Mẹ kiếp! Thực sự là hổ phách này, vậy cái này phải dùng bao nhiêu giọt dầu thông mới tạo thành được chứ!” Chú Lê cũng lắc đầu liên tục: “Chú chưa từng9nghe thấy có miếng hổ phách nào lớn như vậy, sợ rằng đây không phải là sản phẩm của hiện đại?”

“Khó mà nói... Nhìn cái này cũng không giống như là do thiên nhiên hình thành.” Nói xong tôi định đưa tay ra sờ thử thì bị Đinh Nhất kéo lại: “Chẳng phải cậu vừa nói là có cảm giác không tốt đấy à?”

Tôi nhẹ nhàng thoát khỏi tay anh ta và nói: “Không sao đâu, tôi chỉ cảm giác một chút thôi, nhỡ đâu bên trong chẳng có cái rắm gì thì sao? Anh không biết đấy chứ, bây giờ có rất nhiều kẻ lừa đảo đem một vài viên ngọc giả chôn ở khe núi nào đó, sau đó4giả vờ tình cờ móc ra được, rồi tuyên bố với bên ngoài là mình tìm được một khối ngọc thạch có giá trị liên thành, chuyên môn để lừa gạt những người thiếu hiểu biết.” Đinh Nhất hỏi: “Cậu hoài nghi cái này là do nhân tạo?”

Tôi gật đầu, sau đó sờ tay lên... Lúc đầu tôi còn cho rằng mình sẽ cảm nhận được ký ức của tàn hồn đến từ thời thượng cổ nào đó, nhưng sờ tay lên lại không có cảm giác gì, giống như sờ phải một khối nhựa lạnh như băng vậy.

Lúc này tôi đã nắm chắc, bất kể thứ này là gì thì vật bên trong tuyệt đối không phải là thi thể, vì vậy tôi định buông tay ra rồi nói cho họ biết bên trong không phải thi thể.

Nhưng khi tôi ngẩng đầu lên thì thấy chú Lê và Đinh Nhất đang khẩn trương nhìn mình, đặc biệt là Đinh Nhất... Chân mày anh ta nhíu chặt lại, thế là trong đầu tôi liền nảy sinh ý muốn trêu ghẹo, thử hù dọa họ một chút.

Chú Lê thấy tôi để tay lên quan tài mà mãi không thấy động tĩnh gì, bèn muốn hỏi tôi có cảm nhận được gì không, nhưng chú ấy vừa định mở lời thì thấy tôi đột nhiên xanh mặt, nói: “Tay cháu... Tay cháu tại sao không thả ra được!”

Hai người lập tức cả kinh, cho là tôi đã bị dính tay lên vật này, tôi thấy đã đạt được hiệu quả mình mong muốn, thì đắc ý nói với hai người họ: “Không có chuyện gì đâu, chọc mọi người thôi, trong này không phải thi thể, cháu không có cảm giác gì cả.”

Tôi vốn tưởng mình vừa nói lời này ra, là thế nào cũng bị bọn họ đánh cho một trận, nhưng không ngờ, sắc mặt họ chẳng những không thay đổi, mà còn ngày càng khó coi hơn...

Tôi thấy thế thì cười với bọn họ: “Sao vậy? Cháu lừa hai người một lần thôi mà, chẳng lẽ hai người cũng muốn lừa lại cháu à?” Nhưng hai người họ không trả lời tôi, cũng không nhúc nhích, mà nhìn chằm chằm vào cái quan tài bằng hổ phách bên cạnh tôi. Tôi lúc ấy còn nghĩ sao hai người này diễn ăn ý vậy? Giả vờ giống thế cơ chứ! Ai ngờ đúng lúc này đột nhiên tôi nghe thấy Đinh Nhất nói với vẻ vô cùng nghiêm túc: “Đứng làm ồn, Tiến Bảo, cậu từ từ buông tay ra đi...” Tôi thấy vẻ mặt của Đinh Nhất có vẻ không đúng lắm, biết là anh ta không đùa với tôi, thế là tôi bèn nghe lời anh ta từ từ bỏ tay ra khỏi cái quan tài hổ phách, nhưng tôi làm thử thì thấy tay mình đã bị dính chặt vào cái quan tài!

Tối quay đầu lại thật chậm, sau đó thầm chửi thề... Lúc ấy thậm chí trong lòng tôi còn muốn chết quách đi cho xong, nếu như trên đời này thực sự có “kẻ xui xẻo” bị chơi chết bằng chính câu nói đùa của mình, thì khẳng định kẻ đầu tiên đó chính là tối.

Tôi thấy trên khối vật chất đục ngầu ở giữa quan tài hổ phách kia đột nhiên xuất hiện nhiều vết nứt nhỏ, có một ít thứ màu đỏ sẫm chạy dọc bên trong như mạch máu đang từ từ lan đến chỗ bàn tay tôi. “Chết tiệt! Đây là thứ gì!” Tôi cảm giác giọng mình rõ ràng hơi run, xem ra người ta không thể thường xuyên làm những chuyện ngu ngốc được! Tôi thấy ở thời điểm cái khối vật chất kia vỡ ra vậy mà lại hơi nhúc nhích như vật sống... nhưng theo chuyển động của nó, cơ thể tôi cũng đột nhiên run lên, giống như rung động lúc trái tim đập, sau đó thông qua lòng bàn tay tôi truyền đến cơ thể vậy. Đó là một loại cảm giác rất khó dùng ngôn ngữ để hình dung, giống như tôi đang tỉnh táo thì bỗng dưng bị điện giật tê tê một chút, mặc dù không quá đau, nhưng lại gây cho tôi rung động đến chết người...

Thân thể tôi lập tức co gập lại như con tôm, bi thảm là tay tôi vẫn dính vào phía trên chiếc quan tài hổ phách không nhúc nhích được, có giằng thể nào cũng không ra. Ngay sau đó là rung động lần thứ hai, lần thứ ba lần lượt xuất hiện, tôi nhất thời có loại cảm giác muốn chết, cảm giác quá con mẹ nó khó chịu!

Đinh Nhất nhanh chóng đưa tay kéo tôi ra, sau đó nhìn kỹ chỗ bàn tay tôi bị dính vào, anh ta quay đầu nói với chú Lê: “Sư phụ, người tới xem thử xem, hình như trong lòng bàn tay cậu ấy có thứ gì đó...”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv