Người Tìm Xác

Chương 119: Chiếc mazda màu xám



Ba chúng tôi chạy tới chung cư Hà Đông, tòa B, phòng 701. Vì Triệu Lỗi không có chìa khóa, nên nó gọi một thợ sửa khóa đến phá cửa.

Trong phòng rất lộn xộn, giống như vừa trải qua một cơn động đất vậy, đồ vật rơi đầy đất.

Triệu Lỗi nhăn nhó nói: “Mày cảm thấy người bình thường trước khi đi du lịch sẽ phá nhà như vậy à?”

Tôi suy nghĩ rồi lắc đầu: “Chắc chắn là không, nhất định đã xảy ra chuyện rồi, để tao nhìn lại xem…” Nói rồi, tôi đi quanh căn phòng, muốn tìm ra đồ quan trọng với dì Lý Mai.

Đây là một căn nhà có ba phòng, tuy cách trang trí có hơi cổ lỗ sĩ, nhưng đồ điện đều là kiểu hiện đại nhất. Giờ nhà lộn xộn như thế này, chứng tỏ lúc đó ở đây đã xảy ra chuyện không hay, ví dụ như… có hai người đánh nhau…

Ai ngờ khi tôi đẩy cửa phòng ngủ, thì bỗng bị một mùi máu tanh nồng nặc ập vào mặt.

“Đinh Nhất, anh qua đây!” Tôi vội gọi Đinh Nhất tới, vì không quá am hiểu những chuyện như thế này.

Hai chúng tôi đi vào trong xem xét, trong phòng không có cái gì cả, ngược lại sàn nhà còn được dọn dẹp rất sạch sẽ. Có lẽ vì cửa sổ bị đóng chặt, nên mới khiến mùi hôi trong phòng này không tản đi được.

Tôi ngửi thấy mùi máu tươi mà dạ dày cứ sôi trào, không biết có phải vì tiếp xúc với quá nhiều thi thể hay không, mà tôi lại khá mẫn cảm với cái mùi này.

“Căn phòng sạch sẽ thế này, sao lại có mùi máu tươi nặng như vậy chứ?” Tôi khó hiểu hỏi Đinh Nhất.

Anh ta đi xung quanh, đột nhiên quay lại nhìn tôi: “Ở nơi này từng có một lượng lớn máu đổ ra, mặc dù đã được dọn dẹp sạch sẽ, nhưng vẫn ngửi được mùi máu nặng như vậy, chứng tỏ người chảy máu đã lành ít dữ nhiều rồi.”

Lúc này Triệu Lỗi đẩy cửa vào: “Thế nào rồi? Ở đây có manh mối gì có ích không?”

“Mày có ngửi được mùi gì trong phòng không?” Tôi hỏi Triệu Lỗi.

Nó lắc đầu: “Bình thường mẹ tao hay có thói quen phun thuốc làm sạch không khí trong phòng, chắc là mùi đấy.”

“Không phải mùi đó, Lỗi Tử… Tốt nhất mày nên chuẩn bị sẵn tâm lý, có một số việc tao không muốn giấu mày. Tụi tao đoán rất có thể dì đã… bị sát hại.” Tôi cố gắng giữ giọng bình thường nhất.

Triệu Lỗi nghe thế thì kinh hoàng, đứng sững cả buổi cũng không nói nên lời. Tôi cảm thấy hối hận, không phải là mình nói quá trực tiếp đấy chứ. Dù sao đây cũng là mẹ ruột, cho dù đã nhiều năm không ở cùng nhau, nhưng tình cảm là thứ không phải cứ xa cách là sẽ trở nên phai nhạt, đặc biệt là vào lúc người đó rất có thể đã xảy ra chuyện bất trắc.

Thấy hai mắt Triệu Lỗi đỏ bừng, mà cứ đứng ở đây mãi cũng không phải là cách hay. Tôi ra hiệu cho Đinh Nhất đưa nó ra ngoài, hai người ở trong này chẳng giúp được gì, chỉ thêm phiền phức thôi.

Thấy bọn họ đã ra ngoài hết, tôi tiện tay đóng cửa, sau đó cẩn thận quan sát căn phòng ngủ này…

Đây là một căn phòng đặc trưng của phụ nữ, cách trang hoàng cũng thiên về nữ tính. Nếu đúng như Triệu Lỗi nói, dì vẫn sống chung với bạn trai ở đây, vậy thì chỉ có thể nói, trong nhà này vẫn luôn sắp đặt theo mọi sở thích của dì.

Tôi cầm lọ nước hoa trên bàn trang điểm lên, đáng tiếc là chẳng cảm thấy được gì. Đồ vật được tàn hồn của người chết bám vào, nhất định phải được họ yêu thích nhất, hoặc là đồ vật có ý nghĩa đặc thù nào đó.

Nhưng đáng tiếc, tôi gần như chạm vào tất cả các thứ trong căn phòng, nhưng không thể tìm được thứ đó… Chẳng lẽ dì Lý Mai chưa chết? Nhưng mùi máu khắp căn phòng này là của ai đây?

Là bạn của Triệu Lỗi, tôi thật lòng không muốn mẹ của cậu ấy xảy ra chuyện gì, nhưng… trực giác nói cho tôi biết, chắc chắn từng có người chết ở trong căn phòng này, về phần người chết là ai thì tôi chịu.

Biết có đi tìm vô định như thế này cũng không phải cách hay, thế là tôi ra ngoài hỏi Triệu Lỗi: “Mày có biết dì thích thứ gì không? Kiểu rất thích ấy?”

Triệu Lỗi nghĩ một lúc, sau đó lúng túng nói: “Tao không biết, nếu phải nói ra một thứ, thì là bà ấy rất thích người bạn trai hiện tại?”

Tôi nghe xong mà như thấy có một vạn con thảo nê mã chạy qua…

Nhưng nói đến người bạn trai này của dì, ông ta cũng khiến tôi thấy kỳ quái. Theo lý mà nói, nếu sống chung với dì Lý Mai, thì căn nhà này phải có rất nhiều đồ đạc của ông ấy mới đúng.

Nhưng tôi tìm mãi cũng chỉ thấy một đôi dép lê kiểu nam, một bàn chải, khăn mặt nam, ngoài ra thì không còn gì khác… Điều này rất không bình thường, thậm chí tôi còn không tìm được bất cứ bộ quần áo nam nào trong phòng ngủ!

Không tìm thấy trong phòng ngủ, tôi đành phải đi xem ở các phòng khác. Tiếp đó là phòng nhỏ cho trẻ em, nhưng chắc mẹ Triệu Lỗi dùng căn phòng này để máy vi tính…

Đột nhiên, một cái túi vải nhỏ xuất hiện trước mắt, nó nằm yên tĩnh ở nơi sâu nhất trên giá sách, không hề bắt mắt, thậm chí còn hơi cũ nát, nhưng điều đó lại nói lên nó là thứ đặc biệt.

Khi tôi chạm vào, một số hình ảnh lúc bé của Triệu Lỗi xuất hiện.

Là bạn học với nhau từ hồi nhà trẻ, nên tôi nhận ra ngay dáng vẻ của nó khi còn bé. Lúc đó nó cười rất vui vẻ, không ngừng quay lại gọi bố, mẹ…

Tôi mở túi vải ra, bên trong có mấy bộ quần áo nhỏ của bé trai, tất cả đều là đồ cũ. Khi tôi cầm chiếc túi vải tới cho Triệu Lỗi, nó sững sờ rồi nâng những bộ quần áo đó lên và òa khóc.

Thì ra đây đều là đồ mà nó từng mặc lúc còn bé, thực ra trong lòng dì, đứa con trai này mới là sự tồn tại đặc biệt nhất.

Tôi an ủi Triệu Lỗi, sau đó tiếp tục cầm những bộ quần áo kia lên để cảm nhận tàn hồn. Nhưng tôi cảm nhận một lúc lâu cũng chỉ nhìn thấy những ký ức liên quan đến Triệu Lỗi, ngay cả bạn trai của dì Lý Mai cũng không xuất hiện lần nào.

Ngay tại lúc định từ bỏ, đột nhiên trong đầu tôi xuất hiện mấy cảnh tượng. Đầu tiên là một chiếc xe Mazda chạy trong đêm, sau đó từng hình ảnh lướt qua rất nhanh, thỉnh thoảng còn có âm thanh lộc cộc lộc cộc vang lên.

Hình ảnh này quá quỷ dị, hoàn toàn không thể nhận ra đó là nơi nào. May mà tôi nhìn thấy biển số xe của chiếc Mazda xám kia, coi như cũng có manh mối.

Tôi nói cho Triệu Lỗi biết đầu mối duy nhất này, nhưng cậu ta lại nói trong trí nhớ của mình, dù là mẹ hay Hứa Quốc Phong, chưa từng có ai mua một chiếc xe hơi nào như thế!

Nhưng chiếc xe này đã hiện ra trong hồi ức cuối cùng của dì ấy, như vậy nhất định có ý nghĩa đặc biệt nào đó.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv