Người Tìm Xác

Chương 1177



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content

Tôi chậm rãi nói: “Ông có thể mở chỗ này ra không?” Triệu Sĩ Kiệt đi qua dịch mấy quyển sách trên giá sang một bên, lộ ra một bảng điều khiển đã bị biến dạng, nhưng sau khi ông ta cần vài lần thì nói với tôi bằng giọng khó xử: “Không mở được, chắc bị cháy hỏng rồi.” Tôi xoay người nói với cậu to con và cầu người Đông Bắc: “Mấy cậu dẫn ngài Triệu đây ra ngoài trước đi, sau đó để hai nhân viên phá cửa vừa rồi tiến vào, xem bọn họ có thể mở chiếc két này ra không.” Triệu Sĩ Kiệt thấy tôi bảo ông ta ra ngoài thì hơi không bằng lòng: “Căn phòng của tôi có vấn đề vì sao tôi không thể ở lại? Còn nữa, trong két sắt này2trống rỗng không có gì hết, giờ mở ra có ý nghĩa gì hay sao?” Tôi lạnh nhạt nhìn ông ta: “Ông muốn ở lại cũng được thôi, nhưng có mấy lời tôi phải nói trước, tôi bảo ông ra ngoài là muốn tốt cho ông thôi, nếu lát nữa trong này mở ra ma quỷ gì đó... Nhỡ nó tìm đến ông thì hậu quả ông tự chịu nhé. Bởi vì ông khác với chúng tôi, không có được hoàng khí bảo vệ như mấy đồng chí cảnh sát này, tôi cảnh cáo trước rồi, nếu như ông vẫn muốn ở lại thì tôi không ngăn cản...”

Mặt Triệu Sĩ Kiệt xanh lét, hai mắt ông ta nhấp nháy, ông ta không quay đầu lại mà đi theo cậu to con xuống bên dưới. Lúc này hai nhân viên phá của6chuyên nghiệp đi tới, trước tiên bọn họ nghiên cứu cẩn thận làm sao mở chiếc két sắt này, cuối cùng cho kết luận, khóa điện tử đã bị hỏng nghiêm trọng, cho nên chỉ có thể dùng lực để phá. Tôi thì không quan trọng, bởi vì phá thế nào cũng được, chỉ cần có thể mở ra là được rồi.

Nhưng phá két sắt khó khăn hơn nhiều so với dỡ nhà, cuối cùng phải nhờ đến cả sự hỗ trợ của cậu người Đông Bắc và Viên Mục Dã mới miễn cưỡng mở ra được. Giá sách phía ngoài còn dễ, nó thật ra chỉ là một vật che chắn đơn giản, khó khăn nhất chính là của kim loại của két sắt. Tóm lại, cả đám người phải cố hết sức lực mới mở ra được...

Khi chiếc cửa0nặng nề của két sắt được mở, trong nháy mắt có một mùi khó ngửi từ bên trong tỏa ra, không cần nhìn tôi cũng biết đó là mùi gì. Chắc đây là lần đầu tiên cậu to con và cầu người Đông Bắc nhìn thấy thi thể, nên trên mặt hơi sợ hãi.

Đó là một bộ thây khô đã biến thành màu đen, vì sau khi chết làn da bị mất nước, cho nên biểu cảm khuôn mặt cực kì kinh khủng, miệng người này mở rộng để lộ hàm răng trắng, giống như trước khi chết đang ngửa đầu kêu rên. Tôi thở dài liên tục, sau đó chậm rãi ngồi xổm trước mặt thi thể, định đưa tay ra sờ... Nhưng do dự một lúc lâu cũng không xuống tay được, thế là tôi đành quay lại hỏi5xem ai có găng tay không.

Cậu người Đông Bắc nghe vậy bèn hỏi tôi: “Dùng bao cao su được không?”

Khóe mặt tôi giật giật một cái, tủm tỉm nhìn cậu ta, cậu ta vội xua tay giải thích: “Không phải của tôi, là ban ngày càn quét tệ nạn tịch thu được, giờ đang ở trong chiếc xe dưới nhà!” Cậu ta sợ tôi không tin liền chỉ vào to con: “Không tin anh cứ hỏi cậu ta!”. Cậu to con lúng túng: “Thực sự là ban ngày tịch thu được, tôi... tôi đi lấy ngay bây giờ.” Nói xong cậu ta chạy xuống dưới nhà nhanh như một làn khói.

Lúc tôi dùng “thứ kia” bọc ở trên tay mình, cảm giác trán chảy đầy vạch đen! Nhưng chẳng còn cách nào khác, tôi nhất định phải tìm hiểu rõ người9này tại sao lại chết ở đây trước khi pháp y đến, tôi đành phải kiên trì dùng hai ngón tay đâm vào thi thể chết khô trong két sắt...

Người chết tên Diệp Lỗi, là một kẻ cắp chuyên nghiệp ở vùng này, hai năm về trước, trước khi trận hỏa hoạn xảy ra, hắn ta đã điều tra và biết được tầng mười một có hai gia đình không có người ở, thế là tối hôm đó hẳn cạy cửa vào nhà, định trộm vài món đáng giá.

Vì phòng ở vừa tu sửa xong, bên trong cũng chẳng có gì, nên Triệu Sĩ Kiệt chỉ tiện tay đóng cửa mà không khóa lại, bởi vậy Diệp Lỗi mở được cửa phòng rất nhẹ nhàng, còn không phải phá khóa. Nhưng khi hắn đi vào thì phát hiện, mặc dù trong phòng trang trí rất xa hoa, nhưng chẳng có dấu hiệu nào cho thấy có người ở, tất nhiên cũng không tìm được thứ gì đáng giá.

Nhưng tay Diệp Lỗi này vẫn không hết hi vọng, ỷ vào trong nhà không có người, hẳn không hề sợ hãi mà tìm kĩ mọi ngóc ngách. Và khi đi vào căn phòng góc Tây Bắc, hắn bất ngờ tìm thấy một cái két sắt.

Diệp Lỗi rất vui mừng, thấy mình cuối cùng cũng không uổng công, hắn lấy công cụ chuẩn bị cậy mở chiếc két. Đúng lúc này, mạch điện phòng 1102 bốc cháy...

Ngọn lửa cháy dọc theo dây điện, lan sang buồng 1103 và 1101. Phòng mới sửa lại gặp lửa lập tức cháy to, đến khi Diệp Lỗi phát hiện có khói chui vào từ khe cửa, thì phòng khách đã ngập lửa, còn Diệp Lỗi bị vây trong phòng, nếu như không có vật gì trợ giúp thì không thể nào xông ra ngoài được.

Trong lúc bối rối, hắn nghĩ tới chuyện báo cảnh sát, nhưng nếu dùng di động của mình gọi, chẳng phải sau này rất dễ dàng tìm ra được chính mình hay sao? Thế là hắn vội vàng dùng máy điện thoại để bàn trong phòng... Trong phòng lúc này đã ngập khói, Diệp Lỗi đã không thể hít thở bình thường. Sau khi liên tục bấm 119, hắn hô to vào điện thoại báo địa chỉ nơi này. Nhưng hắn không hề biết, thật ra điện thoại không hề được kết nối, bởi vì chiếc điện thoại này là gọi nội bộ với phòng khách, mà máy chủ trong phòng khách đã sớm bị ngọn lửa thiêu hủy...

Khói trong phòng đọc sách càng lúc càng nhiều, Diệp Lỗi thực sự không chịu nổi, bỗng hắn nghĩ đến một cách, hay là trước tiên trốn vào chiếc két sắt kín này, ít nhất không bị khói hun chết, không khí bên trong có thể giúp hắn kiên trì đến lúc nhân viên cứu hỏa đến.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv