Người trên bờ thấy trời chắc sẽ không mưa nữa nên cũng thả lỏng hơn, bây giờ chỉ cần kiên nhẫn chờ mấy người xuống trước quay lại là được.
Nhưng mọi người đều2không ngờ được rằng, mãi đến tối mấy nhân viên Cục Di sản văn hóa cũng chưa trở về, kỳ lạ nhất là sương mù dày đặc nơi đáy hồ vẫn không hề5tản đi, lúc nào cũng bay lơ lửng mơ hồ ở trong khu vực đáy hồ. Thấy trời càng ngày càng tốt, nhưng những nhân viên làm nhiệm vụ khảo sát vẫn mãi6không về, mấy vị lãnh đạo huyện đang ở đây đã gọi điện ngay cho 110, để họ phái mấy nhân viên cảnh sát nhân dân xuống tìm người.
Theo lý thuyết, diện tích5hồ nước không lớn, nhiều nhất cũng chỉ trong phạm vi hai mươi mấy cây số, cho dù thời gian quay lại có bị trì hoãn cũng không thể đến lúc trời tối3vẫn chưa quay trở lại được? Sau khi cảnh sát tới, đầu tiên là họ nắm bắt tình huống, khi họ nghe thông tin những người kia đã bị mất liên lạc ở dưới đáy hồ mù sương này gần mười tiếng rồi, trong lòng họ đều cảm thấy nặng nề. Bọn họ vội vàng tổ chức lực lượng để chuẩn bị xuống tìm người. Lúc này, ông chủ Cận cảm thấy chuyện không được thích hợp lắm, vì vậy ông ta vội vàng gửi cho chú Lê bức ảnh của những xác chết cổ mà ông ta chụp trước đó, nhờ chú Lê tới giúp đỡ. Tôi nghe đến đó liền bảo với chủ Lê: “Chắc chắn cảnh sát sẽ xuống tìm người.”
Chú Lê nói: “Nhất định phải tìm rồi, nhưng tìm được hay không thì chưa biết đâu.” Vì công việc này liên quan đến mỗi khách hàng VIP bạc tỷ của chú Lê, cho nên ngay đêm hôm đó ba người chúng tôi đi đến một huyện nhỏ ở tỉnh Lâm mà trước đó tôi chưa từng nghe thấy bao giờ - huyện Tuy Bắc. Khi chúng tôi đến, ông chủ Cận đã chờ sẵn ở nhà ga, vừa thấy mặt chú Lê, ông ta đã tỏ vẻ xin lỗi: “Nếu không phải chuyện quá khẩn cấp, tôi thực sự nên cử tài xế đi đón các vị”
Chú Lê vội nói ông ta không cần khách sáo, mạng người là quan trọng nhất, đâu cần để ý nhiều như vậy? Mặc dù nói thế, nhưng ông chủ Cận vẫn chuẩn bị một bàn đẩy thức ăn ngon ở huyện mời chúng tôi, dẫu sao cũng không thể để người ta rỗng bụng đi giúp việc khó cho ông ta chứ. Trong bữa ăn, chú Lê quay sang hỏi ông chủ Cận về việc mấy người nhân viên Cục Di sản văn hóa đã quay lại chưa? Ông ta nghe vậy thì sắc mặt trầm xuống, ông ta cho hay, chẳng những mấy người kia chưa trở về, mà ngay cả mấy cảnh sát sau đó xuống tìm cũng mất tích luôn. Hóa ra mọi chuyện đều bị chú Lê đoán trúng, sau khi đến, cảnh sát lập tức tổ chức một đội xuống đáy hồ tìm người, nhưng khi xuống dưới đó, họ cũng giống những nhân viên của Cục Di sản văn hóa xuống lúc trước, đều không liên lạc được, mọi người đều đi vô ích, một đi không trở lại.
Trong lòng chúng tôi cũng hơi lo lắng, vì vậy sau khi ăn qua loa, chúng tôi lập tức tới khu hổ, nơi xảy ra chuyện. Khi xe của chúng tôi đến khu vực gần đó thì mới phát hiện cảnh sát đã thiết lập trạm chặn đường ở địa điểm cách hồ mấy cây số, không để cho những xe không nhiệm vụ đến gần.
Dù sao bỗng dưng có nhiều xác chết cổ được phát hiện như vậy, nếu như trong lúc những ban ngành liên quan còn chưa xử lý xong đám xác chết cổ này, mà lại có hình ảnh bị truyền lên mạng thì sẽ gây ra sóng to gió lớn mất.
Do phía trước xe của chúng tôi có dán giấy thông hành đặc biệt, cho nên những cảnh sát ở trạm chặn đường chỉ nhìn thoáng qua rồi cho chúng tôi đi vào... Xe từ từ đi vào khu vực hồ, tôi đột nhiên cảm thấy lòng không yên, như thể phía trước có nguy hiểm không thể nào khống chế được đang chờ chúng tôi!
Đinh Nhất thấy sắc mặt tôi không tốt, thì hỏi tôi làm sao? Có phải do trước mặt có quá nhiều xác chết cổ không? Tôi lắc đầu nói với anh ta: “Không phải, vì cho tới bây giờ tôi còn chưa cảm giác được cái tàn hồn nào đâu...” Tuy nói vậy, nhưng cái cảm giác bất an càng dâng lên mãnh liệt trong lòng tôi, như thể phía trước là nơi chẳng lành mà tôi không nên đặt chân đến vậy... Lúc này chú Lê cũng lấy la bàn trong người ra để kiểm tra, dù xe của chúng tôi vẫn cách hồ một đoạn, nhưng la bàn trong tay chú ấy đã bắt đầu rung rinh muốn quay.
Chú Lê âm trầm nói: “Phía trước quả nhiên giống như chú đoán, oán khí ngất trời, chỉ sợ những người này lúc ấy chết quá đột ngột, lòng chưa kịp chuẩn bị, hơn nữa nước hồ vốn thuần âm, cho nên những vong hồn này đến nay vẫn còn bị vây ở đáy hồ.”
Tôi nghi ngờ: “Không đúng! Nếu những người này đột nhiên gặp lũ lụt, vậy thì thi thể của họ phải bị cuốn đi chứ, nhưng bây giờ vẫn ở hết dưới đáy hồ, cái này giải thích như thế nào ạ?” Chú Lê thở dài, sau đó quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe, phát hiện phía trước cách đó không xa có một khu vực bị sương mù bao phủ, xem ra chúng tôi sắp đến cái thôn trong hồ kia... Đển nơi chúng tôi liền xuống xe xem xét, trên căn bản, tình huống diễn ra đúng như chúng tôi đã dự đoán. Lực lượng vũ trang, công an và cả người của Cục Di sản văn hóa, cùng các lãnh đạo huyện đang tập trung ở trong một chiếc lều quân dụng để mở cuộc họp khẩn cấp, bàn bạc xem tiếp theo nên làm thế nào.
Bọn họ thấy ông chủ Cận đưa chúng tôi vào thì biết ngay mấy người chúng tôi tới làm gì. Chuyện này chỉ cần là người sáng suốt vừa nhìn là biết ở đây có chuyện bất thường, đừng thấy những người ở Cục Di sản văn hóa kia bình thường đều nói mình tin vào khoa học, nhưng sau lưng vẫn rất mê tín! Bọn họ nghe ông chủ Cận nói muốn mời cao nhân tới giúp đỡ, lập tức tỏ vẻ đơn vị họ chắc chắn sẽ hết sức phối hợp, chỉ cần cứu được mấy người đồng nghiệp của họ về là được.
Đầu tiên ông chủ Cận giới thiệu chúng tôi với mấy lãnh đạo chủ chốt của huyện, sau đó còn nhiệt tình giới thiệu với Cục phó Tôn của Cục Di sản văn hóa. Bọn họ gặp chú Lê đều rất khách sáo nắm tay chú, đặc biệt là vị Cục phó Tôn kia.
Cục phó Tôn nói với vẻ chân thành: “Ngài Lê, lần này bất đắc dĩ lắm mới phải mời ngài tới, hi vọng ngài tìm được mấy đồng nghiệp của chúng tôi.”
Chú Lễ nghe vậy khẽ mỉm cười nói: “Cục phó Tồn khách sáo quá, lần này chúng tôi đến là để trợ giúp, nếu có chỗ giúp được tất nhiên là tốt rồi!”
Mọi người khách sáo nói với nhau thêm vài câu rồi vào thẳng vấn đề chính, chúng tôi nhất định phải tìm hiểu nhiều hơn các tài liệu liên quan đến cái thân trong hồ đó và chuyện quan trọng là cho tới bây giờ, đã có bao nhiêu người đi vào đáy hồ đầy sương mù này rồi?
Theo Cục phó Tốn nói, Cục Di sản văn hóa bọn họ có năm người vào trong hồ lúc 11 giờ sáng hôm qua, từ khi họ xuống đến lúc hai bên mất liên lạc là gần hai mươi phút, nếu không phải khu vực đáy hồ đột nhiên có sương mù nổi lên, thì thật ra chỉ cần dùng ống nhòm là có thể tìm được vị trí của họ.
Sau đó ông ta đưa hồ sơ của năm người này cho chúng tôi, để tiện việc chúng tôi xuống đáy hồ tìm kiếm... Năm người này lần lượt là: Lý Nham, Ban Tiểu Phong, Phan Soái, Đông Dương và Tân Cương.