Người Tìm Xác

Chương 110: Tàn hồn trên dây xích



Lúc tôi vừa ngồi xuống, Đinh Nhất bên cạnh đã chau mày hỏi: “Trên người cậu có mùi gì thế? Hôi vậy…”

Cũng may giọng anh ta không lớn lắm, tôi nghe xong thì vội ngửi khắp người, có mùi gì đâu? Vì thế, tôi tức giận nói: “Anh mới hôi đấy! Cả nhà anh đều hôi!”

Đây cũng không phải lần đầu tiên Đinh Nhất nói người tôi có mùi hôi. Còn nhớ lần trước, sau khi tôi họp lớp về, anh ta vừa gặp cũng đã bảo như vậy…

Nói đến họp lớp, tôi sực nhớ ra chàng trai bí ẩn gặp trong vườn đào vừa nãy là ai rồi!

Chẳng phải đó là người bí ẩn mà tôi gặp phải ở hành lang khách sạn vào cái đêm Tôn Hạo chết à? Chính anh ta bảo tôi không được ra ngoài buổi tối! Sao lại là anh ta! Sao anh ta lại xuất hiện ở đây?

Nghĩ vậy, tôi quay sang hỏi Lưu Thắng Lợi: “Tổng giám đốc Lưu, chẳng hay bây giờ ngài có đang tiếp đón vị khách nào trong nông trại này không?”

Lưu Thắng Lợi nghe thế sững người, sau đó cười khổ nói: “Từ sau khi bảo bối xác ướp bị mất, lại liên tiếp gặp chuyện chẳng may, tôi có còn người bạn nào dám đến đây chơi đâu!”

Nghĩ cũng đúng, xác ướp cổ rồi lại án mạng, đổi lại là tôi thì cũng chẳng dám đến.

“Vậy lúc trước, ông đã cho chúng tôi xem hồ sơ của toàn bộ nhân viên ở đây rồi à?” Tôi hỏi tiếp.

Lưu Thắng Lợi gật đầu: “Toàn bộ rồi, trừ tôi ra, ngay cả tài liệu của đầu bếp cũng đưa cho các cậu.”

Nghe ông ta nói vậy, lòng tôi nặng trĩu. Lần trước, tôi đã nghi ngờ đó chẳng phải người tốt lành gì. Bây giờ anh ta lại xuất hiện, chỉ e tối nay không được yên bình rồi.

Chú Lê thấy tôi liên tục hỏi Lưu Thắng Lợi chuyện hồ sơ nhân viên, thì hỏi nhỏ: “Sao thế? Có phải cháu phát hiện ra vấn đề gì rồi không?”

Sắc mặt tôi khó coi: “Chú Lê, chỉ e trong nông trại này có khách không mời mà đến…”

Sau khi ăn cơm tối xong, Lưu Thắng Lợi dẫn chúng tôi về phòng khách đã sắp xếp sẵn. Ông ta vốn muốn cho chúng tôi mỗi người một phòng riêng, nhưng chú Lê nói như vậy lãng phí quá, nên khăng khăng hai người một phòng.

Nhưng tôi hiểu đây là quy tắc mà chú Lê đã giữ bao năm nay. Bất kể đi đâu, chú cũng không để người của mình ngủ riêng mỗi người một phòng, vì nếu gặp phải nguy hiểm gì, có hai người sẽ an toàn hơn một chút.

Chúng tôi nhìn Lưu Thắng Lợi đi rồi mới vào phòng. Tôi kể lại chuyện về người vừa gặp ở vườn đào cho chú Lê, chú biến sắc ngay. Bây giờ chẳng ai biết mục đích người này xuất hiện ở đây là gì cả.

“Cậu chắc chắn, hắn chính là người mà cậu gặp hôm họp lớp?” Đinh Nhất trầm ngâm nói.

Tôi gật đầu: “Chắc chắn là anh ta! Chắc chắn không sai!”

Đinh Nhất thấy tôi nói chắc nịch như thế thì kín đáo nói: “Vậy đúng rồi, có lẽ hắn chính là Hỏa Hồ Ly có quan hệ sâu xa với cậu…”

“Anh ta? Không phải chứ? Chẳng phải hồ ly tinh đều là nữ à? Sao giờ lại có nam?” Tôi khó tin nói.

Không ngờ chú Lê nghe vậy, thì búng trán tôi: “Thằng nhóc thối, đọc tiểu thuyết nhiều quá à? Ai nói hồ ly tinh đều là nữ? Đều là giống cái hết thì chẳng phải đã tuyệt chủng mất rồi?”

Tôi gãi đầu cười hềnh hệch, ngây ngô nói: “Cũng đúng, nhưng chú đừng nói, cái tên đẹp mã kia quả thật là hồ ly tinh biến thành nhé!”

Đinh Nhất liếc tôi: “Đẹp lắm à? Đều là giả thôi, vì để mê hoặc trí óc người khác, nếu cậu ta hiện chân thân thì cả cái mặt kia cũng chỉ toàn là lông thôi, đẹp thế quái nào được!”

“Ặc… Nghe anh nói buồn nôn chưa kìa, lại còn đầy lông…” Tôi ngẩn tò te, vì cuối cùng đã hiểu tại sao lúc nãy người thần bí kia nói tôi và anh ta đã từng ngủ chung giường rồi! Chẳng phải đó chính là con vật đầy lông mà tôi tốt bụng giữ lại ở trang trại rượu đó sao?

Nghĩ đến đây, tôi lại thấy lạnh cả người, không nhịn được mà ghép gương mặt đẹp trai kia lại với con vật đầy lông, cuối cùng thành không nỡ nhìn thẳng vào hình ảnh đó.

Sau đó, chúng tôi bàn bạc với nhau, chú Lê có ý rằng vẫn chưa rõ đối phương là thù hay bạn, nên đừng hành động bộp chộp. Nếu anh ta không quấy nhiễu chuyện của chúng tôi, thì đương nhiên chúng tôi cũng chẳng làm phiền anh ta. Tức là địch không động, ta cũng bất động.

Sau cùng, tôi và Đinh Nhất trở về phòng, chuẩn bị đi ngủ. Nhưng vừa vào phòng, anh ta đã giục tôi mau đi tắm, chê mùi trên người tôi quá thối.

Kể cũng lạ, chỉ có một mình Đinh Nhất có thể ngửi được mùi hồ ly trên người tôi, còn chú Lê và La Hải đều không ngửi được gì.

Sáng sớm hôm sau, chúng tôi yêu cầu Lưu Thắng Lợi đến phòng ký túc của bảo vệ Triệu Quân mất tích kia xem thử, biết đâu sẽ phát hiện ra manh mối gì có ích! Kết quả là, bên trong sạch sẽ lạ thường, hoàn toàn không giống phòng của một người đàn ông độc thân.

Ngay lúc đang rất không cam lòng, tôi phát hiện ra một chiếc dây xích trông rất quái lạ dưới giường của Triệu Quân, nhìn chiều dài thì chắc là vòng tay. Tôi bò rạp dưới đất, vất vả lắm mới khều được dây xích ra.

Vừa chạm vào dây xích, một vài hình ảnh hỗn loạn xuất hiện trong đầu tôi. Nhưng những hình ảnh này chẳng hề liên quan gì với nhau, tôi không tài nào chắp vá được chúng thành manh mối nguyên vẹn.

Những hình ảnh này chập choạng sáng tối, khiến người ta không thể nhìn được rõ ràng. Trong những âm thanh hỗn loạn, tôi nghe thấy giọng một người phụ nữ, nhưng lại chẳng thể nghe rõ là nói gì. Sau đó, chiếc vòng tay này xuất hiện trong những hình ảnh đó, là hình ảnh rõ nét nhất…

Bây giờ có thể chắc chắn một điều, Triệu Quân và Vương Hải ở cùng phòng, nhưng tàn hồn trên dây xích này lại không phải của Vương Hải, vậy cũng chỉ có thể là của Triệu Quân mất tích đã lâu.

“Triệu Quân chết rồi…” Tôi bình tĩnh nói kết luận mình vừa rút ra.

Lưu Thắng Lợi nghe thế cũng giật nảy mình: “Cậu ta chết rồi, vậy cậu ta đưa xác ướp cổ của tôi đi đâu?”

Tôi lắc đầu: “Tạm thời tôi không thể trả lời ông được, đành chờ tôi điều tra xem Triệu Quân chết thế nào, rồi mới biết được tung tích của xác ướp.”

Chú Lê nghe tôi nói Triệu Quân chết rồi, cũng líu lưỡi: “Chuyện càng lúc càng phức tạp, nếu là Triệu Quân trộm xác, rồi dọa chết Vương Hải, thì cậu ta chết như thế nào?”

Tôi nhìn dây xích trong tay, nói với chú: “Tàn hồn trên thứ này không ổn định, nên chỉ có vài hình ảnh đứt quãng. Cháu thật không biết liên kết chúng lại bằng cách nào…”

“Cháu nhìn thấy gì rồi?” Chú Lê hỏi.

Tôi thuật lại: “Hỗn loạn lắm, đây là lần đầu tiên cháu gặp phải trường hợp này. Thật sự rất khó nói rõ những hình ảnh đó là gì, cháu phải cảm nhận lại lần nữa.”

Chú Lê nghe xong thì gật đầu: “Được, lần này cháu tập trung hơn, cố gắng ghi nhớ lại nhiều nội dung hình ảnh.”

Vì vậy, tôi từ từ nhắm mắt lại, cố gắng cảm nhận tàn hồn trên dây xích…

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv