Cỗ quan tài này không giống hai cái trước, nó không chỉ lớn hơn rất nhiều, mà còn dán đầy bùa trấn thi hàng quỷ ở trên!
Việc này cho thấy, lúc chôn thi thể, đã xuất hiện thi biến…
Vương An Bắc cau mày nhìn cỗ quan tài, lo lắng không biết nên mở nó ra thế nào. Ngũ sư đệ cũng đi quanh nó mấy vòng, nhưng vẫn chẳng có đầu mối.
Cuối cùng vẫn là Đại sư huynh tỉnh táo. Ông ta nói: “Không biết mở thế nào thì cứ cạy nó ra, không cần nghĩ nhiều thế, cứu người quan trọng hơn!”
Mọi người thấy Đại sư huynh nói thế, thì nhanh chóng chuẩn bị cạy nắp quan tài, trừ bùa trấn thì cũng không còn gì khác trên đó. Nếu xem từ độ khó mở nắp quan tài, chỉ e sẽ nặng hơn những quan tài khác. Nhưng bốn người họ cùng hợp sức, chắc cũng có thể đẩy nó ra.
Nhưng Đại sư huynh vẫn để Vương An Bắc đứng cạnh, bất cứ lúc nào cũng có thể đối phó với biến cố đột nhiên xuất hiện.
Vương An Bắc biết mình là đường lui duy nhất của mọi người, nên rút khẩu súng ngắn trên người ra, lên nòng…
Nắp quan tài dần dần bị đẩy sang, mùi xác thối bốc ra… Mọi người không nhịn được mà bịt kín mũi, lui về sau.
Vương An Bắc đứng phía sau lại không thấy nguy cơ như mình nghĩ, mà quan tài lại yên ắng kì lạ.
Đợi lúc họ thấy rõ bên trong quan tài, thì sợ kinh người. Trong quan tài to như thế, lại không hề có thi thể nào, chỉ có vài món trang sức châu báu nằm lặng lẽ trong đó.
Nếu vừa rồi gặp cảnh này, họ sẽ rất vui mừng lấy những bảo bối này ra khỏi mộ, về đi ngủ. Nhưng bây giờ, lão Tứ mất tích, trong quan tài lại không có gì khác ngoài đồ bồi táng, vậy lão Tứ ở đâu? Thi thể trong quan tài ở đâu?
Đang lúc mọi người sững sờ vây quanh quan tài, Vương An Bắc chợt cảm thấy gáy mát lạnh. Ông vòng tay ra sờ, lại ngửi thấy mùi máu tươi tanh tưởi. Tim Vương An Bắc chùng xuống, ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tứ sư đệ mất tích đang mở to mắt hoảng sợ, nhìn thẳng vào mình.
“Lão Tứ!” Vương An Bắc la lên.
Ba người kia nghe tiếng thì cũng ngẩng đầu lên nhìn…
Tứ sư đệ đã chết. Vương An Bắc không cần nhìn cũng biết, vì máu ông cũng đã lạnh. Lúc này, ông ấy đang dính trên trần điện với một tư thế cực kỳ quái lạ. Máu nhỏ ra từ hai tay xuống, lại không thấy miệng vết thương ở đâu.
Ngũ sư đệ nhỏ tuổi nhất, bất chợt không chấp nhận nổi việc sư huynh sớm chiều ở chung lại chết trước mặt mình như vậy, khóc òa lên.
Chẳng ai trong số họ ngờ được, lần đầu tự đổ đấu lại có đồng môn chết trong mộ. Ngẫm lại lúc trước đi cùng sư phụ, họ chưa từng gặp tình huống thế này. Xem ra kinh nghiệm vẫn còn quá ít.
“Đừng khóc! Bây giờ chưa phải lúc khóc. Thứ trong quan tài còn đang không biết ở đâu. Chúng ta không có bổn sự đổ cái đấu này, mau ra ngoài ngay!” Đại sư huynh tỉnh táo lại, nói với họ.
Vương An Bắc cũng vẫn bình tĩnh, biết Đại sư huynh nói đúng. Bây giờ không phải là vấn đề có lấy được bảo bối hay không, mà là bọn họ có thể rút lui bình an hay không.
Nghĩ đến đây, Vương An Bắc nhanh chóng cầm lấy bó đuốc vừa đánh rơi xuống đất, vung xung quanh. Nhưng trong không khí, ngoại trừ tiếng đuốc cháy lách tách ra thì chẳng còn gì nữa.
“Mau chạy ra ngoài, đến tiền điện, ở đây không ổn!” Vương An Bắc kêu to.
Ba người kia nghe xong thì quay người đi, nhưng lúc này, bó đuốc của Vương An Bắc lại chợt tắt ngúm! Họ đành dựa theo cảm giác chạy về phía tiền điện hệt như ruồi mất đầu…
Nhưng vừa đến tiền điện, họ liền đứng sững ra.
Một cô gái mặc triều phục Mãn tộc màu xanh rêu thẫm, đang đứng quay lưng về phía bọn họ ở ngay lối vào tiền điện. Vương An Bắc thầm than không hay, chính chủ hại chết lão Tứ đã xuất hiện.
Trong phút chốc, họ đều không dám thở mạnh, chỉ sợ ai đó không để ý sẽ làm kinh động đến vị nương nương này, khiến bà ta quay lại nuốt trọn cả bốn. Nhưng nếu cứ thế này cũng chẳng phải cách, nữ thi này trùng hợp lại ngăn lối ra vào mộ. Bọn họ muốn đi ra ngoài, tất nhiên sẽ phải chạm trán với bà ta.
Vương An Bắc nhìn Đại sư huynh, hỏi bằng ánh mắt bây giờ nên làm gì? Đại sư huynh cũng không có cách nào, chỉ đành không ngừng nghĩ xem nếu sư phụ gặp phải tình huống này thì sẽ làm sao?
Ngay lúc bọn họ đang lo lắng sợ hãi không biết làm sao, thì nữ thi kia lại dần dần xoay người…
Một gương mặt to trắng bệch, thình lình hiện ra. Dù họ cũng coi như đã đi theo sư phụ, gặp không ít việc đời rồi, nhưng vẫn rất sợ hãi, nhất là Ngũ sư đệ đái luôn ra quần.
Vương An Bắc là người tỉnh táo nhất. Ông nhớ sư phụ đã từng nói, nếu gặp phải thi biến thì nhất định phải bình tĩnh, nếu không chắc chắn sẽ ngỏm hết.
Vì vậy, ông làm theo lời sư phụ dạy, lấy một cái túi đựng gạo nếp trên người ra. Sau đó, Vương An Bắc ra hiệu cho mấy người còn lại từ từ dựa sát vách tường hai bên, chờ thời cơ.
Có lẽ thấy bọn họ đột nhiên tản ra hai hướng, nữ thi kia không biết nên đi hướng nào, nên đứng im không nhúc nhích. Vương An Bắc nghĩ mình phải đánh lạc hướng, để tránh lối đi ra ngoài, như thế thì ba sư huynh đệ của mình mới có cơ hội chạy ra.
Nghĩ vậy, ông từ từ mở túi, vốc một nắm gạo nếp, nhẹ nhàng ném về phía nữ thi. Tiếng “Rào rào” vang lên, gạo nếp rơi xuống đất. Nữ thi đột nhiên bay lên trời, vươn hai móng vuốt sắc nhọn lao thẳng về phía Vương An Bắc…
Sư phụ từng nói, cương thi đã thi biến bình thường sẽ không rẽ được, chỉ biết lao đầu về phía trước. Vương An Bắc lợi dụng điều này, ngay lúc nữ thi sắp đến gần, ông lăn sang bên cạnh né đòn trí mạng.
Nữ thi đeo đôi giày bồn hoa, đi đường chỉ biết nhảy lên nhảy xuống. Vì nắm gạo nếp kia không ném trúng, nên chẳng có tác dụng gì cả.
Ngay lúc Vương An Bắc định thừa cơ chạy trốn, thì nữ thi kia chợt quay phắt lại, đánh thẳng về phía Ngũ sư đệ ở gần nhất.
Hóa ra lão Ngũ sợ quá, nên không hiểu ý Vương An Bắc, ông không chạy cùng hai người kia. Đợi đến khi kịp nhận ra, thì nữ thi kia đã lao tới rồi.
Máu của lão Ngũ trượt theo tà áo, chảy xuống đất. Ông trợn mắt, nhìn về ngực mình với vẻ không thể tin nổi.
Vương An Bắc thấy nữ thi lao đến đánh Ngũ sư đệ, thì ném hết chỗ gạo nếp chẳng còn được bao nhiêu ra. Nhưng vì không đủ sức, nên chỉ ném được một ít lên người nữ thi, phát ra tiếng “rào rào”.