“Cái tát này là trả cho mối nhục mày gây cho tao ở đại lễ kỷ niệm ở nhà họ Đào.”
Pặc!!
Quốc Thiên chộp lấy bàn tay của Bá Kiến rồi ghì mạnh xuống.
Mặt anh sắc như dao nhìn Trần Bá Kiến nói.
“Ông già, lo mà tận hưởng những ngày tháng hạnh phúc bên đứa con yêu dấu của ông đi. Ngày lành của ông không còn dài dâu.”
Nói xong Quốc Thiên thả tay ông ta ra.
“Cái thằng chó này mày dám…”
Vương Giang cắt ngang.
“Ông đừng có mà đứng đó bắt nạt được con tôi. Có tôi ở đây rồi thì ông đừng hòng.”
Trần Bá Kiến tức giận đưa tay chỉ vào mặt Quốc Thiên và Vương Giang nhìn thế như mấy thằng nhãi ranh chỉ tay dằn mặt.
Xong rồi ông ta cũng quay người đá cổng hùng hổ rời đi.
Lâm Mạn nhìn theo rồi quay sang nói.
“Cái lão già này sao lại nóng tính tới vậy kia chứ? Có bao giờ thấy lão như thế đâu, người trong nhà với nhau cả mà xem nhau như là kẻ thù không đội trời chung. Vương Giang, cháu cứ yên tâm, có cơ hội chú sẽ khuyên ông ta cho.”
Vương Giang gật đầu.
“Vâng cháu cảm ơn chú. Hôm nay chú đã giúp cháu gặp được ông ấy đã là tốt lắm rồi ạ. Mọi chuyện sau này cháu sẽ tự giải quyết.”
Quốc Thiên khuôn mặt vẫn lạnh băng nhìn ra hướng cửa lắc đầu.
Khi nãy khi chộp tay của Trần Bá Kiến, Quốc Thiên đã thấy được trong người lão ta có vấn đề về mạch máu não rất nghiêm trọng, không lâu nữa sẽ bị bại não nằm liệt giường.
“Tới lúc đó thằng con quý tử của ông sẽ đối xử với ông như nào đây hả. Tôi thật mong chờ ngày đó.”
Quốc Thiên nghĩ thầm bụng rồi quay qua nhìn Vương Giang.
“Không sao mẹ à, lão già đó đằng nào cũng ...”
Vương Giang đôi mắt hơi buồn rầu nhìn về xa xăm. Quốc Thiên cũng thấy được nên không nói gì thêm.
Rồi hai người cùng nhau rời khỏi nhà họ Lâm, vừa bước ra trời bắt đầu lác đác mưa, hơi se lạnh.
“Trời sắp thu rồi sao.”
Vương Giang ngước đầu nhìn bầu trời đen mịt, Quốc Thiên cũng hiểu được trong lòng mẹ mình đang rất rối bời về chuyện vừa xảy ra. Bà không ngờ rằng họ lại tuyệt tình với mình tới như vậy.
“Thái độ của ông ta đã giúp mẹ phần nào hiểu được những thứ sắp phải đương đầu trước mắt rồi.”
Vương Giang cất giọng nói.
Quốc Thiên khẽ gật.
“Không biết lão già ấy có coi gia đình chúng ta là người không mà nỡ lòng nào đối xử nhẫn tâm tới thế. Tới cả cái chết của con trai ông ta mà ông ta cũng xem đó tựa lông hồng không cần bàn tới làm gì.”
Quốc Thiên và Vương Hồng có lẽ đã biết được đáp án chính là gì.
Không phải là vạch mặt trần sự thật , không phải mà sự mong muốn gia đình được hòa hợp trở lại trước kia, không phải ai đúng ai sai mà câu trả lời là Quốc Thiên và Vương Giang phải tránh xa nhà họ Trần và sản nghiệp của họ.
Sau khi cả hai lên xe, Quốc Thiên quay sang hỏi Vương Giang.
“Mẹ, thật sự mẹ có chứng cứ vạch trần Trần Trung tham nhũng sao?”
Vương Giang lắc đầu thở dài.
“Chuyện này cũng gần một năm rồi, có thể giờ tên khốn đó đã dùng thủ đoạn nào đó che đậy hoặc xóa hết mọi chứng cứ rồi. Loại người như hắn không dễ gì mà dấu đầu mà lòi đuôi được đâu.”
“Không có cách nào hả mẹ? Dù sao chứng cứ còn đó, nếu có thể mẹ cứ đưa con...”
“Không được đâu con trai yêu của ta. Bây giờ quyền lực của hắn rất cao, hắn còn nắm tập đoàn lớn là Minh Thiên trong tay giờ đổi tên thành Trần Thị, mối giao thiệp của hắn càng mạnh mẽ hơn. Hai mẹ con chúng ta mà ra tay thì cũng chỉ như mỡ dâng miệng mèo mà thôi. Điều cần nhất ngay lúc này là ẩn nấp, chờ thời cơ rồi mới giẫm Trần Thị xuống dưới chân.”
Quốc Thiên gãi đầu.
“Rắc rối thật, bây giờ chính tay mẹ. Người đồng sáng lập ra nó lại sắp phải chính tay mình dẹp đi thành quả đó quả thực con thấy vẫn rất tiếc.”
“Không có gì đâu con trai của ta, tự lập tự gỡ mẹ không tiếc. Chỉ tiếc là nó chứa rất nhiều kỷ niệm của cha con.”
Quốc Thiên nghe tới đâu cũng suy nghĩ trong lòng.
Kỳ thức giờ sau lưng Quốc Thiên là tập đoàn Hải Trí lớn mạnh có thể đè bẹp Trần Gia bất cứ lúc nào. Chỉ cần Quốc Thiên ra lệnh là có thể trong hai, ba ngày cơ ngơi nhà họ Trần sẽ tan tành không còn lại dấu vết nào hoặc có thể dễ dàng cướp nó về lại tay mình. Thậm chí nếu sâu xa thâm hiểm hơn, Quốc Thiên cũng có thể khiến cho người nhà họ Trần ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.
Quốc Thiên đưa tay gãi đầu.
“Hay là xử lý gọn bọn chúng luôn nhỉ. Nếu mà như thế thì chuyện của mình và tập đoàn Hải Trí sẽ bị lộ ngay mất. Thật không phải thời cơ thích hợp để làm chuyện này nhất là hôm nay Nhân Quang lại bị người khác hãm hại như vậy. Chắc chắn sẽ không hay.”
Đang đi thì anh để ý một biển quảng cáo của tập đoàn Trần Thị.
“Mẹ à, cái đó có phải là kem trị tàn nhang Thiên Kim phải không ạ?”
Vương Giang quay sang nhìn rồi cũng gật đầu.
“Đúng rồi, chính là kem trị tàn nhang Thiên Kim, nhưng những đồ bán trong Trần Thị nó chỉ là đồ sản phẩm phụ mang tính hỗ trợ thôi.”
Quốc Thiên ngạc nhiên.
“Sản phẩm phụ mang tính hỗ trợ thôi sao mẹ?”
Vương Giang gật đầu.
“Đúng rồi, phương pháp này là do cha của con tình cờ tìm ra rồi từ đó mới sản xuất nhỏ lẻ trước sau này dần dần mới phất lên trở thành một tập đoàn lớn, nhưng vài ngày trước khi chuyện không may xảy ra với cha con. Cha và mẹ đã tìm ra được một phương pháp hoàn toàn mới hiệu quả hơn nhiều so với công thức cũ. Hiện nó vẫn đang nằm chỗ mẹ.”
Nghe tới Quốc Thiên nghĩ ra một kế hoạch táo bạo.
“Vậy bây giờ mẹ hãy cho con công thức đó. Con có cách đánh bại bọn Trần thị rồi.”
“Sao chứ con tính làm gì?”
Quốc Thiên vui mừng nói.
“Vậy bây giờ chỉ cần chúng ta làm ra sản phẩm theo công thức mới đó là có thể chiếm được thị trường của Trần Thị rồi.”
Vương Giang gật gù.
“Đúng là con trai ta, có thể nói cụ thể là như vậy. Nhưng trước mắt kế hoạch như nào để mẹ lên kế hoạch đã. Trước mắt thì cần nguồn vốn đã.”
“Mẹ cứ an tâm, mẹ quên gia đình ông Châu đã cho chúng ta số tiền không hề nhỏ ạ. Có thể lấy nó làm vốn ban đầu để làm.”
“Được, vậy thì để mẹ tính toán những cách tiếp theo. Có thể vừa đối phó với bọn người kia.”
Quốc Thiên nghĩ ngợi, không nói gì nữa.
Anh biết rằng mẹ anh trước đây là một thương nhân cừ khôi, nếu giờ không có việc để làm thì có thể bà ấy sẽ nhớ người chồng quá cố của mình mà phát điên mất.
.
Xoẻn!!
Trần Bá Kiến tức giận cầm lấy bình trà ngọc yêu quý của ông ta mà quăng xuống đất.
“Cha, có chuyện gì mà cha phải bực bội tới như vậy ạ.” Trần Trung xuất hiện nở nụ cười hỏi.
“Vương Hồng đã tỉnh dậy rồi.”
Trần Trung trố mắt ngạc nhiên.
“Sao...sao cơ ạ.”