Lưu ý: Chương này có phần khám nghiệm tử thi, cân nhắc trước khi đọc
Thời gian quay trở lại năm giờ trước.
Chiều tối thứ Bảy, năm giờ.
Mới tiễn Mạnh Viễn Sâm đi được một lúc, Thẩm Tầm lười nấu cơm tối, định gọi đồ ăn ngoài. Cậu mắc chứng khó lựa chọn, đã tích được kha khá mã giảm giá trong tài khoản, so sánh giá cả liên tục, hai mươi phút sau mới đặt món thành công.
Giờ chỉ cần đợi đồ ăn đến, Thẩm Tầm tạm thời rảnh rỗi, bỗng dưng, cậu mở cuốn nhật ký kẹp trong "Atlas màu giải phẫu người" ra đọc.
Vài phút sau, cậu khép lại với vẻ mặt phức tạp, lộ ra biểu cảm khó tả, có chút méo mó, thậm chí còn không xuất hiện khi khám nghiệm tử thi.
Thẩm Tầm nhét sách lại giá sách, như vứt bỏ một củ khoai lang nóng hổi, quay người bước đi.
Nhưng ký ức lại liên tục bị câu nói "Tương lai tôi sẽ trở thành pháp y, tôi sẽ mãi mãi bảo vệ công lý, có người sẽ không hiểu tôi, nhưng không sao, nếu tôi không vào địa ngục, ai sẽ vào" trên trang giấy tra tấn.
Vài chục giây sau, Thẩm Tầm quay lại kệ sách, rút hai tờ giấy rời khỏi quyển sách, vò thành một cục và ném vào thùng rác.
Ném xong, cậu cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Nhưng tiếc là cảm giác nhẹ nhõm ấy chẳng kéo dài được bao lâu, Thẩm Tầm lại nhận ra một vấn đề nghiêm trọng - liệu trong quyển sách anh cho Mạnh Viễn Sâm mượn còn kẹp thứ gì lộn xộn nào khác hay không?
Cậu cố gắng lục lại trí nhớ, cuối cùng nhớ ra rằng quyển "Triết học tội phạm và hình phạt" là cậu mua hồi đại học. Lúc đó, cậu không thể viết những thứ ngớ ngẩn như vậy, nên cậu mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng đúng lúc này, điện thoại cậu reo lên.
Thẩm Tầm tưởng là người giao đồ ăn, nhưng khi cậu cầm lên nhìn, hai chữ "Đội trưởng Lưu" sáng chói trên màn hình khiến cậu chói mắt.
Được rồi, chắc chắn là gọi cậu tăng ca.
Mặc dù cuối tuần này Thẩm Tầm không phải trực ban hay túc trực, nhưng những tình huống như thế này đã xảy ra quá nhiều lần, cậu cũng chẳng còn thấy lạ. Cậu cầm chìa khóa, mang theo thẻ ngành, xuống lầu gọi một chiếc taxi. Tình hình cấp bách, không cho phép cậu thong thả đi tàu điện ngầm hay đi xe máy điện.
– đọc chính chủ tại wattpad: chi yên lang hoặc wordpress: chiyenlang.wordpress.com
Đến đồn cảnh sát, đồng nghiệp cho biết pháp y Tiểu Nguyễn đã đến hiện trường từ sớm.
Gặp anh chàng Khương Trác - Kỹ thuật Hình sự, Thẩm Tầm chào hỏi rồi cùng anh lên xe cảnh sát của đội Cảnh sát Hình sự.
Trên đường đi, đội trưởng Lưu xoa thái dương, "Hiện trường không thể loại trừ khả năng bị sát hại, e rằng chúng ta phải chiến đấu với thế lực đen tối đến tận đêm khuya hoặc sáng sớm."
Thẩm Tầm ôm chặt thùng dụng cụ, im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ. Tiếng còi hú vang dội, người dân hiếu kỳ chỉ trỏ về phía xe cảnh sát.
Anh không nói gì, chỉ im lặng dưỡng thần.
Khương Trác đã lăn lộn ở đồn nhiều năm, thậm chí còn lâu hơn cả Thẩm Tầm, trải qua nhiều chuyện nên gặp cảnh này vẫn giữ được tâm trạng bình tĩnh, thậm chí còn có tâm trạng nói chuyện với Thẩm Tầm, "Tiểu Nguyễn xui xẻo quá, mới đến đây được nửa năm mà đã trực hai lần gặp án mạng, hay là do ít tụng kinh niệm Phật?"
Thẩm Tầm nghe vậy, quay sang nhìn Khương Trác, im lặng vài giây rồi gật đầu tán thành, "Trước đây tôi cũng bảo cậu ấy nên nghe kinh Đại Bi nhiều hơn."
Cảnh sát viên Chu ngồi cạnh Thẩm Tầm nghe hai người nói chuyện, không nhịn được mà chen vào, "Tối nay trực nhìn thấy Tiểu Nguyễn ăn xoài, giá như tôi nhắc cậu ấy một câu."
Nghe vậy, Thẩm Tầm và Khương Trác nhìn nhau, ánh mắt đầy vẻ "chắc chắn là như vậy".
Ban đầu, đội trưởng Lưu tỏ ra nghiêm nghị, trên mặt thoáng chút ưu tư, không biết đang suy nghĩ điều gì, nhưng tai ông vẫn nghe được tiếng động, có chút dở khóc dở cười: "Đừng tin vào mê tín dị đoan, chúng ta là cảnh sát của nhân dân, phải tin vào sức mạnh của khoa học."
Thẩm Tầm, Khương Trác và cảnh sát Chu nhìn nhau, trong phút chốc, biểu cảm trên mặt họ co giật, như đang cố gắng kiềm chế điều gì đó. Sau một giây im lặng, họ đồng thanh, khiêm tốn tiếp nhận lời dạy "Đội trưởng nói đúng."
Nói xong, Khương Trác cúi đầu, ánh mắt đầu tiên hướng về chùm chìa khóa ở thắt lưng của đội trưởng Lưu, nơi đó treo một tấm bùa hộ mệnh, nghe nói là do vợ đội trưởng Lưu đã đến một ngôi chùa nổi tiếng ở địa phương để xin bùa hộ mệnh. Ánh mắt di chuyển sang trái, anh phát hiện Thẩm Tầm cũng đang nhìn chằm chằm vào tấm bùa hộ mệnh.
Hai người nhìn nhau mỉm cười, hiểu ý nhau.
Sắp đến nơi, Thẩm Tầm lấy ra từ hộp dụng cụ y tế quần áo phẫu thuật dùng một lần, găng tay cao su, mũ chụp tóc, khẩu trang,...
Cậu trang bị đầy đủ phục trang, dụng cụ, chỉ lộ ra một đôi mắt đang tuần tra xung quanh, nhìn thấy nửa khuôn mặt dưới của Khương Trác, Thẩm Tầm nhắc nhở anh ta: "Có thể đeo khẩu trang lên rồi."
Việc đeo khẩu trang vừa để bảo vệ bản thân, vừa để tránh làm ô nhiễm vật chứng, nhưng Khương Trác dù sao cũng là Khương Trác, góc độ suy nghĩ kỳ lạ: "Tôi trời sinh môi cười, nên che lại một chút, kẻo bị người ta chụp ảnh nói tôi nhìn thấy xác chết còn cười ha ha, đưa lên mạng, sẽ bị một số cư dân mạng chửi rủa chết."
Xe cảnh sát êm ái dừng lại, đèn cảnh báo nhấp nháy, hiện trường vụ án nằm trong khu rừng nhỏ của công viên Lam Hồ, quận Dư Hải, nạn nhân là phụ nữ.
Công an địa phương đã đến trước, dây rào chắn màu xanh trắng được kéo quanh thi thể để bảo vệ hiện trường.
Nhiều người hiếu kỳ bàn tán xôn xao, có cảnh sát địa phương giữ trật tự, có cảnh sát hỏi han người dân để lấy lời khai.
Nhớ lúc chiều có mưa, mặt đất chưa khô, hơi lầy lội, Thẩm Tầm và Khương Trác đội mũ pháp y, chui ra từ dưới dây rào chắn.
Nhìn lên, pháp y Tiểu Nguyễn mà hai người nhắc đến, Nguyễn Ôn Mậu, như nhìn thấy cứu tinh, dây thần kinh căng cứng buông lỏng đôi chút: "Anh Thẩm, anh đến rồi!"
Thẩm Tầm ừ một tiếng: "Đây là hiện trường vụ án đầu tiên à?"
Nguyễn Ôn Mậu: "Anh Hồ nói, đại khái là hiện trường vứt xác."
Anh Hồ trong lời cậu ấy là một chuyên gia trong lĩnh vực giám định dấu vết, với kinh nghiệm dày dặn và kết luận có độ tin cậy cao.
Nguyễn Ôn Mậu tiếp tục: "Hiện tượng co cứng tử thi đã được ghi nhận. Em đã quan sát sơ bộ khuôn mặt và cổ họng của nạn nhân, cảm giác như bị siết cổ đến chết."
Thẩm Tầm đặt hộp dụng cụ khám nghiệm nghiêng sang một bên, vừa mở nắp vừa hỏi: "Đã đo nhiệt độ hậu môn chưa?"
"Rồi."
"Mặt sưng tấy, tím tái." Thẩm Tầm dùng hai tay ấn vào mặt nạn nhân, "Hộp sọ không biến dạng, không gãy xương."
Cậu vén tóc, cẩn thận quan sát xung quanh: "Không có vật bám dính, trên đỉnh đầu có vết trầy xước da đầu, đưa thước đo cho tôi."
Nguyễn Ôn Mậu đưa thước đo cho cậu.
Kiểm tra xong phần đầu, Thẩm Tầm lại nói: "Đèn pin."
Mặc dù mới đến đồn cảnh sát chưa lâu, nhưng Nguyễn Ôn Mậu rất thông minh và phản ứng nhanh nhạy, cậu đã nhanh chóng giơ đèn pin soi vào mắt thi thể.
Đôi tay đeo găng tay cao su khẽ nâng mí mắt của thi thể lên, Thẩm Tầm cúi người nhìn qua kính lúp, "Giác mạc có độ đục trung bình."
Cậu mở hai mí mắt trên dưới ra, "Có thể thấy những chấm xuất huyết rải rác ở cả hai mí mắt."
"Môi trên và môi dưới tím tái."
Muốn quan sát bên trong khoang miệng, nhưng do hiện tượng co cứng tử thi nên không thể mở miệng ra, Thẩm Tầm quay sang tìm dụng cụ mở miệng trong hộp dụng cụ. Sau khi xoay núm kim loại hình tròn, ánh sáng đèn pin cuối cùng cũng chiếu vào khoang miệng, Thẩm Tầm nhìn vào, "Niêm mạc miệng xuất hiện những chấm xuất huyết."
Tiếp tục khám nghiệm xuống dưới.
"Có xuất huyết dưới da lan rộng ở cổ, trước cổ bên phải thanh quản có một vết bầm tím hình bầu dục, kích thước 1,3cm x 0,4cm, dưới thanh quản trước cổ có một vết xước, kích thước 0,2cm x 0,2cm, ngực bụng bên phải xương đòn giữa có vết xước da 0,3cm x 0,2cm, trên cán ức có ba vết xước da..."
"Móng tay mười ngón tím tái, mặt sau cánh tay trái trên có một vết xước, kích thước 0,2cm x 0,1cm, màng trinh có vết rách mới ở vị trí 6 giờ và 9 giờ..."
Trước khi lấy mẫu vật chứng, Thẩm Tầm hỏi Nguyễn Ôn Mậu, "Đã đo nhiệt độ thi thể lần thứ hai chưa?"
Nguyễn Ôn Mậu đang say mê quan sát thao tác của Thẩm Tầm, vừa xem vừa ghi chép học hỏi, nên tạm thời quên mất việc này. Sau khi được Thẩm Tầm nhắc, cậu mới vội vàng đi lấy nhiệt kế kỹ thuật số.
Mấy người trong đội kỹ thuật hình sự bận rộn suốt cả buổi chiều, cuối cùng cũng đã lấy xong mẫu dịch tiết từ các bộ phận quan trọng và vật bám trên bề mặt thi thể, đồng thời tiến hành ghi chép và chụp ảnh cần thiết. Khám nghiệm tử thi tạm thời kết thúc.
Trên đường về, trong xe cảnh sát, Nguyễn Ôn Mậu tranh thủ từng phút từng giây, cầm bút ghi chép biên bản khám nghiệm hiện trường.
Sau khi trao đổi một vài câu về vụ án, Khương Trác bắt đầu hỏi chuyện phiếm, "Tiểu Thẩm đã ăn tối chưa?"
Thẩm Tầm lắc đầu, "Chưa, vừa mới đặt đồ ăn mang về thì đội trưởng Lưu gọi điện đến."
Khương Trác liền nói: "Trước khi đơn xin giải phẫu được phê duyệt, tranh thủ ăn một bữa trước khi lên bàn mổ, ăn no mới có sức làm việc."
Nguyễn Ôn Mậu: "?"
Nhìn thấy vẻ mặt hoang mang của đối phương, Thẩm Tầm trước tiên cúi đầu cười thầm, cười đủ rồi mới bắt đầu giải thích: "Cậu mới đến cục của chúng tôi không lâu, không biết cũng có thể hiểu được, phải nhập gia tùy tục hiểu không?"
"Thứ bảy không ăn trái cây có chữ "xoài" và "dâu", quả trước ăn sẽ bận rộn, sau quả sau ăn sẽ xui xẻo, trực ban mới không gặp án mạng."
Khương Trác đi theo sau nói: "Còn có thể đi cầu bình an, bùa hộ mệnh gì đó đeo trên người, hoặc lấy bùa giấy nhét vào vỏ điện thoại, trấn tà."
Nguyễn Ôn Mậu do dự nhìn Thẩm Tầm, lại nhìn Khương Trác, "Cái này... cái này thật sự không phải mê tín dị đoan sao?"
Khương Trác "chậc chậc" hai tiếng, giọng điệu mang theo sự từng trải của người từng trải: "Tuổi trẻ thật tốt."
Nguyễn Ôn Mậu hướng tầm mắt về phía Thẩm Tầm, "Em tin rằng anh Thẩm sẽ không mê tín."
"Tôi đúng là không có bùa bình an, bùa hộ mệnh và bùa giấy." Thẩm Tầm nói xong, lập tức cảm nhận được ánh mắt tán thành của pháp y Tiểu Nguyễn, cậu liền dưới ánh mắt đó chậm rãi nói ra nửa câu sau: "Nhưng tôi chép kinh Phật."
Nguyễn Ôn Mậu: "..."
"À đúng rồi anh Thẩm" Nguyễn Ôn Mậu chợt nhớ ra một vấn đề quan trọng, cậu mới đến đây được nửa năm, một số quy trình vẫn chưa nắm rõ. "Chúng ta có họp ngay không ạ? Em có cần trình bày về hiện trường và tình trạng thi thể không? Em cứ gặp lãnh đạo là lại căng thẳng, sợ mình nhớ sai kiến thức."
"Tạm thời chúng ta không họp đâu," Thẩm Tầm giải thích, "Bóp cổ cơ bản không thể là tự sát, hiện trường lần này có thể xác định được tính chất vụ án, còn lại sẽ giao cho đội điều tra hình sự thảo luận, nhưng nếu manh mối không rõ ràng, đội điều tra hình sự sẽ còn tìm đến cậu trao đổi."
Tuy nhiên, hai chữ "kiến thức" vừa thốt ra đã mang đậm "phong cách học thuật", Thẩm Tầm an ủi cậu, "Cứ luyện tập nhiều là quen thôi, lần đầu tiên báo cáo của tôi còn tệ hơn cậu nhiều."
Thời gian khám nghiệm tử thi được dự kiến vào tối nay, thủ tục phê duyệt cũng diễn ra rất nhanh, thậm chí không cho Thẩm Tầm chút thời gian ăn tối, may mà cậu đã ăn no vào buổi trưa.
Xe cảnh sát chờ một lúc tại đồn công an, bốn vị pháp y đã tập trung đầy đủ trong xe, chở theo hai nhân viên giải phẫu, một người quay phim, một người ghi chép, di chuyển đến nhà xác. Trung tâm giám định pháp y được xây dựng ngay cạnh nhà xác, cách xa trung tâm thành phố, nhưng vị trí quận Dư Hải vốn cũng khá hẻo lánh.
Hôm nay là ngày trực của bộ phận pháp y. Lên xe cùng Tiểu Nguyễn đến hiện trường, trong lòng lại chìm trong lo âu, chẳng dám hy vọng sẽ có một giấc ngủ ngon vào đêm nay. Dù tiến độ công việc nhanh hay chậm, đều chẳng mang lại điều gì tốt đẹp. Nếu tiến độ chậm thì chứng tỏ vụ án phức tạp, manh mối mơ hồ, buộc pháp y phải tham gia vào quá trình phân tích, thảo luận. Nếu tiến độ nhanh thì nghi phạm có khả năng bị bắt giữ trong đêm, kéo theo việc pháp y phải tiến hành khám nghiệm người để thu thập và củng cố thêm bằng chứng.
Nhìn sang bộ phận ghi chép, họ lại có chút hy vọng: "Tiểu Thẩm, cậu đoán xem tối nay tôi có thể về nhà ngủ trước 12 giờ không?"
Thẩm Tầm đáp: "Nếu 9 giờ bắt đầu mổ, anh với Tiểu Nguyễn phối hợp nhịp nhàng, cố gắng hoàn thành trong vòng 3 tiếng. Vụ án bên đội điều tra đang tiến triển thuận lợi, không rơi vào bế tắc, thì hy vọng vẫn còn."
Hai "lão tướng" hợp tác mổ nghiệm sẽ nhanh hơn, nhưng Tiểu Nguyễn là người mới, cần tích lũy kinh nghiệm thực tế, nên cần có người hướng dẫn.
Chỉ còn vài phút nữa là đến nhà xác. Nơi đây vốn nổi tiếng với những câu chuyện "ma quỷ", nên mọi người cố gắng lấy chuyện phiếm để khích lệ tinh thần.
Riêng Thẩm Tầm lại không tham gia, cậu im lặng hạ cửa sổ xe xuống một khe hở nhỏ.
Vừa hoàn thành thao tác, cậu chợt nhớ ra điều gì đó, vội vàng rút điện thoại ra.
Không có tin nhắn WeChat nào từ Mạnh Viễn Sâm.
Mở ứng dụng WeChat, kiểm tra đi kiểm tra lại, Mạnh Viễn Sâm không hề gửi ảnh, có lẽ đã quên.
Thật trùng hợp, lúc này cậu cũng chẳng có thời gian để bắt đầu một cuộc trò chuyện.
Nghĩ vậy, Thẩm Tầm lại cất điện thoại vào túi.
Gió đêm lùa qua khe cửa sổ, tát mạnh vào mặt anh. Bên ngoài, màn đêm mênh mông, góc trên bên phải màn hình hiển thị thời gian: 20 giờ 16 phút.