[ Bên trong ngân sắc không gian vòng xoáy ]
Lúc này một tiểu nam hài khoảng chừng 7 tuổi dưới sự truyền tống của ngân sắc không gian vòng xoáy liền lơ lửng giữa không trung và đi xuyên qua một cái ngân sắc thông đạo, hắn chính là Già Thiên Pháp Nghịch Thiên.
“Nơi này ẩn chứa hư không chi lực rất nhiều! Hơn nữa đây chẳng phải là không gian thông đạo sao! Như vậy khả năng cao có thần thú phượng hoàng có tu vi Đấu Thánh tương đương với Già Thiên Pháp - Hoá Long Bí Cảnh ngã xuống ở đây rồi!!!
Già Thiên Pháp Nghịch Thiên hai mắt nhìn xung quanh ngân sắc thông đạo lẩm bẩm, hắn biết ở Đấu Phá Thương Khung thế giới cấp độ Đấu Thánh mới có thể cố định không gian thành một tiểu thế giới có thể sinh sống.
Ngân sắc không gian vòng xoáy này rất ổn định, không hề cho thấy một khe hở nào trong đó nên khả năng cao không phải là Bát Giai Ma Thú mà khả năng cao là Cửu Giai Ma Thú thuộc thần thú Phượng Hoàng tương đương với Đấu Thánh cấp bậc cường giả.
“Aaaaa……!!!!”
Đột nhiên một tiếng kêu tràn đầy hoảng loạn và sợ hãi vang lên bên tai Già Thiên Pháp Nghịch Thiên mà nghe thấy âm thanh quen thuộc này thì Già Thiên Pháp Nghịch Thiên lập tức nhìn về nơi phát ra tiếng kêu kia.
“Thanh Lân!!! Sao con lại ở đây..!!!”
Già Thiên Pháp Nghịch Thiên khi nhìn thấy thứ phát ra âm thanh thì khuôn mặt có chút buồn bực kêu lên, bởi vì đây là một cô bé tầm khoảng 3,4 tuổi mặc thanh y cũng đang lơ lửng giữa không trung mà cô bé này chính là đệ tử của hắn.
Tuy có chút không vui vì Thanh Lân không nghe theo lời căn dặn của mình nhưng Già Thiên Pháp Nghịch Thiên vẫn ra tay dùng thần lực tạo thành một đạo dây trói đem Thanh Lân kéo đến bên cạnh hắn.
“Uỳnh…!!!!”
Thanh Lân vừa bị Già Thiên Pháp Nghịch Thiên bắt tới thì ngân sắc không gian vòng xoáy dường như đã mang theo hai sư đồ đến nơi tận cùng nên theo một đạo ngân sắc quang mang loé lên thì hai sư đồ lập tức bị bắn ra ngoài.
“Khụ… Khụ… Khụ…!!!”
Để tránh cho tiểu đồ đệ của mình bị thương thì Già Thiên Pháp Nghịch Thiên ôm chặt lấy Thanh Lân rồi vận chuyển bộ pháp an toàn hạ chân xuống đất nhưng do nơi này quá lâu không có ai đến nên hai sư đồ lập tức bị bụi mù hun phê.
Chờ hai sư đồ lấy lại tinh thần thì Già Thiên Pháp Nghịch Thiên mới dùng thần lực bay lên không trung và tạo ra một cái màng chắn năng lượng ngăn cản bụi mù rồi mới quay đầu nhìn Thanh Lân trong ngực mắng:
“Thanh Lân!!! Không phải sư tôn đã nói là con chờ ở bên ngoài rồi hay sao!!! Đồ đệ không nghe lời sư tôn thì có thể không phải là đồ đệ ngoan đâu nha..!!!”
“Nhưng sư tôn ca ca!!! Thanh Lân sợ phải ở một mình!!! Hồi nhỏ mẫu thân cũng nói như sư tôn ca ca là chờ một lát liền trở về nhưng sau đó lại thất hứa!!! Thanh Lân không muốn…!!!”
Thanh Lân nghe Già Thiên Pháp Nghịch Thiên trong âm thanh có chút tức giận thì hai mắt lã chã từng giọt lệ lung linh nhưng vẫn mở miệng nói ra từng âm thanh khiến cho một người lạnh lùng như hắn không biết phải xử lí như thế nào.
“Haiz!!! Thôi được rồi!!! Đừng khóc!!! Thanh Lân đã đến đây thì đi cùng sư tôn luôn đi!!! Nhưng lần sau không được như vậy nữa nghe chưa!!!”
Cuối cùng Già Thiên Pháp Nghịch Thiên vẫn phải chịu thua, theo hắn mở miệng dỗ dàng và căn dặn Thanh Lân thì cô bê cũng nín khóc và gật đầu xem như đã hiểu thì hai sư đồ mới bắt đầu quan sát nơi này.
Chỉ thấy toàn bộ không gian xung quanh là một màu đỏ tươi như huyết dịch chảy ra nhuộm đầy mặt đất mà bụi mù tung lên lúc nãy nhấn chìm cả hai sư đồ chính là huyết dịch khô đặc bị sự xâm nhập của cả hai sư đồ tạo ra.
“Đó là một cái cánh cửa sao!!! Hi vọng nơi đó có câu trả lời của ta muốn biết!!!”
Mang theo Thanh Lân lơ lửng giữa không trung, Già Thiên Pháp Nghịch Thiên phát hiện ra một cánh cửa khổng lồ màu đỏ ở phương xa liền mở miệng lẩm bẩm một câu xong thì nhanh chóng dùng thần lực bay đến chỗ cánh cửa kia.
“Bộp…!!!”
Từ không trung mang theo Thanh Lân bay đến chỗ cánh cửa màu đỏ thì Già Thiên Pháp Nghịch Thiên ngay khi vừa hạ chân xuống đất liền phát hiện ra ngoài cánh cửa màu đỏ thì ở trước nó có một cái tế đàn cổ xưa đã chắn đường.
“Sư tôn ca ca!!! Nơi đó có một bộ xương thú!! Hơn nữa bộ xương khô kia toả ra khí tức rất mạnh mẽ!!!”
Trong khi Già Thiên Pháp Nghịch Thiên còn đang quan sát tế đàn cổ xưa cùng phù văn được khắc trên tế đàn thì vốn nằm trong ngực hắn Thanh Lân liền phát hiện ra vật thể lạ nên có chút sợ hãi mở miệng kêu lên và chỉ tay về một phía.
“Hả..!!! Thật sao…!!!”
Già Thiên Pháp Nghịch Thiên nghe Thanh Lân nói thế cũng nhanh chóng bỏ tế đàn cổ xưa cùng phù văn đang quan sát sang một bên rồi mới quay đầu nhìn về hướng có bộ xương khô mà Thanh Lân đã chỉ.
Nơi đó là vị trí của vô số cổ lão phù văn tụ tập đến, hơn nữa nó còn là trung tâm của cả tế đàn mà ở chỗ đó có một bộ xương thú khổng lồ khô khốc, toả ra một cỗ khí tức cổ lão của thời kì viễn cổ, kèm theo sát ý của thái cổ hung thú.
Bộ xương khô này có bộ lông màu đỏ rực như hoả diễm phần thiên nhưng một số chỗ đã hoá thành màu trắng, da thịt mất hết nước dính chặt với xương cốt nhưng khí thế toả ra lại vô cùng mạnh mẽ như thể hắn vẫn còn sống.
Ở trên thân thể của bộ xương thú khô khốc mặc một bộ đã tàn phá chiến giáp có khắc hoạ phượng hoàng chi linh, tại hai chân của nó có một cái xích sắc thần liêm có phượng hoàng thần hình vờn quanh bị hai chân nó bảo hộ.
Đây dường như thể hiện xương thú khô khốc không cam lòng, nó chết đi không tiếc nhưng binh khí của bản thân không thể ra ngoài tiếp tục toả sáng mà phải ở lại đây cùng nó dần dần bị thời gian ăn mòn.
Cả thân thể của bộ xương khô đã mất đi sự sống nhưng nó vẫn đứng thẳng, dường như chịu mệnh lệnh của ai đó bảo vệ nơi này, không để bất cứ vật thể lạ nào xâm nhập vào hoặc từ bên trong cánh cửa đi ra.
“Đây là viễn cổ thời kì ma thú sao!!! Xem ra chết cũng phải rất lâu rồi! Không đúng!! Bộ xương khô này dường như có chút giống thần thú Phượng Hoàng!!! Không lẽ thật sự có một con Phượng Hoàng chết ở đây sao!!!”
Già Thiên Pháp Nghịch Thiên mang theo Thanh Lân tiếp cận gần bộ xương thú khô đã chết rất lâu quan sát một lúc rồi lẩm bẩm vài câu nhưng theo thời gian càng dài quan sát thì hắn phát hiện ra chỗ không đúng liền kêu lên một câu.
Già Thiên Pháp Nghịch Thiên chỉ thấy càng nhìn kĩ thì bộ xương thú khổng lồ này càng giống với thần thú Phượng Hoàng trong kiếp trước nghe thấy trong sách ghi lại nên lập tức càng thêm hiếu kì, liên tục vuốt ve xem xét bộ xương thú.
“Sư…Sư tôn ca ca!!! Nó sẽ không đột nhiên tỉnh lại rồi đem chúng ta xé xác ra phải không! Thanh Lân cảm thấy chúng ta nên rời đi khỏi đây nhanh!!!”
Đi theo phía sau lưng Già Thiên Pháp Nghịch Thiên là Thanh Lân lúc này có chút rụt rè, sợ hãi nhưng vẫn lên tiếng khuyên can hắn nhưng Già Thiên Pháp Nghịch Thiên lại chỉ xoa đầu cô bé và mở miệng cười nói:
“Thanh Lân! Có một số việc con phải gan dạ lên thì sau này mới có thể đi xa hơn! Hơn nữa bộ xương thú này đã chết từ rất lâu rồi! Nếu không phải nơi này thiên địa linh khí đầy đủ thì đã sớm tan thành tro bụi! Làm sao có thể tự dưng sống lại được cơ chứ!!!”
Thanh Lân nghe Già Thiên Pháp Nghịch Thiên nói vậy liền bình tĩnh lại, sự rụt rè và sợ hãi cũng dần dần biến mất mà Già Thiên Pháp Nghịch Thiên thấy vậy thì khuôn mặt cũng hiện lên vẻ hài lòng rồi mới đi làm chuyện tiếp theo của mình.
“Bặc…!!!”
Già Thiên Pháp Nghịch Thiên sau khi quan sát hồi lâu bộ xương thú khô thì không phát hiện ra thêm được điều gì nhưng thông qua cảm nhận của hắn thì xích sắc thần liêm có một tia yếu ớt khí linh nên lập tức đem nó định nhổ nó đi ra tra hỏi.
“Soạt…!!!”
Ngay khi Già Thiên Pháp Nghịch Thiên gần nhổ ra xích sắc thần liêm thành công thì một đạo âm thanh vô cùng nhỏ nhẹ vang lên nhưng lại bị hắn nhanh chóng bắt được nên lập tức chuẩn bị xem dị biến này là gì.
“Sư… Sư tôn ca ca!!! Aaaa….!!! Xương cốt đang động đậy kìa!!! Có ma….!!!”
Già Thiên Pháp Nghịch Thiên còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đứng sau lưng hắn là Thanh Lân lại đột nhiêu kêu lên mà Già Thiên Pháp Nghịch Thiên cũng nhanh chóng nhận ra bộ xương thú khô đột nhiên sống lại.
Cả bộ xương thú sau vô số năm ngủ say trong lòng nham tương bây giờ lại thức giấc, trong mắt nó bốc lên u lam hoả diễm, khí thế của thần thú viễn cổ cũng nhanh chóng dần dần nâng cao lên đến đỉnh phong.
“Vèo…!!!”
Chưa kịp chờ hai sư đồ tỉnh táo lại ý thức thì bộ xương thú khô khốc khổng lồ đột nhiên công kích, chỉ thấy hai đạo thú trảo xương khô xuyên qua không gian đã chớp mắt bắt lấy được cả hai sư đồ bọn họ.
“Hả…? Đây là đội mồ sống lại hay chỉ là một tia chấp niệm chưa tiêu tán đây? Không đúng!!! Ý thức của ta đang dần dần mơ hồ!!! Chẳng lẽ là muốn đoạt xá hay sao?”
Già Thiên Pháp Nghịch Thiên lẩm bẩm nhìn bộ xương thú khổng lồ suy đoán nhưng chỉ vài giây sau khi thấy trên trán bộ xương thú bắn ra một đạo quang trụ về phía hắn thì Già Thiên Pháp Nghịch Thiên liền có chút giật mình kêu lên.
Mặc dù Già Thiên Pháp Nghịch Thiên bị bộ xương thú khô khốc đánh bất nghờ nhưng hắn lại không hề hoảng loạn vì linh hồn của hắn bên trong có rất nhiều cạm bẫy, coi như Tiên Cấp cường giả đi vào đều đừng hòng đi ra.
“Roẹt..!!!”
Theo đạo quang mang từ bộ xương thú khô khốc đi vào trong đầu của Già Thiên Pháp Nghịch Thiên thì hai sư đồ cũng đồng thời ngất đi, hắn thì phải đọ sức với đạo quang mang mà Thanh Lân thì bị uy áp doạ sợ đến xỉu đi.