Nghịch Thiên tuy không biết Cực Băng Viêm Quy được lợi ích lớn đến như thế nào, cũng không biết suy nghĩ trong lòng lão rùa già này nhưng nếu tiếp tục cứ để chiến đấu diễn ra càng lâu thì hắn càng không có lợi.
Phải biết trong Ma Thú Sơn Mạch có rất nhiều dược thảo, thần thiết... mà Nghịch Thiên cần có để tu luyện, không gian yên tĩnh giúp hắn tập trung tu hành, ma thú để đối luyện giao chiến, tăng tiến thực lực...
Nhưng hiện tại mọi thứ đều bị đám người bên ngoài tham lam đảo loạn hết, cao cấp cường giả đánh nhau gây nên không trung tạo thành bão tố mà dưới mặt đất cũng bị dày xéo khiến vô số dược thảo nát bét, thần thiết huỷ hoại, vô số ma thú thì chết hết.
Đây rõ ràng là huỷ hoại tài nguyên tu luyện của hắn, hơn nữa có rất nhiều ma thú từng cùng hắn lớn lên mà Nghịch Thiên cũng coi chúng là người nhà nên hắn nhất định phải bắt Cực Băng Viêm Quy ra tay.
“Quy Lão!!! Đừng có mà giả vờ..!!! Mau mau dậy đi!!! Ta biết lão rùa già ngươi thực lực đã hoàn toàn hồi phục!!!”
Nghịch Thiên lấy chân đá vào Cực Băng Viêm Quy đã biến trở thành hình dạng lão già một cái xong liền không chờ lão rùa già này lên tiếng mắng hắn một cái đã nhanh chóng lên tiếng trước.
“Hừ!!! Nghịch Thiên tiểu tử!!! Lão phu biết ngươi muốn làm cái gì!!! Chỉ là đánh đuổi đám nhân loại kia rời khỏi Ma Thú Sơn Mạch phải không!!!”
Cực Băng Viêm Quy vẫn không nhìn Nghịch Thiên một cái, chỉ lấy tay phủi phủi đám bụi có hình dấu chân trên áo một cái xong liền vẫn nhắm mắt mở miệng đáp mà Nghịch Thiên cũng gật đầu xem như đáp lại.
“Tốt!!! Lão phu đồng ý giúp tiểu tử ngươi giải quyết việc này!!! Nhưng thù lao ngươi trả cho ta là thứ gì đây!!! Dù gì ta già rồi nên cũng cần mấy vật tẩm bổ để giữ sức khoẻ..!!!”
Cực Băng Viêm Quy vẫn không liếc nhìn Nghịch Thiên một cái nhưng vẫn thấy đước động tác của hắn như vậy liền gật đầu một cái, nụ cười trở nên có chút hèn mọn lên tiếng nói.
“Chết tiệt!!! Lão rùa già này!!! Càng ngày càng tham lam a!!! Rõ ràng là đang nhớ thương tài bảo của ta..!!!”
Nghịch Thiên nhìn động thái của Cực Băng Viêm Quy như thế thì trong lòng thầm mắng một tiếng nhưng cuối cùng vẫn phải cắn răng chịu đựng, lên tiếng ra đồ vật để Cực Băng Viêm Quy ra tay:
“Một bình phế huyết Tiên Thiên Thánh Thể Đạo Thai hoặc cảm ngộ Nguyên Thuỷ Chân Giải nửa tháng!!! Đồng ý hay không..!!!”
Nghịch Thiên ra giá xong liền không nói thêm gì nữa, sinh sống nhiều năm với lão rùa già này nên biết rõ mỗi lần muốn lão rùa già này ra tay đều phải trả giá không nhỏ nhưng đáng nhẽ ra cũng không đến mức như thế này.
Chỉ là từ nhiều năm về trước, khi Cực Băng Viêm Quy chuyển tu Hoàn Mỹ Thế Giới Pháp xong thì rất thèm Nguyên Thuỷ Chân Giải của hắn để cảm ngộ mà trong một lần tình cờ cũng phát hiện ra máu của Nghịch Thiên rất thần dị.
Nghịch Thiên lúc đó đều sau khi giao chiến với ma thú khác trở về thì một ít phế huyết( máu bẩn bị đuổi ra khi rèn luyện thể chất) đều hắn tích trữ vào một cái bình ngọc rồi phong ấn để sau này xem có việc dùng đến chúng không.
Dù sao Tiên Thiên Thánh Thể Đạo Thai quá huyền bí, không chỉ thân thể mạnh mẽ như thần thú con non mà còn hợp với thiên địa đại đạo giúp tu luyện nhanh hơn nên Nghịch Thiên rất quan tâm vấn đề này.
Mặc dù trong Tiên Thiên Thánh Thể Đạo Thai thì phế huyết không quý báu như bản nguyên huyết nhưng bên trong nó có ẩn chứa “Đạo Vận” giúp cảm ngộ một ít thiên địa đại đạo không yếu, hơn nữa còn cường hoá một ít thứ.
Đây vẫn là Cực Băng Viêm Quy trong một lần vô tình không lấy được Nguyên Thuỷ Chân Giải từ tay Nghịch Thiên nên trong lòng có chút tức giận rồi vô tình tưởng nhầm bình ngọc là bình nước nên uống nhầm để hạ hoả.
Mà sau khi uống bình ngọc chứa phế huyết của Tiên Thiên Thánh Thể Đạo Thai thì Cực Băng Viêm Quy mới vô tình có thể kích hoạt một chút huyết mạch lão tổ tông của nó là Huyền Vũ Thần Thú.
Chính vì những điều này mà Cực Băng Viêm Quy luôn coi hắn là trân bảo, không chỉ ngày ngày muốn mượn Nguyên Thuỷ Chân Giải cảm ngôn mà ngay cả phế huyết của hắn cũng thường thường trộm đi một ít.
Giờ Nghịch Thiên ra giá như thế mặc dù có chút thịt đau nhưng ảnh hưởng đối với hắn cũng không lớn, dù sao hắn thường xuyên cùng ma thú đánh nhau nên đổ máu ra một ít “phế huyết” là chuyện bình thường.
Còn về lí do tại sao Cực Băng Viêm Quy không dám ra tay đem Nghịch Thiên ngày ngày lấy máu thì phải hỏi xem lão rùa già này có đánh lại Thành Tiên Đỉnh(Lục Đỉnh) hoặc Đông Hoàng Thái Nhất Lông Vũ hay không hãy nói.
“Tốt!!! Ta sẽ đi xử lí đám nhân loại ngay!!! Thù lao thì ta muốn một bình Tiên Thiên Thánh Thể Đạo Thai phế huyết..!!!”
Cực Băng Viêm Quy mặc đu vẫn không quay đầu nhìn Nghịch Thiên nhưng vẫn mở miệng đáp ứng, bàn tay xoè ra như thể muốn đòi lấy thù lao mà Nghịch Thiên cũng hiểu rõ động tác này liền ném ra một cái bình ngọc.
Cực Băng Viêm Quy tiếp lấy bình ngọc xong, linh hồn lực tràn vào trong liền thấy được trong đó chảy xuôi không ít kim sắc huyết dịch xen lẫn màu đen quái dị cùng một cỗ âm thanh đại đạo kì dị thì vô cùng hài lòng.
“Hống!!! Các ma thú thuộc lãnh địa của lão phu!!! Mau mau tập hợp theo lão phu ra trận giết sạch đám nhân loại tham lam..!!!”
Thù lao đã nhận được, Cực Băng Viêm Quy liền lập tức thực hiện hứa hẹn với Nghịch Thiên, chỉ thấy lão rùa già này biến trở về nguyên hình Thái Cổ Hung Thú rồi rống một tiếng xong liền bay về một phương chiến trường khác.
“Rống...!!!”
“Kíu..!!!”
“Gào...!!!”
.........................................
Đi theo sau lưng Cực Băng Viêm Quy là vô số ma thú thuộc phương Đông của Ma Thú Sơn Mạch còn sống sót, trong đó có không ít Ngũ Giai, Lục Giai Ma Thú, thậm chí Nghịch Thiên còn thấy một con Thất Giai Ma Thú họ rùa.
“Lão rùa già đó đi rồi!!! Giờ thì đến lượt ta ra tay thôi..!!!”
Nghịch Thiên liếc nhìn Cực Băng Viêm Quy dần dần biến mất thân hình ở phương xa mới lôi ra từ trong “Khổ Hải” một đầu kim sắc lôi đình tiểu long, chính là Cửu Huyền Kim Lôi hoá hình rồi mở miệng lẩm bẩm nói.
“Chủ thượng đại nhân!!! Lần này rốt cuộc ngài định làm gì vậy mà triệu hoán ta ra vậy!!! Nếu cần giết bất cứ ai thì xin hãy cứ ra lệnh cho thần..!!!”
Vốn nằm sâu trong người của Nghịch Thiên chuyển tu sang pháp môn mới, Cửu Huyền Kim Lôi đột ngột bị gọi ra như thế liền nhận nhầm là có kẻ địch gây rối cho chủ nhân của nó nên liền mở miệng xin xuất chiến.
Cùng lúc đó, trên người Cửu Huyền Kim Lôi toả ra vô số đạo kim sắc lôi quang, một luồng khí tức nguy hiểm ẩn hiện khiến Nghịch Thiên có chút không thích ứng vì bàn tay đã bị điện giật tê cứng nên lập tức đem nó thả xuống đất.
“Đừng lo!!! Nơi này là chỗ ta lớn lên!!! Không có kẻ địch nào dám công kích ta tại đây!!! Hơn nữa đừng quên ta còn có bảo vật hộ thân..!!!”
Nghịch Thiên vừa vận chuyển thần lực xoa tan lôi kình đang tê liệt bàn tay, vừa liếc nhìn Cửu Huyền Kim Lôi giải thích mà nó cũng nhanh chóng cảm nhận xung quanh không có kẻ địch khí tức nên lập tức thu liễm khí thế.
Hơn nữa Cửu Huyền Kim Lôi biết rõ trên người Nghịch Thiên có một bảo vật hình dạng tàn phá lục đỉnh dễ dàng oanh sát nó nhưng lại không dùng tới mà lại triệu hoán hắn nên nhất định chủ thượng có việc giao cho hắn.
“Cửu Huyền!!! Ta cần ngươi đi làm một việc!!! Làm xong sẽ có trọng thưởng!!! À đúng rồi!!! Bắt lấy nó...!!! Thứ này sẽ chỉ ngươi biết phải làm gì..!!!”
Nghịch Thiên cũng không nói nhiều làm gì, chỉ thấy hắn mở miệng nói một câu liền trực tiếp ném cho Cửu Huyền Kim Lôi một cái lệnh bài rồi thân hình lập tức dần dần mờ ảo như sắp biến mất.
Nghịch Thiên cảm giác được bên trong thân thể đang bùng cháy, tu vi cũng tăng trưởng không ít, hắn lần này lấy được rất nhiều cảm ngộ trong chiến đấu nên rất nhanh chóng muốn đi bế quan tu luyện để củng cố bản thân.
“Cung tiễn chủ thượng!!! Cửu Huyền nhất định sẽ không để ngài thất vọng!!! Mọi chuyện chủ thượng giao ta nhất định sẽ hoàn thành bằng được!!! Nếu không thần hồn câu diệt..!!!!”
Cửu Huyền Kim Lôi tay bắt lấy cái lệnh bài Nghịch Thiên giao cho nhưng hai mắt vẫn nhìn thân hình đang dần dần biến mất của Nghịch Thiên, nó cũng hiểu chủ nhân muốn đi làm gì đó nên lập tức cung tiễn cùng ra lời thề hứa.
“Được!!! Có chí khí!!! Ta chờ tin tức tốt của ngươi đó!!! Cửu Huyền Kim Lôi!!! À không!!! Cửu Huyền chứ!!! Đó là tên do chính ngươi đặt mà phải không...!!!”
Nghịch Thiên tuy sắp biến mất nhưng thần thức vẫn quan sát động thái của Cửu Huyền Kim Lôi nên sau khi thấy nó thề độc như vậy thì chỉ có thể trong lòng khen một câu “tử trung thần tướng a”.
“Xẹt...!!!”
Kèm theo Nghịch Thiên mở lời khen ngợi Cửu Huyền Kim Lôi rồi biến mất thì chỉ thấy toàn bộ thân rồng của Cửu Huyền Kim Lôi lập tức phát ra sấm chớp hào quang rồi hạ xuống đất đập ra một cái hố to xong, bùi mù bắn tung toé.