“Ara!! Ara!! Không hổ là quy lão!!! Ta trốn kĩ vậy mà vẫn bị ngài đoán đi ra!! Đúng thật là không có vui tý nào..!!”
Một đạo tiếng cười nói đầy vẻ muốn ăn đòn đột ngột vang lên bên tai Cực Băng Viêm Quy, hư không bỗng nhiên rung động để lộ ra một đứa bé năm, sáu tuổi mặc tàn phá quần áo da thú, chính là Nghịch Thiên.
Chỉ là lúc này hắn thân hình dính không ít máu tươi của bản thân, quần áo da thú chỉ còn vài mảnh che kín vài chỗ “bí mật”, từ miệng cũng chảy ra không ít “kim sắc thánh huyết” nhưng khuôn mặt lại hiện ra vẻ đau lòng.
Nghịch Thiên cũng không nghờ Viễn Cổ Thiên Xà hình chiếu lại chơi tự bạo quá quả quyết khiến không chỉ mất đi phân thân thứ hai do bị nổ tan xác mà ngay cả bản thể hắn cũng chịu thương tích không nhỏ.
Điều rõ ràng mất là thể hiện ra việc này là bản thân Nghịch Thiên không đủ sức để sử dụng Nguyên Thiên Thuật nữa khiến cho bản thân hắn cũng lộ ra bộ mặt thật của mình, không có che lấp được nữa.
May mắt duy nhất là phân thân thứ hai đón đỡ phần lớn dư ba vụ nổ, nếu không thì có lẽ bản tôn là hắn cũng sẽ chịu trọng thương, không thể tiếp tục chiến đấu, thậm chí là mất đi ý thức của mình.
Mà nếu hắn mất đi ý thức kiểm soát thân thể của mình thì việc vui lớn lắm, vì chiến đấu bên ngoại vi phương đông của Ma Thú Sơn Mạch đã kết thúc nhưng những bên khác thì còn chưa đâu.
Nếu chẳng may bị một số cường giả khác đi qua bên này kiểm tra rồi nhận thấy thể chất của hắn bất phàm liền bổ một đao hoặc mang đi thì nhất định Nghịch Thiên hắn sẽ có phiền toái lớn đó.
“Haizzz..!!!”
Nghịch Thiên sau khi suy nghĩ một hồi lâu liền thở dài một tiếng, sau đó đi đến gần Cực Băng Viêm Quy chọn lựa một số thảo dược trân quý cho vào miệng rồi vận công pháp của mình lập tức trị thương.
Ai bảo hắn bây giờ thương tích không nhẹ, cần một số lượng lớn sinh mệnh tinh khí trong thảo dược để bổ sung thần lực tiêu hao trị thương nên giờ có đống thảo dược này thì chỉ cần một ít thì hắn cũng có thể khôi phục nhanh hơn.
“Tiểu tử hấp thu sinh mệnh tinh khí trong thảo dược nhanh vậy sao..!!! Xem ra ta không thể không bỏ vốn ra bồi dưỡng ngươi rồi!!! Mong là tương lai tiểu tử ngươi đền bù cho lão rùa già ta..!!”
Cực Băng Viêm Quy hiểu rõ tình trạng của Nghịch Thiên hiện tại nên cũng không ngăn cản hắn lấy thảo dược của hắn trị thương nhưng theo núi thảo dược bị Nghịch Thiên hấp thu gần hết thì trong lòng lão rùa già này cũng có chút đau lòng.
“Tiện nghi ngươi lần này thôi đấy!!! Nghịch tiểu tử...!!!”
Cực Băng Viêm Quy nhỏ giọng nói lấy một tiếng, hắn lại lần nữa móc ra một số lượng lớn thảo dược, có trăm năm, ngàn năm... và còn có một số bảo vật ẩn chứa sinh mệnh tinh khí ra rồi chuẩn bị tiếp tục trị liệu thương thế.
“Cảm tạ Quy lão rồi..!!!”
Nghịch Thiên tuy rằng lâm vào trị thương nhưng thần thức vẫn còn quan sát mọi thứ xung quanh nên khi thấy Cực Băng Viêm Quy làm thế liền trong lòng có chút cảm động nên lên tiếng cảm ơn một câu.
“Ha Ha Ha..!!!Còn nói được thì xem ra tiểu tử ngươi vẫn chưa chết được..!!! Ta chờ tương lai ngươi mạnh mẽ rồi báo đáp ta đó..!!!”
Cực Băng Viêm Quy nghe thấy Nghịch Thiên cảm tạ liền chỉ cười một tiếng rồi dặn dò vài câu xong liền lâm vào tu luyện trị thương mà Nghịch Thiên cũng vậy, hắn hiện tại đang kiểm tra thương tích của mình.
Cả hai hiện tại cũng không hề lo lắng sẽ bị người đánh lén vì sau vụ tự bạo của Viễn Cổ Thiên Xà lần này đã khiến toàn bộ sinh linh xung quanh còn sót lại chết gần hết mà một số còn sống thì còn lâm vào hôn mê.
“Viễn Cổ Thiên Xà chết tiệt..!!! Lần này thua thiệt lớn rồi..!!”
Hấp thu sinh mệnh tinh khí trị thương, Nghịch Thiên sau khi kiểm tra thương thế xong thì hiểu được mình không chỉ chịu tổn thương thân thể bên ngoài mà “Khổ Hải”bên trong cơ thể cũng xảy ra vấn đề.
Sau vụ nổ bất nghờ của Viễn Cổ Thiên Xà hình chiếu thì “Khổ Hải” đáng nhẽ ra sẽ bị xé rách một lỗ nhỏ nhưng nguyên thuỷ thần văn luyện thành binh khí - Hỗn Độn Đỉnh đã đỡ phần lớn dư ba nên “Khổ Hải” không xảy ra vấn đề gì.
Tuy nhiên vì chưa được luyện thành binh khí chính thức mà chỉ là nguyên thuỷ thần văn luyện chế thành phôi thô binh khí nên toàn bộ Hỗn Độn Đỉnh đã bị oanh về hình thức ban đầu là nguyên thủy phù văn.
Đây cũng là do Nghịch Thiên chủ quan, trước đó vì để rèn luyện bản thân thì hắn từng ra lệnh cho Thành Tiên Đỉnh - Lục Đỉnh rằng chỉ khi hắn có nguy hiểm tính mạng mới được ứng cứu nên giờ phải trả giá đắt.
Phải biết rằng Già Thiên Pháp tại Luân Hải Bí Cảnh mỗi tiểu cảnh giới đều có thể rèn luyện một loại “Khí” mà tu sĩ kiện thứ nhất “Khí” sẽ là bản mệnh chi khí, đó là muốn so cảnh giới của hắn trui luyện ra càng trọng yếu hơn.
Bản thân binh khí đầu tiên rèn luyện cũng là binh khí cả đời sẽ theo Nghịch Thiên chinh chiến nên việc này khiến Nghịch Thiên có chút đau lòng nhưng nhờ đó mà hắn cũng hiểu ra được con đường mình lập ra phía trước là sai.
Ban đầu Nghịch Thiên muốn mượn 4 tiểu cảnh giới của Luân Hải Bí Cảnh và 5 tiểu cảnh giới của Đạo Cung Bí Cảnh nhằm rèn luyện ra 9 cái “đỉnh” ẩn chứa một loại pháp tắc khác nhau rồi hợp nhất làm một cái đỉnh duy nhất.
Cửu vì cực - 9 cái đỉnh, dung vì hợp nhất - cửu đỉnh hợp nhất thì vạn vật quy nguyên, giống như đế hoàng dùng chín châu là đỉnh rồi xây dựng cửu đỉnh hợp nhất thành tối cường chi binh - “Đỉnh”.
Đây chính là vạn vật dung hoà làm một thể, rất giống với dung chi đại đạo của Thứ Nguyên Thiên Đế mà cái đạo này cũng chính là đạo Nghịch Thiên muốn đi nhưng xem ra hắn lần này đã thất bại.
Nhận được Thứ Nguyên Thiên Đế truyền thừa khiến con đường tu luyện của Nghịch Thiên bị dính lên đạo tắc của hắn và nó đã khiến bản thân Nghịch Thiên dần dần đi theo đằng sau bước chân của Thứ Nguyên Thiên Đế.
Từ đây cũng đã đủ để thấy Nghịch Thiên sai lầm ở đâu nhưng rất may mắn là Nghịch Thiên qua quá trình giao chiến với Viễn Cổ Thiên Xà hình chiếu liên lâm vào ngộ đạo rồi hiểu ra sai lầm đó, đây xem ra cũng là một bài học thiên địa muốn dành cho hắn.
“Đừng tưởng rằng ngươi là kẻ xuyên việt, nắm giữ nhiều bảo vật, bí pháp, cổ kinh, thể chất tuyệt đỉnh, biết được tương lai hướng đi cốt truyện thì có thể coi thường người khác, lộ của ngươi nếu đi như thế sẽ chỉ là ngõ cụt mà thôi..!!”
“Muốn trở thành kẻ mạnh nhất thì phải đánh vững căn cơ ở mỗi cảnh giới, tìm kiếm thật rõ đạo của mình, khiêu chiến mỗi kẻ địch mạnh, cảm ngộ thiên địa vạn pháp, dung chi vạn đạo một lò thì mới có thể thành công..!!”
Nghịch Thiên giống như dần dần hiểu ra mọi thứ và nhận ra mình sai lầm ở đâu, qua lần vấp ngã này khiến hắn dần dần hiểu ra mình cũng không phải là thiên địa chi tử, cũng không phải là người hoàn mỹ nhất.
Hắn chỉ là một con người bình thường, vô tình lấy được “bí bảo”, mở ra con đường tu hành, muốn nghịch thiên để trở thành kẻ mạnh nhất, nắm giữ vận mệnh của bản thân, không hơn không kém.
Tất cả cũng chỉ có vậy, hắn không phải là thế giới chi tử, không có hào quang nhân vật chính, không có thiên địa bảo hộ, giờ chỉ là một tu sĩ muốn chứng nhận được “Đạo” của bản thân, đi ra con đường của mình.
“Ta tên Nghịch Thiên!!! Nếu ta thành tiên, thiên địa vô ma!!! Cả đời thề bảo hộ thiên địa chúng sinh..!!!”
“Ta tên Nghịch Thiên!!! Nếu ta thành ma, thiên địa vô tiên!!! Cả đời thề sát hết thiên địa chúng sinh..!!!”
“Ta tên Nghịch Thiên!!! Nếu ta thành nhân, thiên địa vô sinh!!! Cả đời thề sát hết thiên đạo trong chư thiên vạn giới!!! Mở ra kỉ nguyên tu luyện mạnh nhất cho chúng sinh..!!!”
“Nghịch Thiên Mà Đi..!!!”
“Nghịch Thiên Mà Sống..!!!”
“Sinh Tử Một Khắc..!!!”
“Ta Vẫn Nghịch Thiên..!!”
“Ta Là Nghịch Thiên..... Đế..!!!”
Nghịch Thiên có Tiên Thiên Thánh Thể Đạo Thai, thể chất này không chỉ có thân thể mạnh mẽ, khí huyết như rồng mà thân còn hợp với “Đạo” nên ngay khi hắn hiểu ra sai lầm của mình thì ngay lập tức lâm vào ngộ đạo.
Lần ngộ đạo này không giống với trước, nếu lúc trước là cảm ngộ kinh nghiệm chiến đấu, rèn luyện tu vi để mạnh lên thì bây giờ là cảm ngộ bản nguyên “Đạo” của mình để đi ra con đường của riêng bản thân.
Nghịch Thiên hiện tại đã “ngộ” ra được “lộ” của mình nên lần ngộ đạo hiện tại hắn không chỉ rèn luyện lại bản nguyên con đường tu hành mà ngay cả “Khí” - thứ binh khí sẽ theo hắn cả đời chinh chiến dần dần mơ hồ có hình dạng mới.