“Ngươi là người nào! Tại sao lại xuất hiện ở đây!”
Mặc Gia gia chủ vừa lên tiếng, vừa nhìn xem đột ngột xuất hiện ở trước mắt ba thân ảnh thân bị che đậy tại bên dưới áo choàng, hơn nữa ngay cả khí tức cũng là như có như không làm hắn không có cách nào xem thấu.
“Ta là người như thế nào, tới đây làm gì sao! Cái vấn đề này Mặc Gia gia chủ hỏi thật hay! Đương nhiên là tới Mặc Gia hỏi tội rồi!
Ba người xuất hiện ở Mặc Gia chính là Già Thiên Pháp Nghịch Thiên tổ ba người, vì kết thúc nhân quả với Mặc Gia liền đem nay dẫn theo Hải Ba Đồng và Thanh Lân tới đây mà hắn cũng không nhiều lời liền trực tiếp đi vào vấn đề chính.
“Ha Ha Ha! Hướng Mặc Gia chúng ta hỏi tội! Các hạ khẩu khí thật lớn! Chỉ dựa vào ba người các ngươi dám tới chỗ chúng ta hỏi tội sao! Hơn nữa theo ta biết thì chúng ta mới gặp mặt một lần làm sao có tội chứ!”
Mặc Gia gia chủ cười lạnh nói mà Già Thiên Pháp Nghịch Thiên cũng không trực tiếp trả lời, chỉ là nghiêng đầu ra hiệu cho tiểu đồ đệ của mình là Thanh Lân mà tiểu cô nương cũng lấy ra một cái bình ngọc rồi lập tức mở nắp.
“Aaaaaaa….! Tiền bối! Xin tha cho chúng ta!”
Theo bình ngọc mở ra, từng tiếng kêu rên tràn đầy đau khổ vang lên trong đại sảnh mà sau đó vô số linh hồn bay ra ngoài rồi bị Thanh Lân bóp nổ thành hư vô, đây chính là linh hồn của những Mặc Gia người trước đây tấn công Thanh Lân.
Lúc trước Thanh Lân ra tay giết chết bọn họ nhưng Già Thiên Pháp Nghịch Thiên vẫn dùng thủ đoạn thu lấy linh hồn bọn họ làm bằng chứng mang đến Mặc Gia, dù sao những người này dễ dàng chết như vậy làm hắn không hài lòng.
Bất cứ ai dám động đến người thân, bằng hữu của hắn liền đừng tưởng dễ dàng chết đi, không dày vò bọn hắn một thời gian thì không được, hắn muốn cho kẻ địch biết đôi khi chết đi còn hạnh phúc hơn đau khổ là sống sót.
“Mặc Cốt! Ngươi có phải là Mặc Cốt không! Đi theo Mặc Thừa đại trưởng lão rời đi Mặc Nhiễm đến cùng chuyện gì xảy ra! Mau nói rõ cho ta!”
Cả đại sảnh vô số linh hồn bay ra bị bóp nát, rất nhiều Mặc Gia người sợ hãi mà Mặc Gia gia chủ không để ý đến những thứ này, cái hắn để ý nhất bây giờ là một linh hồn thể có bộ dáng vô cùng quen thuộc liền kích động lên tiếng hỏi.
“Ai đang gọi ta! Đó là… tộc trưởng cùng chư vị trưởng lão! Mau mau cứu ta với! Chúng ta một đoàn người theo Mặc Thừa đại trưởng lão đến Tháp Qua Nhĩ Đại Sa Mạc sau đó....!”
Chỉ còn linh hồn thể Mặc Cốt khàn giọng bắt đầu đem hết thảy từ đầu đến cuối tiền mọi chuyện đều nói rõ ràng, bao quát Mặc Thừa hạ tràng cùng Mặc Gia người đi theo đều bỏ mạng dưới tay Già Thiên Pháp Nghịch Thiên hai sư đồ.
“Mặc Thừa đại trưởng lão chết! Xong rồi! Mặc Gia ta xong rồi…!”
Mặc Gia gia chủ sững sờ, ngã ngồi trở về tại chỗ, cho dù Mặc Thừa cùng hắn tại Mặc Gia tranh quyền đoạt lợi có chút bất mãn nhưng Mặc Gia gia chủ rất rõ ràng rằng Mặc Gia bây giờ có địa vị như vậy Mặc Thừa công lao bỏ ra không ít.
Mặc Gia không còn Mặc Thừa, thiếu khuyết Đấu Linh cường giả liền chỉ có thể co đầu rút cổ tại Diêm Thành xưng bá, cùng với Gia Mã Đế Quốc đông bộ tỉnh tam đại gia tộc miễn cưỡng tranh đấu mà không thể đè ép như trước.
“Trò chuyện như vậy là đủ rồi! Ta hôm nay đến đây chỉ để kết thúc nhân quả thôi! Ngũ Giai Ma Thú - Sí Viêm Phá Sơn Tê cánh tay này các ngươi hẳn là so ta rõ ràng hơn lai lịch của nó a!”
Già Thiên Pháp Nghịch Thiên cảm thấy Mặc Cốt đã hết giai trị lợi dụng liền bóp nát linh hồn hắn thành hư vô rồi tiện tay ném ra một đầu màu đỏ ma thú cánh tay mà nhìn thấy ma thú cánh tay thì Mặc Gia cao tầng đều chấn động.
“Không thể nào! Đó đúng là Sí Viêm Phá Sơn Tê cánh tay! Mặc Thừa đại trưởng lão thậm chí ngay cả gia tộc trân tàng Ngũ Giai Ma Thú cánh tay cũng cấy ghép cho chính mình dùng!”
“Haiz! Sí Viêm Phá Sơn Tê cánh tay đều bị chặt xuống dưới! Mặc Thừa đại trưởng lão xem ra lành ít dữ nhiều a! Mặc Gia chúng ta coi như xong đời đến nơi rồi!”
……………………………………..
Nhìn thấy Sí Viêm Phá Sơn Tê, Mặc Gia hạch tâm cao tầng đối với vật này tự nhiên không xa lạ gì, lập tức vô số tiếng nghị luận khác nhau vang lên, Mặc Gia cao tầng sắc mặt ai cũng càng thêm khó coi, thậm chí một số người đã chán chường.
Ngay cả Mặc Gia gia chủ khóe miệng cũng nhịn không được giật giật, hắn vốn chỉ là chấn kinh mà bây giờ lại là vô cùng buồn bã, Sí Viêm Phá Sơn Tê cánh tay xem như Mặc Gia vật quý nhất lại bị Mặc Thừa cấy ghép cho chính mình dùng.
Xem như gia tộc chi chủ, trong lòng của hắn quả thực là có chút phẫn nộ nhưng sau đó chính là bi thương cùng sợ hãi, Sí Viêm Phá Sơn Tê cánh tay đi qua một lần sử dụng đã không cách nào lại lần cấy ghép đến trên thân thể người khác.
“Các hạ! Lần này hỏi tội Mạc Gia chúng ta thì ngươi muốn cái gì đại giới! Hiện tại gây chuyện người là Mặc Thừa đại trưởng lão cùng người đi theo cũng đã chết! Ngươi chẳng lẽ còn muốn nhổ tận diệt tuyệt sao!”
Mặc Gia chết đi Mặc Thừa, giờ Sí Viêm Phá Sơn Tê cánh tay cũng đã không thể sử dụng, Mặc Gia nội tình đã không còn, càng thêm sợ hãi chính là Già Thiên Pháp Nghịch Thiên ba người thực lực vô cùng mạnh nên Mặc Gia gia chỉ bi phẫn nói.
“Tê… Tê… Tê….!”
Mạc Gia gia chủ lời nói đều còn chưa nói hết, một đạo đỏ rực thân ảnh trườn vào trong phòng nghị sự, một cỗ bạo ngược không che giấu khí tức cường đại để cho Mặc Gia gia chủ vô ý thức nuốt trở về lời nói của mình.
“Ngũ… Ngũ Giai Ma Thú! Bộ dáng này là Song Đầu Hoả Linh Xà!”
Mặc Gia gia chủ hoảng hốt kêu lên khi nhìn thấy Song Đầu Hoả Linh Xà nhu thuận vờn quanh cùng hộ vệ Già Thiên Pháp Nghịch Thiên tổ ba người, hắn rốt cuộc hiểu rõ Mặc Thừa vì sao lại bỏ mạng khi có Sí Viêm Phá Sơn Tê cánh tay.
“Song Đầu Hỏa Linh Xà tính khí không thể nào tốt nhưng rất nghe lời của ta! Ta hi vọng các ngươi cũng đầy đủ nghe lời! Nếu không hôm nay tất cả những người ở đâu đều sẽ trở thành bữa tối của nó đấy!”
Già Thiên Pháp Nghịch Thiên vừa nói, vừa một tay tại Song Đầu Hỏa Linh Xà đầu rắn nhẹ nhàng vuốt ve mà Song Đầu Hỏa Linh Xà rất khôn khéo, tu hành Hoàn Mỹ Pháp nó đã được lợi rất nhiều nên công nhận hắn làm chủ nhân.
“Tê…!”
Một màn này rơi vào trong mắt Mặc Gia người liền làm bọn họ càng thêm sợ hãi, người này có thể dễ dàng chế phục Ngũ Giai Ma Thú rất có khả năng chính là trưởng bối của Bích Xà Tam Hoa Đồng sở hữu giả tới đồi nợ.
Suy nghĩ đến Mặc Thừa đại trưởng lão một cước đá vào tấm sắt rồi bị giết, lại mang người này đến Mặc Gia đòi nợ thì Mặc Gia gia chủ bây giờ trong lòng thầm chửi mắng Mặc Thừa ngu xuẩn mà bên ngoài tư thái cũng phóng thấp xuống nói:
“Các hạ! Ta biết Mặc Gia đã sai ở đâu! Không biết các hạ cần gì bồi tội! Chỉ cần Mặc gia có thể làm đến liền lập tức hai tay dâng lên..!”
“Tốt! Vậy dẫn ta đến Mặc Gia bảo khố đi! Chỉ cần lấy đủ đồ vật kết thúc nhân quả giữa chúng ta và các ngươi thì bọn ta sẽ rời đi ngay! Nên nhớ đừng có đùa nghịch! Nếu không…!”
Già Thiên Pháp Nghịch Thiên lạnh lùng mở miệng nói ra rồi trên thân khí thế phun ra đe doạ Mặc Gia tất cả mọi người một lần mà Mặc Gia gia chủ bị khí thế kinh khủng của hắn doạ sợ, vội vã dẫn đường hướng Mặc Gia chỗ sâu có mật thất.
“Cộp… Cộp… Cộp…!”
Mặc Gia bảo tàng che dấu rất kĩ càng đằng sau mật thất, theo tiếng bước chân dừng lại, Mặc Gia gia chủ chạm vào cửa đá một góc thì bảo khố môn hộ bị mở ra, tất cả mọi người cũng nhanh chóng đi vào.
Già Thiên Pháp Nghịch Thiên tổ ba người theo Mặc Gia gia chủ đi vào trong thì rực rỡ muôn màu các loại quý hiếm bảo vật, thảo dược, khoáng thạch, binh khí, công pháp, đấu kỹ, bí thuật...chất đầy rải rác trong mật thất.
Già Thiên Pháp Nghịch Thiên tổ ba người chỉ liếc qua một cái liền không thèm quan tâm nhiều vì Mặc Gia dữ chiếm giữ Gia Mã Đế Quốc đông bộ tỉnh nhưng đồ vật phẩm chất hầu như đều không có quá cao.
Đặc biết nhất bọn họ phát hiện ra trong mật thất có số lượng không nhỏ đủ loại thân thể bộ phận, có ma thú, cũng có xuất từ xà nhân tộc, thậm chí còn có cả của nhân loại, xem ra đây đây đều là Mặc Gia mang về dùng bí pháp định cấy ghép.
“Ghê tởm! Mặc Gia rốt cuộc đang làm cái quái gì vậy! Nhìn những bộ phận thân thể này hoàn toàn là sa đoạ vào tà đạo lộ! Gigamesh! Tốt nhất nên giết hết bọn họ đi!”
Vốn yên tĩnh không nói gì kẻ từ khi xuất hiện, Hải Ba Đông nhìn thấy cảnh tượng ghê tởm của Mặc Gia trong việc cấy ghép bộ phận thân thể thì nhịn không được nữa nói ra, hắn cho dù trước kia làm sát thủ cũng không tàn ác như vậy.
“Vù…!”
Hải Ba Đông nhịn không được đấu khí bộc phát, một cỗ băng hàn khí thế phun trào toàn bộ mật thất làm thổi bay không ít đồ vật nhưng Già Thiên Pháp Nghịch Thiên hai sư đồ lại không hề có ảnh hưởng gì.
“Không! Các hạ! Xin đừng giết ta! Ta là Mặc Gia gia chủ! Chỉ càn ta còn sống các hạ muốn gì ta đều cho thể cho! Dù là lấy đi tất cả Mặc Gia bảo khố cũng được!”
Mặc Gia gia chủ nghe thấy Hải Ba Đông định giết mình liền vừa hoảng loạn van xin, vừa lùi lại định chạy trốn nhưng chưa kịp đi chuyển thì đã bị Hải Ba Đông đóng băng thành nhân côn, sau đó vỡ vụn thành vô số mảnh vụn.
“Không thể nào! Người này khí thế sao mạnh hơn cả Vân Lam Tông tông chủ lúc trước ta gặp vậy! Không lẽ hắn cũng là Đấu Hoàng!”
Mặc Gia gia chủ trước khi chết cảm nhận được Hải Ba Đông thả ra khí thế kinh khủng liền trong lòng suy nghĩ không ra nhưng sẽ không có ai giải đáp cho hắn vì người chết sẽ không thể nghe được người sống nói gì.
“Hải Ba Đông lão đầu tử! Giết tốt! Loại gia tộc bẩn thỉu này tốt nhất nên biến mất đi thì hơn!”
Vốn im lặng không nói gì, Già Thiên Pháp Nghịch Thiên nhìn Mặc Gia gia chủ chết trong tay Hải Ba Đông liền không hề hiện lên vẻ thương hải vì hắn hiểu Mặc Gia vô số năm qua làm bao việc xấu xa đến mức nào đều hiện rõ ở đây.
“Đúng! Đúng! Hải Ba Đông gia gia làm rất đúng! Nếu không phải người ra tay trước thì Thanh Lân cũng sẽ giết hắn!”
Ngay cả Thanh Lân cũng tràn đầy vui vẻ nói, hai tay xoa xoa nắm đấm làm bộ muốn ra tay, tiểu cô nương này qua nhiều tháng dạy dỗ cũng biết đâu là phải trái, đúng sai nên Mặc Gia chuyện xấu xa thì Thanh Lân cũng hiểu rõ.
“Thanh Lân! Hải Ba Đông lão đầu tử! Nơi này không có gì đáng lưu lại! Chúng ta thu thập hết tất cả mọi thứ liền rời đi thôi!”
Già Thiên Pháp Nghịch Thiên nhìn hai người nói,
sau đó cả ba tranh thủ thu thập những tài nguyên thích hợp cho mình, mặc dù nơi này có không ít thiên tài địa bảo nhưng phẩm chất cũng không quá cao nên chỉ một lát đã thu thập xong.
“Mặc Gia không thể diệt tộc nhưng cao tầng Mặc Gia đều phải chết! Bọn họ đều có dính líu đến cấy ghép bộ phận thân thể! Hai tay dơ bẩn của bọn họ đều dính đầy nhân tộc máu tươi! Nên chết!”
Già Thiên Pháp Nghịch Thiên mang theo hai người đường cũ trở về, trên đường đi suy nghĩ một lúc liền quyết định giải quyết nhân quả với Mặc Gia, sau đó trong phòng nghị sự vang lên từng tiếng xin tha thứ rồi lại im lặng.
“Giết tốt!”
Đi sau lưng hắn, Hải Ba Đông và Thanh Lân trong lòng thầm nghĩ mà sau đó ba người liền biến mất trong màn đêm, phải chờ đến sáng hôm sau khi Vân Lam Tông sứ giả đến mới phát hiện ra toàn bộ Mặc Gia cao tầng đều đã chết từ bao giờ.