Buổi trưa ăn món Nhật cùng Lý Dật Thành thật sự là quá no, cho nên Lâm Thiên Nhiên khi về kí túc xá đến tận 8h vẫn chưa đói bụng.
Thế nhưng không ăn cái gì, đêm nay chắc sẽ đói bụng.
Ai nha, sớm biết như vậy chuẩn bị một chút mì tôm hay bánh quy đặt trong kí túc xá cũng được.
Bình thường nếu không có, anh có thể ăn vặt đồ của bạn cùng phòng, giờ bạn cùng phòng đã chuyển đi rồi, anh phải kí hợp đồng ở một mình trong kí túc xá rộng này.
Tính toán một chút, vẫn là nên đến siêu thị mua chút đồ ăn đi.
Lâm Thiên Nhiên phủ thêm áo khoác mỏng liền đi xuống lầu.
Quán thịt nướng ở cửa sau vẫn luôn náo nhiệt như vậy, các công nhân đều tụm 3 tụm 5 uống rượu đoán số, xem bóng đá hoặc đánh bài.
Sau khi anh đi qua cửa, liền trực tiếp hướng đến chỗ sầm uất của khu công nghiệp này.
"Anh đẹp trai này, đêm nay muốn có người ở cùng không?" Một cô gái vóc người nóng bỏng, quần áo hở hang không biết từ đâu xông đến, kéo anh lại.
Lâm Thiên Nhiên bị sợ hết hồn, trên người cô gái kia có mùi nước hoa nồng đậm xộc đến khiến anh ho khan liên tục.
"không cần, khụ khụ."
"Ai nha, người ta cô đơn lắm nha~" cô gái hơi ủ rũ, tay còn không an phận.
"Tôi không có tiền." Lâm Thiên Nhiên liền nói thẳng với cô.
Không ngờ cô gái đó lập tức nhảy ra xa, trở mặt ngay lập tức làm ra bộ mặt ghét bỏ, "Không tiền thì đừng có đến, đồ quỷ nghèo!"
Lâm Thiên Nhiên rốt cục thấy cô ta buông tha cho anh, liền thở phào nhẹ nhõm, chỉnh lại áo khoác mỏng của mình đi vào siêu thị.
Đúng thế, anh không có tiền, anh chỉ là quỷ nghèo kiết xác, thế nhưng chỉ cần nỗ lực làm việc sẽ ngày càng tốt lên thôi, Lâm Thiên Nhiên tin chắc là vậy.
Chọn được mấy gói mì trong siêu thị, lại chọn thêm vài gói cải bẹ, Lâm Thiên Nhiên liền đến quầy tính tiền.
Bên kia thật náo nhiệt, cả một đống người vây quanh.
"Tôi vừa thấy cậu lén lén lút lút ở chỗ đó, hiện tại bị bắt tại trận còn không thừa nhận?"
"Ba cậu ở đâu, gọi điện thoại cho hắn tới đây!"
"Tôi không có ăn trộm!"
"Còn nói không có? Vậy cậu cầm cái gì trên tay?"
Lâm Thiên Nhiên nghiêng người nhìn, cậu trai kia không phải người lúc trước anh gặp sao, cái người mời anh uống sữa đậu nành!
"Đứa bé này làm sao thế?" Anh vội vã chạy đến, tách đoàn người ra hỏi.
"Đứa bé này ăn cắp trong siêu thị của chúng tôi, bị nhân viên chúng tôi bắt được còn không chịu thừa nhận." Chị gái thu ngân giận dữ trả lời.
"Nó trộm đồ gì?" Lâm Thiên Nhiên lại hỏi,
"Một thanh sô cô la!" Chị gái kia chỉ chỉ đồ vật mà đứa bé đang nắm chặt trong tay.
"Hức hức, ca ca, cứu em." Bé trai cũng nhận ra anh, như nhìn thấy cứu tinh mà chạy đến bên chân anh, ôm chặt lấy ống quần, nước mắt nước mũi đều lau lên đó.
"Đừng sợ." Lâm Thiên Nhiên sờ sờ đầu nó, lại nói, "Chị gái này, nó không có trộm vặt, chúng tôi đi cùng nhau, để tôi tính tiền cho nó."
Chị gái thu ngân kia nửa tin nửa ngờ nhìn người què đột nhiên xuất hiện này, chỉ thấy trên tay anh cầm mấy gói mì và cải bẹ, "Đi cùng nhau? Anh là gì của nó?"
Lâm Thiên Nhiên nói đi nói lại, rốt cục chuyện lớn hóa nhỏ, làm chị gái thu ngân bình tĩnh lại.
Giúp bé trai tính được món nợ, Lâm Thiên Nhiên liền nắm tay đứa nhỏ ra khỏi siêu thị.
Đi tới ghế bên rìa đường ngồi xuống, Lâm Thiên Nhiên thu lại thanh sô cô la của nó, giúp nó lau nước mắt, "Chuyện này là sao?"
Bé trai nghẹn ngào nói, "Em đói, em không có tiền..."
Lâm Thiên Nhiên không nói gì, để nó tiếp tục nói.
"Em hỏi ba, ba không cho em, còn bảo em tự đi tìm đồ ăn..."
"Trong siêu thị có rất nhiều đồ ăn, em muốn ăn sô cô la..."
Lâm Thiên Nhiên thở dài, bé trai vốn cho rằng ca ca sẽ mắng nó, không ngờ anh chỉ hỏi, "Em tên gì?"
"Ba gọi em là Tiểu Hổ." Bé trai chớp chớp mắt trả lời.
"Tiểu Hổ, thật dễ nghe." Lâm Thiên Nhiên gật đầu, "Tiểu Hổ, em phải nhớ kĩ, dù thế nào chúng ta đều không thể trộm đồ, đó là phạm pháp, em biết chưa?"
"Ồ..." Tiểu Hồ như hiểu như không.
"Người trộm vặt là người xấu đó, chúng ta không thể làm người xấu, em hiểu không?" Lâm Thiên Nhiên lại kiên nhẫn dạy nó.
"Em hiểu rồi." Tiểu Hổ gật đầu, lại oan ức nói lắp bắp, "Nhưng mà, em đói."
"Cho nè." Lâm Thiên Nhiên đưa thanh sô cô la vừa nãy tịch thu cho Tiểu Hổ.
Tiểu Hổ vui mừng nhận lấy, xé vỏ ăn như hùm sói, gặm một cái, lại suy nghĩ gì đó, liền hào phóng bẻ sô cô la thành hai miếng, một miếng đưa cho Lâm Thiên Nhiên.
"Ca ca, anh ăn cùng đi."
Lâm Thiên Nhiên cười tiếp nhận sô cô la của Tiểu Hổ, nghĩ thầm đứa bé này bản tính không xấu, chỉ là do cuộc sống bức bách, cũng không có người chỉ dạy nên nhất thời làm sai.
"Anh có mì, em có muốn tới ăn không?" Lâm Thiên Nhiên chỉ chỉ trong túi của mình.
"Nhưng mà chúng ta không có nước nóng."
"Đúng rồi, trong kí túc xá của anh có, chẳng qua chờ ăn xong cũng muộn lắm rồi, ba em không tìm được em sẽ rất lo." Lâm Thiên Nhiên nhìn điện thoại của chính mình, đã hơn 9h.
"Đêm nay em không có nhà để về." Tiểu Hổ lắc đầu một cái, "Ba dẫn phụ nữ bên ngoài về, dặn em mai mới về lại nhà."
"Hả?" Lâm Thiên Nhiên không nghĩ tới ba của đứa nhỏ này lại như vậy, "Vậy đêm nay em ở đâu?"Buổi trưa ăn món Nhật cùng Lý Dật Thành thật sự là quá no, cho nên Lâm Thiên Nhiên khi về kí túc xá đến tận 8h vẫn chưa đói bụng.
Thế nhưng không ăn cái gì, đêm nay chắc sẽ đói bụng.
Ai nha, sớm biết như vậy chuẩn bị một chút mì tôm hay bánh quy đặt trong kí túc xá cũng được.
Bình thường nếu không có, anh có thể ăn vặt đồ của bạn cùng phòng, giờ bạn cùng phòng đã chuyển đi rồi, anh phải tự mình kí hợp đồng ở trong kí túc xá rộng này.
Tính toán một chút, vẫn là nên đến siêu thị mua chút đồ ăn đi.
Lâm Thiên Nhiên phủ thêm áo khoác mỏng liền đi xuống lầu.
Quán thịt nướng ở cửa sau vẫn luôn náo nhiệt như vậy, các công nhân đều tụm 3 tụm 5 uống rượu đoán số, xem bóng đá hoặc đánh bài.
Sau khi anh đi qua cửa, liền trực tiếp hướng đến chỗ sầm uất của khu công nghiệp này.
"Anh đẹp trai này, đêm nay muốn có người ở cùng không?" Một cô gái vóc người nóng bỏng, quần áo hở hang không biết từ đâu xông đến, kéo anh lại.
Lâm Thiên Nhiên bị sợ hết hồn, trên người cô gái kia có mùi nước hoa nồng đậm xộc đến khiến anh ho khan liên tục.
"không cần, khụ khụ."
"Ai nha, người ta cô đơn lắm nha~" cô gái hơi ủ rũ, tay còn không an phận.
"Tôi không có tiền." Lâm Thiên Nhiên liền nói thẳng với cô.
Không ngờ cô gái đó lập tức nhảy ra xa, trở mặt ngay lập tức làm ra bộ mặt ghét bỏ, "Không tiền thì đừng có đến, đồ quỷ nghèo!"
Lâm Thiên Nhiên rốt cục thấy cô ta buông tha cho anh, liền thở phào nhẹ nhõm, chỉnh lại áo khoác mỏng của mình đi vào siêu thị.
Đúng thế, anh không có tiền, anh chỉ là quỷ nghèo kiết xác, thế nhưng chỉ cần nỗ lực làm việc sẽ ngày càng tốt lên thôi, Lâm Thiên Nhiên tin chắc là vậy.
Chọn được mấy gói mì trong siêu thị, lại chọn thêm vài gói cải bẹ, Lâm Thiên Nhiên liền đến quầy tính tiền.
Bên kia thật náo nhiệt, cả một đống người vây quanh.
"Tôi vừa thấy cậu lén lén lút lút ở chỗ đó, hiện tại bị bắt tại trận còn không thừa nhận?"
"Ba cậu ở đâu, gọi điện thoại cho hắn tới đây!"
"Tôi không có ăn trộm!"
"Còn nói không có? Vậy cậu cầm cái gì trên tay?"
Lâm Thiên Nhiên nghiêng người nhìn, cậu trai kia không phải người lúc trước anh gặp sao, cái người mời anh uống sữa đậu nành!
"Đứa bé này làm sao thế?" Anh vội vã chạy đến, tách đoàn người ra hỏi.
"Đứa bé này ăn cắp trong siêu thị của chúng tôi, bị nhân viên chúng tôi bắt được còn không chịu thừa nhận." Chị gái thu ngân giận dữ trả lời.
"Nó trộm đồ gì?" Lâm Thiên Nhiên lại hỏi,
"Một thanh sô cô la!" Chị gái kia chỉ chỉ đồ vật mà đứa bé đang nắm chặt trong tay.
"Hức hức, ca ca, cứu em." Bé trai cũng nhận ra anh, như nhìn thấy cứu tinh mà chạy đến bên chân anh, ôm chặt lấy ống quần, nước mắt nước mũi đều lau lên đó.
"Đừng sợ." Lâm Thiên Nhiên sờ sờ đầu nó, lại nói, "Chị gái này, nó không có trộm vặt, chúng tôi đi cùng nhau, để tôi tính tiền cho nó."
Chị gái thu ngân kia nửa tin nửa ngờ nhìn người què đột nhiên xuất hiện này, chỉ thấy trên tay anh cầm mấy gói mì và cải bẹ, "Đi cùng nhau? Anh là gì của nó?"
Lâm Thiên Nhiên nói đi nói lại, rốt cục chuyện lớn hóa nhỏ, làm chị gái thu ngân bình tĩnh lại.
Giúp bé trai tính được món nợ, Lâm Thiên Nhiên liền nắm tay đứa nhỏ ra khỏi siêu thị.
Đi tới ghế bên rìa đường ngồi xuống, Lâm Thiên Nhiên thu lại thanh sô cô la của nó, giúp nó lau nước mắt, "Chuyện này là sao?"
Bé trai nghẹn ngào nói, "Em đói, em không có tiền..."
Lâm Thiên Nhiên không nói gì, để nó tiếp tục nói.
"Em hỏi ba, ba không cho em, còn bảo em tự đi tìm đồ ăn..."
"Trong siêu thị có rất nhiều đồ ăn, em muốn ăn sô cô la..."
Lâm Thiên Nhiên thở dài, bé trai vốn cho rằng ca ca sẽ mắng nó, không ngờ anh chỉ hỏi, "Em tên gì?"
"Ba gọi em là Tiểu Hổ." Bé trai chớp chớp mắt trả lời.
"Tiểu Hổ, thật dễ nghe." Lâm Thiên Nhiên gật đầu, "Tiểu Hổ, em phải nhớ kĩ, dù thế nào chúng ta đều không thể trộm đồ, đó là phạm pháp, em biết chưa?"
"Ồ..." Tiểu Hồ như hiểu như không.
"Người trộm vặt là người xấu đó, chúng ta không thể làm người xấu, em hiểu không?" Lâm Thiên Nhiên lại kiên nhẫn dạy nó.
"Em hiểu rồi." Tiểu Hổ gật đầu, lại oan ức nói lắp bắp, "Nhưng mà, em đói."
"Cho nè." Lâm Thiên Nhiên đưa thanh sô cô la vừa nãy tịch thu cho Tiểu Hổ.
Tiểu Hổ vui mừng nhận lấy, xé vỏ ăn như hùm sói, gặm một cái, lại suy nghĩ gì đó, liền hào phóng bẻ sô cô la thành hai miếng, một miếng đưa cho Lâm Thiên Nhiên.
"Ca ca, anh ăn cùng đi."
Lâm Thiên Nhiên cười tiếp nhận sô cô la của Tiểu Hổ, nghĩ thầm đứa bé này bản tính không xấu, chỉ là do cuộc sống bức bách, cũng không có người chỉ dạy nên nhất thời làm sai.
"Anh có mì, em có muốn tới ăn không?" Lâm Thiên Nhiên chỉ chỉ trong túi của mình.
"Nhưng mà chúng ta không có nước nóng."
"Đúng rồi, trong kí túc xá của anh có, chẳng qua chờ ăn xong cũng muộn lắm rồi, ba em không tìm được em sẽ rất lo." Lâm Thiên Nhiên nhìn điện thoại của chính mình, đã hơn 9h.
"Đêm nay em không có nhà để về." Tiểu Hổ lắc đầu một cái, "Ba dẫn phụ nữ bên ngoài về, dặn em mai mới về lại nhà."
"Hả?" Lâm Thiên Nhiên không nghĩ tới ba của đứa nhỏ này lại như vậy, "Vậy đêm nay em ở đâu?"Buổi trưa ăn món Nhật cùng Lý Dật Thành thật sự là quá no, cho nên Lâm Thiên Nhiên khi về kí túc xá đến tận 8h vẫn chưa đói bụng.
Thế nhưng không ăn cái gì, đêm nay chắc sẽ đói bụng.
Ai nha, sớm biết như vậy chuẩn bị một chút mì tôm hay bánh quy đặt trong kí túc xá cũng được.
Bình thường nếu không có, anh có thể ăn vặt đồ của bạn cùng phòng, giờ bạn cùng phòng đã chuyển đi rồi, anh phải tự mình kí hợp đồng ở trong kí túc xá rộng này.
Tính toán một chút, vẫn là nên đến siêu thị mua chút đồ ăn đi.
Lâm Thiên Nhiên phủ thêm áo khoác mỏng liền đi xuống lầu.
Quán thịt nướng ở cửa sau vẫn luôn náo nhiệt như vậy, các công nhân đều tụm 3 tụm 5 uống rượu đoán số, xem bóng đá hoặc đánh bài.
Sau khi anh đi qua cửa, liền trực tiếp hướng đến chỗ sầm uất của khu công nghiệp này.
"Anh đẹp trai này, đêm nay muốn có người ở cùng không?" Một cô gái vóc người nóng bỏng, quần áo hở hang không biết từ đâu xông đến, kéo anh lại.
Lâm Thiên Nhiên bị sợ hết hồn, trên người cô gái kia có mùi nước hoa nồng đậm xộc đến khiến anh ho khan liên tục.
"không cần, khụ khụ."
"Ai nha, người ta cô đơn lắm nha~" cô gái hơi ủ rũ, tay còn không an phận.
"Tôi không có tiền." Lâm Thiên Nhiên liền nói thẳng với cô.
Không ngờ cô gái đó lập tức nhảy ra xa, trở mặt ngay lập tức làm ra bộ mặt ghét bỏ, "Không tiền thì đừng có đến, đồ quỷ nghèo!"
Lâm Thiên Nhiên rốt cục thấy cô ta buông tha cho anh, liền thở phào nhẹ nhõm, chỉnh lại áo khoác mỏng của mình đi vào siêu thị.
Đúng thế, anh không có tiền, anh chỉ là quỷ nghèo kiết xác, thế nhưng chỉ cần nỗ lực làm việc sẽ ngày càng tốt lên thôi, Lâm Thiên Nhiên tin chắc là vậy.
Chọn được mấy gói mì trong siêu thị, lại chọn thêm vài gói cải bẹ, Lâm Thiên Nhiên liền đến quầy tính tiền.
Bên kia thật náo nhiệt, cả một đống người vây quanh.
"Tôi vừa thấy cậu lén lén lút lút ở chỗ đó, hiện tại bị bắt tại trận còn không thừa nhận?"
"Ba cậu ở đâu, gọi điện thoại cho hắn tới đây!"
"Tôi không có ăn trộm!"
"Còn nói không có? Vậy cậu cầm cái gì trên tay?"
Lâm Thiên Nhiên nghiêng người nhìn, cậu trai kia không phải người lúc trước anh gặp sao, cái người mời anh uống sữa đậu nành!
"Đứa bé này làm sao thế?" Anh vội vã chạy đến, tách đoàn người ra hỏi.
"Đứa bé này ăn cắp trong siêu thị của chúng tôi, bị nhân viên chúng tôi bắt được còn không chịu thừa nhận." Chị gái thu ngân giận dữ trả lời.
"Nó trộm đồ gì?" Lâm Thiên Nhiên lại hỏi,
"Một thanh sô cô la!" Chị gái kia chỉ chỉ đồ vật mà đứa bé đang nắm chặt trong tay.
"Hức hức, ca ca, cứu em." Bé trai cũng nhận ra anh, như nhìn thấy cứu tinh mà chạy đến bên chân anh, ôm chặt lấy ống quần, nước mắt nước mũi đều lau lên đó.
"Đừng sợ." Lâm Thiên Nhiên sờ sờ đầu nó, lại nói, "Chị gái này, nó không có trộm vặt, chúng tôi đi cùng nhau, để tôi tính tiền cho nó."
Chị gái thu ngân kia nửa tin nửa ngờ nhìn người què đột nhiên xuất hiện này, chỉ thấy trên tay anh cầm mấy gói mì và cải bẹ, "Đi cùng nhau? Anh là gì của nó?"
Lâm Thiên Nhiên nói đi nói lại, rốt cục chuyện lớn hóa nhỏ, làm chị gái thu ngân bình tĩnh lại.
Giúp bé trai tính được món nợ, Lâm Thiên Nhiên liền nắm tay đứa nhỏ ra khỏi siêu thị.
Đi tới ghế bên rìa đường ngồi xuống, Lâm Thiên Nhiên thu lại thanh sô cô la của nó, giúp nó lau nước mắt, "Chuyện này là sao?"
Bé trai nghẹn ngào nói, "Em đói, em không có tiền..."
Lâm Thiên Nhiên không nói gì, để nó tiếp tục nói.
"Em hỏi ba, ba không cho em, còn bảo em tự đi tìm đồ ăn..."
"Trong siêu thị có rất nhiều đồ ăn, em muốn ăn sô cô la..."
Lâm Thiên Nhiên thở dài, bé trai vốn cho rằng ca ca sẽ mắng nó, không ngờ anh chỉ hỏi, "Em tên gì?"
"Ba gọi em là Tiểu Hổ." Bé trai chớp chớp mắt trả lời.
"Tiểu Hổ, thật dễ nghe." Lâm Thiên Nhiên gật đầu, "Tiểu Hổ, em phải nhớ kĩ, dù thế nào chúng ta đều không thể trộm đồ, đó là phạm pháp, em biết chưa?"
"Ồ..." Tiểu Hồ như hiểu như không.
"Người trộm vặt là người xấu đó, chúng ta không thể làm người xấu, em hiểu không?" Lâm Thiên Nhiên lại kiên nhẫn dạy nó.
"Em hiểu rồi." Tiểu Hổ gật đầu, lại oan ức nói lắp bắp, "Nhưng mà, em đói."
"Cho nè." Lâm Thiên Nhiên đưa thanh sô cô la vừa nãy tịch thu cho Tiểu Hổ.
Tiểu Hổ vui mừng nhận lấy, xé vỏ ăn như hùm sói, gặm một cái, lại suy nghĩ gì đó, liền hào phóng bẻ sô cô la thành hai miếng, một miếng đưa cho Lâm Thiên Nhiên.
"Ca ca, anh ăn cùng đi."
Lâm Thiên Nhiên cười tiếp nhận sô cô la của Tiểu Hổ, nghĩ thầm đứa bé này bản tính không xấu, chỉ là do cuộc sống bức bách, cũng không có người chỉ dạy nên nhất thời làm sai.
"Anh có mì, em có muốn tới ăn không?" Lâm Thiên Nhiên chỉ chỉ trong túi của mình.
"Nhưng mà chúng ta không có nước nóng."
"Đúng rồi, trong kí túc xá của anh có, chẳng qua chờ ăn xong cũng muộn lắm rồi, ba em không tìm được em sẽ rất lo." Lâm Thiên Nhiên nhìn điện thoại của chính mình, đã hơn 9h.
"Đêm nay em không có nhà để về." Tiểu Hổ lắc đầu một cái, "Ba dẫn phụ nữ bên ngoài về, dặn em mai mới về lại nhà."
"Hả?" Lâm Thiên Nhiên không nghĩ tới ba của đứa nhỏ này lại như vậy, "Vậy đêm nay em ở đâu?"