"Nhưng, nhưng mà..." Lâm Thiên Nhiên gấp gáp đi qua đi lại trong phòng làm việc, lông mày nhíu chặt, "Phòng an ninh sẽ không có ai trông."
Hơn nữa... qua đêm cùng một phòng với Đại lão bản, chỉ tưởng tượng thôi đã thấy không dễ chịu.
"Không sao đâu, sẽ không có chuyện gì đâu." Lý Dật Thành lại mở máy tính lên, "Có muốn xem phim cùng tôi không? Nếu không thì thời gian sẽ trôi qua rất chậm."
Lâm Thiên Nhiên cảm thấy hắn một chút gấp gáp cũng không có, hoàn toàn là dáng vẻ cực kì thích ý trên địa bàn của mình, đáng tiếc nơi này không thuộc về kẻ ngốc như Lâm Thiên Nhiên, dù cho làm bất cứ chuyện gì cũng thấy mình làm sai.
"Mau tới đây đi, ngây ngốc làm gì, phim này rất hài hước." Lý Dật Thành vẫy tay về phía anh, trên màn hình máy tính phát ra tiếng cười độc đáo của một loài động vật.
"...Ừm." Lâm Thiên Nhiên bất đắc dĩ, đành phải cầm một chiếc ghế nhựa, ngồi bên cạnh Lý Dật Thành, sau đó ngồi thẳng cột sống, ngoan ngoãn nghe lời như học sinh tiểu học, nghiêm túc cẩn thận xem phim trên màn hình.
"Ây da, thả lỏng chút đi, ngồi như vậy không mệt hả?" Lý Dật Thành thấy bộ dáng nghiêm túc của anh, chỉ cảm thấy anh rất đáng yêu, tay liền không tự chủ được mà xoa lên tấm lưng gầy yếu của anh, khuôn mặt vẫn bình thường nhưng là đang từng ngụm – ăn đậu hũ.
"Ha ha..." Sự chú ý của Lâm Thiên Nhiên hoàn toàn đặt trên con vật đang hành động khôi hài kia, còn cái tay heo đang xoa xoa ấy cũng không khiến anh cảm thấy khó chịu gì, mà lại từ từ thả lỏng eo, vừa xem vở kịch vừa đồng thời cười cùng Lý Dật Thành.
"Tiểu Thiên, anh cười lên rất đẹp." Lý Dật Thành mê mẩn nhìn người trước mặt tươi cười như hoa, nhất thời bị động tình, nửa thân dưới bỗng trướng phồng lên. Lý Dật Thành lúng túng ho khan vài tiếng, "Khụ... Tôi, tôi đi toilet."
Lâm Thiên Nhiên lần đầu được khen như vậy, bắt đầu ngại ngùng. Anh nhanh chóng đứng lên tránh đường, lúc cúi xuống kéo chiếc ghế nhựa ra, tầm nhìn vừa vặn đặt trên chiếc lều nhỏ đang phồng lên kia. Mặt anh đỏ bừng, "A... cậu...cậu.."
"Anh đừng sợ, tôi chỉ là cảm thấy... Chị Chi quá đẹp thôi!" Lý Dật Thành nhanh trí, vội vã ném cái nồi này cho người diễn viên vô tội trong vở kịch, lúc này mới lừa được LâmThiên Nhiên, nếu không thực sự phiền phức.
"Vậy cậu, cậu mau đi giải quyết đi." Lâm Thiên Nhiên nghiêng đầu đi không nhìn, nỗ lực che giấu sự kinh hãi của chính mình. Chờ đến khi tiếng bước chân đi xa, sau đó là âm thanh cửa phòng vệ sinh đóng lại, mới dám quay đầu lại.
Đến khi Lý Dật Thành hài lòng, từ nhà vệ sinh đi ra, Lâm Thiên Nhiên đã nằm sấp trên bàn làm việc của hắn ngủ gật, cánh tay chống lên đầu. Lý Dật Thành rón rén đi đến trước mặt anh, dùng đầu ngón tay phất nhẹ tóc rối trên trán anh, ôn nhu nhìn kĩ gương mặt mà khi nãy trong phòng vệ sinh hắn đã mơ màng vô số lần.
"Sau này để em chăm sóc cho anh, có được không?" Lý Dật Thành nói nhỏ như gió nhẹ, thế nhưng phân lượng câu hứa hẹn này giống như là một ngọn núi lớn.
Lâm Thiên Nhiên đang ngủ gật lại nói mớ, anh nói một tiếng giống như đáp ứng lại, "Ừm..."
Lý Dật Thành sợ anh bị cảm lạnh, liền ôm ngang anh, trực tiếp đưa đến một căn phòng ngủ nhỏ trong góc văn phòng. Lúc trước đây là phòng rượu riêng của Lý Trùng Mậu, sau đó liền bị Lý Dật Thành đổi thành phòng ngủ, dùng để ngủ buổi trưa, bên trong có một chiếc giường nhỏ và một tủ quần áo xếp đầy Tây phục cùng cà vạt, không gian vừa vặn không lớn không nhỏ.
Thay anh cởi giày, lại đỡ thân thể nhỏ nhắn nằm lên giường, Lý Dật Thành cảm thấy anh quá gầy, rất dễ ôm lên, phải dưỡng phì lên 20 cân mới được, nếu không gió vừa thổi, liền không may đem theo bảo bối của hắn thổi bay mất, vậy thì biết tìm thế nào.
"Ngủ ngon, Thiên Thiên." Lý Dật Thành đắp kín mền, lại đặt một nụ hôn lên trán của anh, kéo rèm cửa giúp anh, sau đó rời đi.
Hắn vốn muốn cùng nằm xuống theo, suy cho cùng cơ hội như vậy ngàn năm mới có một, có thể ôm Thiên Thiên trên giường ngủ, nghe tiếng hít thở quen thuộc của đối phương, thực sự là một chuyện quá hấp dẫn. Thế nhưng hắn sợ, sợ đêm nay dài, một người đàn ông như hắn đối diện với người mình ngưỡng mộ trong lòng, không thể nhịn được, lỡ làm ra chuyện thương thiên hại lý gì thì phải làm sao? Vừa nãy đã xoa lưng của Thiên Thiên, nghe tiếng anh cười sảng khoái đã 'như vậy' rồi, hiện tại muốn ôm anh vào trong ngực, làm sao có thể an ổn mà ngủ được? Thôi, hắn sợ chính mình không để ý xúc phạm đến anh, vậy thì cái được không bù nổi cái mất, kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Đó không phải kết quả mà hắn muốn.
Lý Dật Thành cũng nghĩ đến nhiều cách để ở lại, nhưng sau khi cân nhắc cái thiệt thì cũng không thể ở lại nữa mà bất đắc dĩ chọn rời đi.
Hắn muốn anh, thế nhưng hắn cũng biết tôn trọng anh.
Nếu Lý Dật Thành không để lại một cái khe nhỏ chỗ cửa phòng để nắng sớm bên ngoài chiếu vào, Lâm Thiên Nhiên tỉnh lại mở mắt ra chuyện đầu tiên chắc chắn là hét lên đinh tai nhức óc.
Hoàn cảnh xa lạ, giường chiếu xa lạ, đổi lại là người khác chắc chắn cũng thế.
Lâm Thiên Nhiên lần đầu tiên vào một nơi riêng tư như vậy, chứ đừng nói là ngủ giường của người khác, hơn nữa người đó còn là... ông chủ của mình.
Anh nhanh chóng đứng lên, thu dọn giường chiếu, gấp chăn thành hình đậu hũ, tỉ mỉ kiểm tra trên giường có để sót lại tóc của mình không, mới rón rén mang giày, đẩy cửa ra ngoài.
Vừa liếc mắt liền thấy trên ghế sô pha, Lý Dật Thành đang co quắp lại, dường như vẫn còn ngủ say, nửa phần động tĩnh cũng không có.
Nói đến lại buồn cười, chiều dài của cái ghế sô pha không thể vừa vặn với một người đàn ông cao 1m85. Do đó đôi chân của hắn chìa ra ngoài đệm sô pha, để lộ đôi tất Gucci màu trắng.
Lâm Thiên Nhiên đi tới, phát hiện người đàn ông vẫn mặc vest, chỉ là cởi áo khoác ra, khoác nửa người trên của chính mình. Anh cúi đầu xuống quan sát Lý Dật Thành, ca thán ông trời quả thực là... rất yêu chuộng hắn. Mày kiếm rậm tỏa ra khí chất, hàng mi dài khi nhắm mắt thì tạo bóng râm dưới mắt. Đôi mắt đại bằng sắc bén ẩn dưới mí mắt nông. Đôi khi, nó toát ra sự lạnh lùng không thuộc về độ tuổi này, đôi khi nó lại mang đến vẻ ngoài dịu dàng cho hắn. Sống mũi cao, cánh môi mỏng, Lâm Thiên Nhiên thở dài trên thế gian này dĩ nhiên có thể có người tuấn mỹ như vậy, một người đàn ông như anh, đúng là được mở rộng tầm mắt.
Lâm Thiên Nhiên liếc nhìn đồng hồ treo tường, mới 6h30, hóa ra chính mình bị chuông đồng hồ đánh thức nên dậy sớm. Nhà xưởng 8h mới đi làm, lão Vương tới trực ban sớm nhất để đón anh ra cũng phải 7h30, vẫn còn thời gian 1 tiếng đồng hồ.
Trong lúc anh phát ngốc, người đàn ông trên ghế sô pha bỗng động.
Lý Dật Thành mơ hồ mở mắt, sáng sớm người đầu tiên nhìn thấy là Thiên Thiên, trong lòng rất vui vẻ.
"Vẫn còn sớm, Tiểu Thiên." Hắn duy trì một tư thế suốt cả buổi tối hiện tại không thoải mái lắm, tứ chi đều có chút cứng ngắc. "Nếu như sau này mỗi ngày tỉnh dậy đều có thể nhìn thấy anh đầu tiên, vậy thì thật tốt..."
"Tối hôm qua, cảm ơn cậu." Lâm Thiên Nhiên từ nhỏ đến lớn không giao tiếp nhiều, đương nhiên cũng không quen dùng từ, kỳ thực những gì anh muốn nói là: Tối qua tại sao tôi lại ngủ trên giường của cậu, còn cậu lại ngủ ở sô pha? Cậu là ông chủ, tôi là công nhân làm như thế không tốt chút nào. Thế nhưng, thiên ngôn vạn ngữ lời đi ra cũng chỉ có một câu 'cảm ơn'.
"Cảm ơn cái gì, ông chủ thì nên chăm sóc tốt cho công nhân của mình." Lý Dật Thành nở nụ cười, thần trí cũng tỉnh táo hơn. Hắn thấy vẻ mặt Lâm Thiên Nhiên không dễ chịu, liền biết anh là một người rất mẫn cảm. "Huống hồ,chúng ta là bạn tốt, sau này tôi đều sẽ chăm sóc anh."
"Tại sao phải đối tốt với tôi như vậy?" Lâm Thiên Nhiên không nhịn được hỏi.
"Bởi vì anh đáng giá." Lý Dật Thành cười, nhìn bảo bối mà hắn đặt trong tim, vô hạn sủng nịch cùng ôn nhu.
Lâm Thiên Nhiên há hốc miệng, ngốc lăng, dĩ nhiên không nói lại hắn, thế nhưng lòng hiếu kỳ thúc đẩy anh muốn hỏi thật nhiều, chỉ có điều vào lúc này không biết nên đặt câu hỏi thế nào.
"Được rồi, còn có chút nữa phải đi làm, có muốn ăn bữa sáng không? Có lò nướng nha." Lý Dật Thành chỉ nhà bếp bên kia, đề nghị.
"Không, không cần." Lâm Thiên Nhiên nhanh chóng lắc đầu. Qúa phận rồi, coi chỗ này là nhà mình hay sao, ngủ giường người khác không nói, vẫn còn ăn điểm tâm ở đây, thật là quá phận!
Thế nhưng lần này Lý Dật Thành không cho Lâm Thiên Nhiên có cơ hội từ chối, hắn tự nhiên đi tới nhà bếp,Lâm Thiên Nhiên cũng không cản được.
Bánh mì nướng bằng bột yến mạch tươi, được phủ một lớp bơ dày, sau đó đặt vào lò nướng. nướng lên màu vàng giòn, toàn bộ nhà bếp thậm chí cả căn phòng đều có mùi thơm của thức ăn.
Lâm Thiên Nhiên tò mò nhìn bánh mỳ nướng ở trong lò cứ xoay vòng vòng. Anh không muốn chỉ ăn mà không làm, thế nhưng loại bếp lò kiểu tây này anh còn chưa từng thấy qua,đừng nói gì đến sử dụng, cũng chỉ có thể cẩn thận nhìn Lý Dật Thành thao tác thuần thục.
"Rất nhanh có thể ăn rồi." Lý Dật Thành mở tủ lạnh ra lấy một hộp sữa bò, lại lấy hai cái ly thủy tinh trong tủ bát, mở nắp hộp sữa đầu tiên là rót một ly cho mình, sau đó đun nóng rót sang một ly khác.
Đúng lúc này, lò nướng "keng" một tiếng, bánh mỳ nướng được rồi.
Lý Dật Thành hưng phấn xoa lòng bàn tay, "Tiểu Thiên, anh đem sữa bò ra ngoài đi, tôi đi lấy bánh mỳ nướng."
"Há, được." Rốt cục cũng có chỗ phát huy tác dụng, Lâm Thiên Nhiên nhanh chóng cẩn thận bưng hai ly sữa bò đi.
"Ly sữa nóng kia là cho anh, sợ dạ dày anh không tốt,không uống được lạnh." Lý Dật Thành mang đĩa bánh mì ra.
"Cảm ơn." Lâm Thiên Nhiên trong lòng cảm động, sự quan tâm của hắn khiến anh không kịp chuẩn bị trước.
"Tôi muốn đặt ra quy củ, sau này anh không cần nói cảm ơn với tôi nữa." Lý Dật Thành nhíu mày nghiêm túc nói, "Cứ khách khí như vậy, có thể tốt sao?"
"Nhưng mà..." Nhưng mà chịu ân huệ của người khác, vốn phải nói cảm ơn mà, cũng đâu phải là người nhà hay người yêu đâu...
"Không cho phép, nếu không sẽ trừ lương của anh." Lý Dật Thành lại nói,bày ra tư thái của ông chủ phách lối, "Không ăn hết bữa sáng,tôi cũng sẽ trừ lương của anh!"
"Hả?" Lâm Thiên Nhiên bối rối, đây rốt cuộc là chuyện gì nhỉ? Anh không quản được suy nghĩ nữa,lập tức cúi đầu nhanh chóng ăn sáng, dù sao anh cũng thật sự đói bụng.
Tình cảnh nhàn nhã lại thoải mái như vậy,thật không giống ở phòng làm việc, mà giống như ở nhà. Lý Dật Thành hơi nheo mắt lại, nghĩ về tương lai.