Người Phiên Dịch

Chương 54



Kiều Phispan>

Tôi lấy điện thoại gọi cho Trình Gia Dương, trong đầu tôi lúc này ngoài số điện thoại của anh ra chẳng còn gì nữa. Tôi gạt bỏ hết lòng tự trọng, tự ái, lúc này tôi chỉ muốn biết anh có bình an không? Bất luận anh đang ở đâu, cùng với ai. Cầu trời không xảy ra chuyện gì với anh.

Thế nhưng trong máy chỉ có tiếng thông báo tạm thời không liên lạc được.

Dạ dày vẫn đau, tôi nằm co quắp trên giường. Tôi liên tục gọi cho anh, nhưng hết lần này tới lần khác đều không liên lạc được. Đầu óc tôi lúc này chỉ có bóng hình anh.

Anh yêu tôi, đối xử với tôi tốt như vậy, chỉ muốn tôi vui vẻ, anh luôn nhận phần thiệt thòi về mình, còn tôi thì sao? Không dễ dàng gì anh mới tới Paris công tác, tôi đã ở đại sảnh của khách sạn nhưng lại không gặp anh. Không những thế tôi còn nhẫn tâm nói với anh rằng lúc đó tôi đang ở bên một người con trai khác.

Không phải như vậy đâu gia Dương à, em chưa bao giờ nói với anh rằng từ lúc em nhìn thấy anh thì trong mắt, trong tim em không thể tồn tại hình bóng người con trai nào khác. Anh có biết không, em vùi đầu vào học hành rồi thực tập, mỗi ngày lại ngốc nghếch giả vờ rằng mình rất vui vẻ, nhưng thật ra đối với em tất cả những chuyện đó đều rất đau khổ. Điều gì đã khiến em có thể chống chọi được lâu như vậy? Ai đã khiến em có thể kiên trì, không bỏ dở giữa chừng? Chính là anh đấy, Gia Dương à. Chỉ có anh mà thôi, em muốn được ở bên anh, làm việc với anh và sống cùng anh, từ trước tới giờ em chưa hề có ước muốn nào khác.

Gia Dương ơi, anh phải bình an đấy nhé, em muốn gặp anh, em có nhiều điều vẫn chưa kịp nói với anh. Không thể có chuyện gì xảy ra với anh được, Gia Dương à. Mọi thứ em đều không bằng người ta, thật đáng thương biết bao. Nếu như không có anh, em sẽ đâu còn lí do để sống tiếp.

Tôi dường như phát điên, chị Đặng giằng lấy chiếc điện thoại trong tay tôi, sau đó nhét thứ thuốc gì đó vào miệng tôi. Tôi bị sặc, cơn đau dường như dịu đi, thế nhưng đầu tôi đau ghê ghớm. Tôi mơ màng thiếp đi.

Lúc tôi tỉnh lại, trời đã sáng, tôi lại lấy điện thoại gọi cho Gia Dương. Vẫn không liên lạc được, không liên lạc được...

Chị Đặng nghe thấy tiếng tôi liền lật đật chạy sang phòng tôi, sau đó lại giật lấy điện thoại của tôi.

“Mau trả cho em đi, em xin xin chị đấy”.

“Em điên rồi à?”

“Em không liên lạc được với bạn của em”

“Em hỏi người khác đi, em cứ tiếp tục làm vậy cũng không phải là cách hay”.

Đúng vậy, tôi thật là hồ đồ. Tôi không tìm thấy anh, nhưng tôi có thể tìm được anh trai của anh- Trình Gia Minh. Trong túi tôi có danh thiếp của anh ấy, tôi run rẩy bấm số gọi cho anh.

Sau ba hồi chuông, Trình Gia Minh bắt máy: “A lô!”

“Xin chào bác sĩ Trình, e, là Kiều Phi”

“Chào em!”

“Em ,em muốn hỏi anh...” Tôi nghẹn ngào không nói tiếp được nữa.

Ở đầu dây bên kia, Trình Gia Minh đáp lại: “Nghe anh nói này, Kiều Phi, bây giờ anh đang ở bệnh viện. Đồng nghiệp anh vừa mổ cho Gia Dương xong, nó đang nghỉ”.

Mổ cho anh ấy ư? Rốt cuộc anh đã gặp chuyện không hay.

Tôi chẳng giữ kẽ gì nữa liền hỏi: “Gia Dương, anh ấy thế nào rồi hả anh?”

“Nó đi nghỉ mát, khách sạn bị cháy, nó bị tấm gỗ trên khung cửa ra vào rơi trúng lưng, may mà được đồng nghiệp cứu”.

“Anh ấy bị thương như thế nào ạ? Có nghiêm trọng lắm không?”

“Gãy xương vai, cần phải tĩnh dưỡng”.

Tôi không nói được gì nữa, cảm thấy xương cốt trên cơ thể mình mất hết trọng lượng.

Không biết đã bao lâu nữa, tôi nghe thấy tiếng Gia Minh: “A lô!”

“Vâng, bác sĩ Trình à, em vẫn đang nghe”.

“Bây giờ sức khỏe Gia Dương đã ổn hơn rồi, người nhà đang chăm sóc nó. Nếu em muốn tới thăm hãy chờ vài ngày nữa, nhớ đi cùng đồng nghiệp của mình. Em hiều ý anh không?”

“Vâng, em hiểu. Cảm ơn anh, bác sĩ Trình”.

Tôi gác máy, rồi buông người xuống giường.

Chị Đặng hòi: “Sao rồi? Tình hình thế nào?”

Tôi chau mày nói: “Chị à, chị có tin không? Con người có thần giao cách cảm đấy! Chị đã nhìn thấy tối qua em nôn dữ dội tới mức nào đúng không? Còn bạn em, anh ấy vừa làm phẫu thuật. Em nhớ có một lần, em cũng xảy ra chuyện, anh ấy đã bị đau dạ dày dữ dội”.

“Chị tin”. Chị Đặng ngồi cạnh tôi an ủi, “Khi hai trái tim luôn hướng về nhau, thì cơ thể sẽ xuất hiện hiện tượng thần giao cách cảm”.

“Anh ấy bị thương có nghiêm trọng lắm không? Em có cần đi thăm anh ấy không vậy?”

“Xương vai của anh ấy bị gãy. Mấy ngày nữa em sẽ tới thăm. Em cũng không quá lo lắng, bởi có rất nhiều người chăm sóc cho anh ấy rồi”.

“Thế em tắm rửa đi, sau đó ngủ một lát. Phi Phi à, em đã dày vò bản thân quá rồi đấy”.

“Cảm ơn chị”.

Tôi trở người, nằm sấp trên giường.

Trình Gia Dương

Lúc tôi tỉnh lại, cả người đau ê ẩm.

Bỗng nghe thấy có tiếng nói: “Tỉnh rồi, gia Dương tỉnh rồi”.

Tôi từ tư mở mắt chỉ thấy ánh sáng chói mắt, rồi nhìn thấy bố mẹ. Mẹ tôi đang khóc.

Tôi nghe thấy tiếng bác sĩ hỏi: “Trình gia Dương?”

“Vâng, tôi đêy”. Giọng tôi khàn đặc.

Bác sĩ lại dùng đèn pin soi vào mắt tôi, sau đó gật gật đầu với mọi người.

Tôi có cảm giác mình giống như một con gấu trúc bị mọi người xúm lại xem vậy. Phải khó khăn lắm tôi mới nhận ra sự xuất hiện của bố mẹ và anh trai, còn có cả chú thím, bác trai bác gái, rất nhiều người, tôi chậm rãi cất tiếng hỏi: “Tiểu Hoa, cô ấy đâu?”.

Trước mắt tôi hiện lên cảnh tượng khi khách sạn bị cháy, chúng tôi xô đẩy, chen chúc nhau chạy ra ngoài. Tôi đẩy Tiểu Hoa ra liền bị tấm gỗ trên khung cửa rơi trúng vào người rồi ngã xuống đất, bất tỉnh. Tiểu hoa gào khóc gọi tên tôi: “Gia Dương, Gia Dương à, đi thôi, mau lên, dậy đi anh!”. Cô ấy gắng sức đẩy tấm gỗ đỏ rực đang đè trên người tôi, lúc đó tôi chỉ nghe thấy tiếng kin kít, rồi lại bị đè xuống đất. Nhưng lúc đó đầu óc tôi bỗng vô cùng tỉnh táo, tôi nói: “Tiểu Hoa, em đi đi, mau ra khỏi chỗ này, hai chúng ta không thể cùng chết ở đây được”.

“Không được, không được Gia Dương, anh đã từng nói với em như thế nào? Anh hứa với em rằng hai chúng mình sẽ luôn bên nhau kia mà?” Cô ấy vẫn gào khóc, dùng tay, dùng chân, cố hết sức di chuyển tấm gỗ đang đè trên người tôi. Khắp người cô ấy đầy những vết thương.

“Gia Dương à, anh đừng buông xuôi như vậy, em sẽ cứu anh, anh nói với em một tiếng đi, được không?”

Nghe thấy tiếng gào khóc của cô ấy, tôi gắng sức di chuyển. Tiểu Hoa nắm lấy tôi, cố gắng kéo tôi ra, tôi chỉ cảm thấy những cơn đau buốt nhói ở vai và chân, rồi tôi được cô ấy kéo ra.

Chúng tôi dìu nhau cố lách ra bên ngoài. Ở cuối hành lang nóng rực hỗn loạn, chúng tôi tìm thấy một cửa sổ nhỏ, rồi nhảy ra ngoài từ đó. Chuyện cuối cùng tôi còn nhớ là chúng tôi đã rơi rất mạnh trên bãi cát, sau đó tôi hôn mê, không biết gì nữa.

Khi tôi nói muốn gặp Tiểu Hoa, mọi người đều tỏ ra bối rối. Một lúc sau Tiểu hoa cũng đến. Phía sau là bố mẹ của cô ấy, tôi nhìn cô bỗng thấy hoảng hốt. Tay cô quấn băng rất dày, cô tới bằng xe lăn.

Tôi đã nhớ ra, nhưng vẫn không cử động được. Tôi giơ tay về phía cô ấy: “Tiểu Hoa, em làm sao vậy? Sao lại ra nông nổi này?”.

Cô ấy đẩy xe về phía tôi rồi nắm chặt lấy tay tôi: “Em không sao, anh đừng quá lo lắng. Em bị thương ở chân, chỉ hơi bất tiện khi không đi lại được thôi”. Rồi cô lại khóc, “Anh còn bị nặng hơn Gia Dương à, phải nằm trên giường dưỡng bệnh”.

“Anh xin lỗi”. Tôi nói.

“Anh đang nói gì thế?” Tiểu Hoa lấy khăn tay lau nước mắt, cuối cùng cô ấy cũng bình tĩnh lại, “Là tại em, lẽ ra em không nên đề nghị tới đó nghỉ”.

Nếu chưa từng trải qua giây phút sinh tử, nhìn thấy người khác đau khổ, khóc lóc sau kiếp nạn, bạn sẽ cảm thấy giả tạo. Cảnh tượng sướt mướt đó rất giống như trong phim truyền hình dài tập. Tôi chỉ cảm thấy mọi tình tiết đều như được viết trong kịch bản, người con gái người định sống chết cùng tôi chính là cô gái đang ở cạnh tôi lúc này.

Do vậy tai nạn bất ngờ này vẫn có ý nghĩa vô cùng quan trọng.

Trong tình cảnh này, mối tình vượt qua cái chết dường như đã cảm động những bậc làm cha làm mẹ.

Tôi không biết bậc phụ huynh nào đã nói: “Hai đứa này, trời sinh ra đã thuộc về nhau rồi”.

Vết thương của tôi vô cùng nhạy cảm, tôi cũng không biết khâu nào xử lý không tốt. Hôm nay vết thương bị viêm. Không đau, có điều bị sưng và mưng mủ, tôi bắt đầu sốt, nhưng lại cảm thấy rất dễ chịu. Rất nhiều người cứ hành hạ tôi, lật lên lật xuống, cắm ống, rồi lại tiêm. Tôi thầm nghĩ thật may mắn, nếu mình không sốt mà tỉnh táo có lẽ sẽ đau đến mức không chịu nổi mất. Chốc chốc tôi lại nghe thấy tiếng ai đó khóc lóc, tôi cố hết sức mở mắt, thì ra là Tiểu Hoa. Tôi muốn nói với Tiểu Hoa rằng, em đừnh khóc, đừng khóc vì anh. Nhưng tôi đã không còn chút sức lực nào nữa, tôi thiếp đi.

Có lúc tôi lại nằm mơ.

Tôi mơ thấy Kiều Phi, tôi cấu mình, không đau, chỉ thấy mềm mềm, đúng là tôi đang mơ.

Lúc đó tôi cũng không còn kiêng kị gì nữa, liền hỏi thẳng cô: “Anh đã làm gì sai mà em trừng phạt anh tới mức này?”.

Cô ấy không nói gì, cứ đứng đó nhìn tôi, nhẫn nhịn nghe tôi giáo huấn.

“Không phải anh bị ốm, mà anh sắp chết rồi, nên anh cảm thấy mình có đủ tư cách để dạy bảo em, đôi khi em làm những việc rất không phải với anh”.

“Có đôi nào đang yêu nhau mà tiền bạc lại rạch ròi đến thế không? Anh muốn mua thứ gì đó tặng em thì đã sao nào? Em giận dỗi cái gì chứ?”

“Anh chỉ nói một câu, không, một từ thôi, xuất thân, anh vô tâm không để ý, nhưng em đã suýt giết anh vì chuyện đó”.

“Du học, công việc gì chứ? Anh nói cho em hay, em không cần phải cảm ơn anh. Anh làm vậy cũng vì bản thân mình nữa. Anh biết em cảm ơn anh cũng không phải là thực lòng, có lẽ em còn thấy anh phiền phức nữa.

“Anh biết em đã lâu như vậy, nói cũng không sợ em giận nữa, anh rất không đồng ý về em. Con người em bình thường luôn cố tỏ ra cởi mở, nhưng thật ra em rất nhỏ nhen, dò xét tất cả mọi người. Em chẳng thèm quan tâm tới anh. Anh không giống với mọi người, anh không tâm tới họ, anh chỉ muốn hỏi em một câu thôi”.

“Được rồi, em không cần phải xin lỗi nữa, em hãy nói dứt khoát đi, chúng ta còn có thể ở bên nhau nữa không?”

“Em hãy trả lời anh đi”.

Tại sao trong mơ nói chuyện mà lại tốn sức như vậy?

Tôi mệt tới mức không thể nói thêm gì nữa, tôi còn chưa mơ tới đoạn Phi cho mình câu trả lời thì đã quá mệt, rồi ngủ thiếp đi.

Lúc tỉnh lại, tôi thấy Húc Đông đang ngồi bên cạnh, anh đặt tay lên mặt tôi: “Gia Dương à, sao cậu lại dày vò bản thân tới mức này?”.

Gia Minh ở bên cạnh nói: “Húc Đông, cậu nói đúng, em trai mình suýt nữa thì bị nhiễm trùng máu”.

“Em đã bị sao vậy?”

“Chẳng sao cả, chỉ là hôn mê hai ngày hai đêm mà thôi”. Gia Minh đáp lại.

“Có những ai tới thăm em”.

“Người nhà cả thôi. Thôi hai anh em cứ nói chuyện với nhau, tôi đi báo cho tiểu Hoa biết Gia Dương đã tỉnh rồi”. Nói rồi Gia Minh liền bỏ đi.

“Người mà cậu muốn gặp nhất lại không có mặt ở đây phải không?” Tay Húc Đông vẫn đặt trên mặt tôi, ông anh này định nhân cơ hội lợi dụng sờ mó, tôi vung cánh tay không bị thương đánh anh.

Húc Đông bị đánh trúng kêu lên: “Công phu khá lên rồi, cậu nhãi à, thế mà anh trai cậu nói cậu bị thương nặng kia đấy”.

“Nói ít thôi”. Tôi đáp lại.

“Đã lâu không gặp, dạo này anh thế nào?”

“Anh có thể hút thuốc được không?”

“Anh bật điều hòa lên rồi cho em xin một điếu”.

Húc Đông châm một điếu thuốc rồi đặt vào miệng tôi, anh nhìn tôi khoan khoái rít một hơi dài: “Anh sắp được làm bố. Vợ anh mang thai rồi”.

Tôi sững người: “Vợ nào cơ?”

“Là cô vợ hợp pháp đó”.

“Anh trúng kế à?”

“Ngoài kế hoạch thôi mà”.

Tôi không nhắc tới Ngô Gia Nghi, chỉ nhìn Húc Đông, anh đang ngồi xoay lưng về phía tôi hút thuốc. Anh trầm ngâm một lúc lâu rồi nói: “Cậu biết không Gia Dương, có những phụ nữ để ta sống cùng, cũng có những người để ta yêu”.

Cánh cửa phòng mở toang, Văn Tiểu Hoa bước vào.

Húc Đông nói: “Anh chỉ mới xem qua chương trình của em, nhưng người thật còn xinh hơn cả trên ti vi”.

“Cảm ơn anh”. Tiểu Hoa rất vui.

Húc Đông ngồi được một lát, rồi nói công ty có việc, phải đi trước.

Tiểu Hoa ngồi cạnh, nhìn tôi nói: “Anh làm em sợ chết đi được”.

Tôi nói: “Ai mà biết được chứ, từ trước tới giờ anh có ốm bao giờ đâu, nên nếu đã mắc bệnh thì bị rất nặng”. Tôi lắc lắc đầu.

“à, đúng rồi. Đồng nghiệp cơ quan anh gọi điện nói muốn đến thăm anh, nhưng em không cho”.

Tôi đang nằm bỗng ngồi bật dậy: “Lúc nào cơ?”

“Lúc anh hôn mê”.

Cô ấy nhìn tôi: “Gia Dương, anh đừng sốt ruột quá, bây giờ anh đã khá hơn rồi, em sẽ bảo mọi người ngày mai hoặc ngày kia tới thăm anh có được không?”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv