Người Phiên Dịch

Chương 41



Kiều Phi

Việc học tập vất vả, bận rộn, tôi cảm thấy thời gian trôi thật nhanh.

Sự trưởng thành thầm lặng diễn ra, người và động vật cũng vậy.

Chú chó con lớn lên trông thấy, đám lông phía trên đầu đã che kít mắt, tôi tết thành một bím nhỏ cho nó, trông thật ngộ nghĩnh.

Vì học tập với cường độ cao nên thành tích của tôi và các bạn học đều có những tiến bô nhất định, hiện giờ nghe lại kết quả dịch mỗi lần luyện tập, cũng không đến mức không dám nhìn như lúc trước. Cô Vương nói: “Cảm ơn trời đất, cuối cùng tôi cũng không phải nghe những câu nói buột miệng của bạn nữa”.

Tôi đáp lại: “Cô Vương à, cái từ nội cá xá kia không phải là em cố ý nói đâu, mà là do nhất thời lo lắng nên mới nói, đó là tiếng địa phương vùng Đông Bắc quê em”.

Môn học của cô Vương kết thúc trước lễ Noel. Tôi được mười lăm điểm, cũng có thể coi là tốt lắm rồi. Phần lớn các bạn trong lớp đều hài lòng với thành tích của mình. Chúng tôi cùng nhau mời cô Vương tới ăn cơm tại một quán ăn nổi tiếng trong thành phố.

Từ Noel tới Tết, các trường học ở Pháp cho nghỉ hai tuần. Các bạn học nước ngoài và Hồng Kông đều đã về nước ăn Tết. Bạn học Đài Loan tới nhà bạn trai ở thành Phố Alpine, Texas. Kí túc xá vắng tanh. Tôi gọi điện cho Tiểu Đơn và Ba Ba, sau đó đi siêu thị mua rất nhiều đồ ăn dự trữ trong hai tuần, chuẩn bị đón Tết một mình.

Lúc này Montpellier rất lạnh, lá cây rụng đầy trên đất, nhưng cơn gió ẩm ướt lạnh lẽo không ngừng thổi tới. Tôi cảm thấy rất lạnh, có lẽ là do đón Tết một mình. Lúc tôi xách túi lớn, túi nhỏ về kí túc xá, tôi đã thề với bản thân: Năm sau đón Tết nhất định sẽ phải đông vui.

Tuyết bỗng rơi. Những bông tuyết nhỏ rơi trên đầu, trên mặt mọi người.

Bỗng có người thắc mắc: “Em đã làm gì vậy? Chỗ bọn anh từ trước tới giờ chưa bao giờ có tuyết. Em nói đi em đã làm gì để tuyết rơi ở đây vậy?”.

Tôi nhìn về phía trước, ngạc nhiên tới sững sờ. Tôi nói với người đó: “Chính phủ nước Cộng hoa nuôi dưỡng các anh sao lại giống nuôi học sinh tiểu học vậy? Sao được nghỉ dài ngày thế?”.

ZuZu Ferrandi nhanh chóng xách túi cho tôi, rồi thanh minh: “Anh phải hộ tống một đồng nghiệp bị thương về nhà, nên được nghỉ phép một ngày, ngày mai lại phải trở về Paris”.

Tôi gật đầu rồi nhìn anh nói: “Giáng sinh vui vẻ”.

Anh thật sự rất khỏe, chỉ xách đồ bằng một tay, còn tay kia ôm tôi.

“Giáng sinh vui vẻ”

Tôi thu dọn một chút rồi cùng ZuZu về nhà anh ăn Tết. Tôi đã gặp bạn trai người đảo Corse của Audeux, còn được gặp bố mẹ của ZuZu nữa.

Nhà Ferrandi theo đạo Thiên Chúa, trước khi ăn bữa cơm tất niên, tôi cũng cầu nguyện cùng họ.

Những điều tôi nguyện cầu, thực ra là tâm nguyện của tôi. Tôi hy vọng những người mình yêu quý được bình an, bố mẹ, cô hàng xóm, gia đình nhà Ferrandi, Tiểu Đơn và Ba Ba- bạn thân của tôi, chú chó con của tôi, tôi hy vọng nó lớn nhanh hơn, khỏe mạnh hơn, và cả Trình Gia Dương, tôi mong anh luôn vui vẻ.

Trình Gia Dương

Người nước ngoài bắt đầu kỳ nghỉ lễ, thời gian này tôi trở nên nhàn rỗi.

Vào ngày Noel, tôi và Tiểu Hoa tới thăm con của Minh Phương.

Tôi bế con bé, chăm chú ngắm nhìn nó, khuôn mặt nhỏ xinh, làn da mịn màng mềm mại như nước, mái tóc với những lọn xoăn xoăn. Cơ thể trẻ con rất mềm, tôi đang đưa nó trên tay, con bé liền toét miệng cười với hàng lợi trống trơn.

Minh Phương manh hoa quả ra, nhìn thấy thế liền nói: “Con bé cười với cậu, Gia Dương à năm nay chắc chắn cậu sẽ rất may mắn đấy”.

Chu Nam liền tham gia: “Gia Dương thì còn cần vận may gì nữa chứ?”.

Minh Phương nhìn tôi, lại nhìn Tiểu Hoa: “Không phải trong sự nghiệp mà là trong cuộc sống cơ”.

Bỗng dưng con bé khóc, không hiểu có phải do nằm không thoải mái không, tôi liền bế bé lên vỗ vỗ vào lưng.

“Mọi người nhìn thấy chưa, tư thế này rất chuẩn, thôi đừng làm cậu nữa hãy làm vú em cho con của anh chị đi”.

Chu Nam đệm thêm: “Làm thế thì được bao nhiêu tiền công chứ?”.

Tôi không thể nhịn thêm được nữa liền bật cười.

Tiểu Hoa nói: “Gần đây hai anh chị có xem chương trình của em không?”

“Đúng rồi, quên mất không chúc mừng em. Phong cách hiện tại khiến em đẹp và thoải mái hơn so với trước kia đấy”. Chu Nam nhận xét.

“Cảm ơn anh. Trong kế hoạch năm sau của đài chuyên mục của em được nâng cấp đấy. Ôi, không biết còn phải bận tới mức nào nữa”.

Tôi và con bé nhìn nhau, đôi mắt nó màu nâu nhìn trong sáng, không hiểu lón lên có thể giữ được màu mắt đẹp như vậy không, rất giống một người.

Tôi cùng Tiểu Hoa song ca bài Hiểu rõ lòng tôi, không biết là có phải nể mặt không mà mọi người đều vỗ tay khen hay.

Tôi ra ngoài hít thở không khí, ngoài hành lang tình cờ lại gặp lại một người, là Lưu công tử. Tôi không muốn nói chuyện nhưng lại bị con người nồng nặc mùi rượu này ngăn lại.

“Như thế là sao trình Gia Dương? Từ nhỏ chúng ta đã chơi cùng nhau, sao lại không hỏi nhau một câu chứ?”

Tôi nhìn lưu công tử. Từ trước tới giờ tôi luôn luôn không thèm quan tâm tới anh ta.

“Tao có chuyện muốn hỏi mày đây, mày ghê thật đấy, mày sắp xếp cho cô ấy sang Pháp rồi hả?”

Anh ta không nhắc tới thì thôi, nhắc tới lại khiến đầu tôi bốc hỏa. Tôi không kiềm chế được liền đấm vào mặt anh ta. Anh ta không phòng bị gì, chỉ nghe “rầm” một tiếng đã thấy ngồi bệt trên sàn, tôi còn định bồi thêm vài cú đá nữa nhưng nhìn bộ dạng say mèm của anh ta, lại thôi.

Dường như không phục, anh ta chùi chùi mép rồi lại lè nhè: “Chuyện của cô ấy đó, tao biết, bị người ta hãm hại có đúng không? Mày có biết phải trách ai không? Tao cho mày biết, chính là mày đấy, nếu không phải mày nổi tiếng như vậy thì ai có thể nhằm vào cô ấy chứ?”.

Tôi nới lỏng cà vạt rồi đi ra ngoài, đi được mấy bước tôi phát hiện Tiểu Hoa đang đứng ở hành lang nhìn tôi.

Buổi tối chúng tôi về nhà Tiểu Hoa. Cả đoạn đường không ai nói với ai câu nào. Tôi có cảm giác cô đã nghe được hết những gì Lưu công tử nói. Tôi chờ cô hỏi. Tôi sẽ kể hết cho cô mọi chuyện. Tôi không hề có ý định nói dối hay giấu giếm điều gì.

Có điều Văn tiểu Hoa không hỏi và cũng chẳng nói gì.

Lúc chúng tôi đã vào phòng, cô liền quay lại hôn tôi.

Đêm hôm đó cô rất nồng nhiệt, sau đó như thường lệ cô ấy đi tắm còn tôi ngồi một mình hút thuốc.

Lúc cô đi ra thì tôi đang mặc quần áo.

Cô nhìn tôi hỏi: “Tại sao anh không ở lại?”.

“Bây giờ anh phải về nhà, mai đi làm tiện hơn”. Tôi đáp.

Cô ngồi trên giường, xoay lưng về phía tôi, lấy khăn lau tóc, một lúc lâu sau vấn không nói gì.

Lúc sắp rời đi tôi nói: “Anh về đây”.

Cô vẫn lặng im.

Tôi đặt tay lên vai cô: “Tiểu Hoa”.

Cô quay lại, nước mắt đầm đìa trên mặt, tôi sững người.

Cô nghẹn ngào: “Gia Dương à, anh coi em là ai vậy?”.

Tôi rất sợ Văn Tiểu hoa như thế này, tôi rất sợ cô khóc thầm. Trái tim tôi bị nước mắt của cô làm cho mềm yếu. Tôi liền ngồi thụm xuống ôm cô vào lòng, rồi vỗ nhẹ vào vai cô giống như hôm nay tôi đã vỗ về con gái của Minh Phương. Tôi chậm rãi an ủi: “Đừng khóc mà Tiểu Hoa, anh coi em là ai ư? Em là người yêu của anh mà”.

Trái ngược với suy đoán của tôi, cô lại khóc thành tiếng. Tôi tiếp tục vỗ về cô bằng những lời dịu dàng. Tôi nghĩ thầm, đúng rồi, trong phim ảnh, tiểu thuyết, phụ nữ luôn như vậy, quả nhiên nước mắt cũng có tác dụng thật đấy, ít nhất là đối với tôi.

Đêm hôm đó tôi đã không rời đi.

Sau đó Tiểu Hoa nhanh chóng chuẩn bị quần áo ngủ và đồ dùng sinh hoạt cho tôi. Chúng tôi bắt đầu sống chung với nhau từ đó.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv