NGƯỜI NỐI NGHIỆP CHÂN CHÍNH (P37)
Tác giả: Hà Phong Xuy
Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang
Đám khách nữ này không hẳn đều là KOL, có cả người mẫu và sinh viên đang học trường điện ảnh, được chọn lựa kỹ càng.
Soái Ninh tìm đám nữ yêu tinh này để bố trí động Bàn Tơ, là muốn lôi kéo Lư Bình nhúng chàm ư? Cô ta cũng tàn nhẫn thật.
Thôi Minh Trí không hiểu biết lắm về Lư Bình, nhưng từ cách anh ta đối nhân xử thế thì có thể thấy được, người này có mong ước ban đầu là cống hiến trong sáng.
Làm quan chức ở TQ giống như đi tu, cần cưỡng lại rất nhiều cám dỗ. Những cám dỗ này giống như virus xâm nhập vô hình. Sức miễn dịch kém một chút là sẽ từ sụt sịt cảm sốt đi đến chỗ hết thuốc chữa.
Nếu Lư Bình bị hủ hoá thật thì rất đáng tiếc, Ninh tổng làm vậy đúng là tội lỗi mà.
Bảy rưỡi tối, Lư Bình đến Tử Trúc Uyển. Soái Ninh đích thân ra tận cổng khu nghênh đón, thấy anh ta đi bộ từ bên kia đường sang, tay xách hai túi nylon to, chắc là xách theo quà đến làm khách.
Cô bước nhanh tới nhiệt tình đón nhận, chào hỏi: “Bí thư Lư, anh mới về tới ạ, vất vả cho anh quá.”
Cô nói muốn xách túi đồ giúp Lư Bình, anh ta cười, ngăn lại: “Nặng lắm, cẩn thận kẻo làm hỏng móng tay chị.”
“Ha ha, tôi cắt móng sạch sẽ rồi, anh xem này.”
Cô cố ý chìa đôi tay trước mắt anh ta, lật lật. Mười ngón thon dài nuột nà như búp măng, là đạo cụ xịn để câu giai.
Nhưng đạo cụ này chỉ làm mắt Lư Bình gợn lên chút xíu, hiệu quả còn không bằng chuồn chuồn lướt trên mặt nước.
“Việc cần thể lực cứ để đàn ông chúng tôi làm. Đây là các loại quả giống mới mà tôi vừa hái từ cơ sở thực nghiệm của viện khoa học nông nghiệp. Chị đang muốn giới thiệu giống mới cơ mà nhỉ? Thử xem trong số này có giống nào phù hợp không.”
Anh ta mang đến quả kiwi vị dứa, nho ghép gien lý chua và anh đào, dâu tây vị chuối dáng quả thuôn dài như cà rốt, táo giòn mọng nước như vị lê. Sau khi vào nhà, anh ta mở ngay buổi triển lãm bán hàng nông sản cho mọi người, giảng giải làu làu về đặc tính của các giống quả mới, ưu điểm, kỹ thuật gieo trồng, còn tự tay gọt vỏ bỏ hạt, đem chia cho từng người nếm thử.
“Viện khoa học nông nghiệp Thước Châu có cụ giáo sư mở cơ sở thực nghiệm ở xã Khang Lạc, hai mươi năm qua ra sức nghiên cứu lai tạo ra các giống cây ăn quả mới. Bốn loại quả này là những giống chất lượng cao mà mấy năm gần đây cụ ấy lai tạo ra, đã xin nhà nước cấp bằng sáng chế độc quyền, đang muốn tìm con đường thích hợp để triển khai trồng đại trà. Tôi thấy mấy loại này vị ngon, sản lượng tốt, chi phí canh tác cũng thấp, triển vọng tiêu thụ trên thị trường khá ổn…”
Nói xoen xoét một hồi xong, anh ta kiến nghị Soái Ninh mua lại bằng sáng chế độc quyền của chuyên gia nọ để trồng trên Hoa Quả Lĩnh.
Soái Ninh vỡ lẽ: “Mình đang bảo sao hôm nay tay này nhận lời nhanh thế, hoá ra là đến chào hàng. Anh ta làm bí thư cũng tẫn trách gớm, không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào có thể làm lợi cho dân địa phương.”
Cô mở miệng nhờ vả trước, không thể không nói mấy câu đãi bôi đỡ lời, vui vẻ cảm ơn: “Bí thư Lư, cảm ơn anh lắm ạ. Tôi vừa mới xin ý kiến, anh đã nghĩ cách cho tôi. Nếu cán bộ nước ta ai cũng nhiệt tình sâu sát như anh thì tốt quá.”
Chào hỏi xong xuôi, cô sắp xếp mọi người vào chỗ ngồi. Vây quanh chiếc bàn tròn siêu to là một đám oanh oanh yến yến. Bỏ qua “thằng ở” Thôi Minh Trí đang nem nép bên sếp, Lư Bình là khách nam duy nhất.
Anh ta nhìn sang hai bên, tỉa một câu dí dỏm đúng lúc: “May mà có trợ lý Thôi, nếu không tôi thành gươm lọt giữa rừng hoa.”
Một MC tên Tiểu Mạt Nhi ngồi bên lanh lợi tiếp lời: “Gươm giữa rừng hoa có gì không tốt, chúng tôi đang hy vọng có đại biểu Đảng phong độ như anh đến lãnh đạo đội quân chị em chúng tôi đây ạ.”
Vương Nhất Phàm, một nữ ca sĩ được ca ngợi là “Satomi Ishihara của giới thể thao điện tử”, chen vào hỏi Lư Bình với vẻ ngưỡng mộ: “Bí thư Lư, sao anh đẹp trai thế! Vừa rồi em còn tưởng anh là diễn viên, nghe họ gọi anh là bí thư, còn tưởng là một vai anh từng diễn cơ ý.”
Bắt bẻ thế nào cũng không bắt bẻ lời nịnh nọt, đàn ông bình thường ai cũng thích được gái tâng bốc, nếu còn là gái đẹp tâng thì sẽ hiệu quả gấp nhiều lần.
Lư Bình dường như đã quen với việc được khen, đáp lễ cô: “Còn cô sao lại có ngoại hình đẹp như vậy?”
Nụ cười tươi của anh ta tuy rất công thức nhưng cũng đủ làm người ta rung động.
Vương Nhất Phàm chợt thấy thẹn thùng, cười nói: “Em đẹp bẩm sinh…”, đại khái vì đôi mắt hai mí kiểu Tây thô lố với sống mũi cao như nhân vật trong phim Avatar lộ liễu quá, cô nàng ngại mang tiếng coi người khác là kẻ có mắt như mù, chần chừ một lát rồi nói thêm: “Sau này có sửa nhẹ thêm chút.”
Một KOL ngồi đối diện đã ngứa mắt cô nàng từ trước, nhân cơ hội chèn ép, mỉm cười hỏi Lư Bình: “Bí thư Lư, nghe nói đàn ông đều mất cảm tình với phụ nữ qua dao kéo, anh có vậy không ạ?”
Lư Bình cười nói: “Không đâu, đó là quyền lợi theo đuổi cái đẹp của cá nhân, còn góp thêm một cảnh đẹp cho người ngoài thưởng thức, có gì không tốt chứ?”
“Anh không thấy làm vậy giống bán hàng giả, có tính chất gian lận ạ?”
“Cái chữ hàng giả này hơi quá, không thể đánh đồng con người với hàng hoá, tôi nghĩ mục đích của mỗi người đi phẫu thuật thẩm mỹ đều là tạo dựng hình tượng tốt hơn qua đó trở nên tự tin hơn, mà không phải để đem mình ra bán.”
“Thế bạn gái tương lai của anh phẫu thuật thẩm mỹ, anh cũng không phản đối ạ?”
“Ừm, nếu không đe dọa đến sức khỏe thì đó là quyền tự do của cô ấy, nhưng tôi sẽ nói với cô ấy rằng tự nhiên cũng tốt.”
“Nếu không sửa sẽ không đẹp thì sao ạ?”
“Không sao cả, tôi tương đối thiên về vẻ đẹp nội tâm.”
…
Đám khách nữ không ai chịu ai, tranh nhau bắt chuyện với Lư Bình. Thôi Minh Trí cẩn thận quan sát ngữ khí thần thái của anh ta, hoá ra là giống một bản đáp án mẫu mực, tất cả đều diễn đạt sự chính trực và lịch thiệp, còn đề cao cảnh giác, không để lại dấu vết gì.
Các cô nàng tán tỉnh không thành công, trái lại còn bị bắn trúng tim, càng thêm chủ động, tiếc rằng không thể áp dụng kỹ xảo nào, nhăm nhe dùng rượu mở đường, anh ta lại nói: “Tôi dị ứng cồn, uống hai ngụm là các cô phải gọi cấp cứu rồi.”
Có cô nàng người Bắc Kinh nhận đồng hương với anh ta, hỏi thăm địa chỉ của anh ta ở Bắc Kinh. Anh ta báo tên một khu tập thể công nhân cũ ở nội thành phía Đông, còn nói hồi xưa ngày nào cũng đến quán ven đường chỗ đó xếp hàng mua bánh rán quẩy nóng.
Có cô nàng là đồng môn đại học với anh ta, lôi kéo anh ta nhớ về những hàng quán ngon quanh trường. Anh ta bảo hồi đại học tiền nong eo hẹp, chỉ có thể ăn ở căng-tin, hầu như không ăn hàng quán bên ngoài trường.
Còn có người mời anh ta bàn chuyện cổ kim, tham khảo về đời sống, học thuật, anh ta không từ chối ai cả, nhưng toàn tìm cách khéo léo sắp đặt chủ đề, dẫn dắt những người khác tranh cãi nhau, bản thân chỉ đứng ngoài xem diễn.
Sau đó còn có người vụng về kể một truyện tiếu lâm mặn, đến Thôi Minh Trí cũng cười sặc, riêng anh ta không nói câu nào, chậm rãi gắp đồ ăn ăn cơm làm không khí bỗng lạnh như băng, vì thế không ai dám dùng trò này nữa.
Không rượu không thú vị, bữa tiệc nhạt nhẽo chưa đến một tiếng đã tan.
Soái Ninh thấy Lư Bình vẫn giữ vững hình tượng (quan thanh liêm), bị cả sự ngờ vực lẫn cay cú thôi thúc, sai Thôi Minh Trí lái xe đưa anh ta về, cũng lén bảo Tiểu Mạt Nhi theo sát.
Cô nàng MC này ngực to lại có não, còn đặc biệt cởi mở, lấy cớ đi nhờ xe, ngồi vào cạnh Lư Bình ở băng sau. Suốt dọc đường cô nàng gợi chuyện, õng ẹo làm dáng, lại mãi không thấy tác dụng như mong muốn, bí quá bèn giả vờ vuốt tóc, “lỡ tay” làm rơi kẹp tóc xuống cạnh chân Lư Bình, cố sống cố chết chế tạo cơ hội.
Đúng lúc đó Thôi Minh Trí nhìn vào gương chiếu hậu, chỉ thấy cô nàng cúi xuống nhặt đồ, cặp “vũ khí” vượt trội trước ngực ép sát phía ngoài đùi Lư Bình, mặt gần như chôn xuống giữa hai chân anh ta, mượn động tác lần mò, nhúc nhích cọ quẹt, như một chiếc máy phát điện siêu mạnh đang phát ra dòng điện cao thế 100 ngàn volt.
Đệch, gái này đúng là thợ săn thiện chiến, chiêu này mà áp dụng cho mình thì cũng xong luôn rồi.
Hắn tò mò muốn xem Lư Bình phản ứng thế nào nhưng sợ gây tai nạn, không dám dán mắt vào gương chiếu hậu lâu quá.
Đương sự vững vàng hơn hắn nhiều, Tiểu Mạt Nhi mới cọ quẹt mấy cái đã bị anh ta cầm vai đẩy ra.
“Cô uống rượu, cúi xuống như thế khéo nôn đấy, tôi nhặt giúp cô nhé.”
Lư Bình nhặt kẹp tóc đưa lại cho cô nàng, lẳng lặng ngồi dịch về phía cửa xe, mặt tự nhiên ngoảnh ra ngoài, không phản ứng gì với cô nàng đang tóc tai xoã xượi.
Thấy Tiểu Mạt Nhi giở trò nào cũng xịt, Thôi Minh Trí vội phối hợp theo lời dặn của Soái Ninh, ngoái xuống chỗ Lư Bình cười ngu ngơ: “Xin lỗi bí thư Lư, tôi mót quá, phải rẽ vào kia giải quyết chút, xin anh đợi một lát ạ.”
Có giai tính giữ kẽ, không dám làm gì trước mặt người ngoài, để lại họ giai đơn gái chiếc với nhau, Tiểu Mạt Nhi cũng dễ phóng tay làm tới.
Hắn trốn vào trung tâm thương mại đằng xa, còn không nghĩ ra cách giết thời gian, Tiểu Mạt Nhi đã gọi điện giục hắn quay lại.
“Anh ta đi rồi?”
Nhìn đến cảnh xe trống người không, hắn không khỏi hốt hoảng, vội hỏi Tiểu Mạt Nhi tình hình cụ tỉ thế nào.
Tiểu Mạt Nhi ủ rũ nói: “Bí thư Lư này có phải dạng bất bình thường không đấy? Sao em thấy anh ta không giống đàn ông gì hết?”
“Là sao?”
“Vừa nãy em bảo anh ta em đầu choáng choáng mặt phừng phừng, người đuối không có sức, ai chả biết là đang ám chỉ chuyện gì. Anh ta tỉnh queo, bảo em bị như này là dấu hiệu say xe, còn xuống xe đi mua thuốc nữa. Em không ngăn được, đuổi theo anh ta đến nhà thuốc. Đúng là anh ta mua thuốc chống say xe cho em thật luôn. Xong rồi anh ta nói tối nay ăn no quá, muốn đi bộ cho tiêu cơm, không đợi anh quay lại đã tự bỏ đi.”
“Sao cô không đi theo anh ta?”
“Anh ta bảo em ở lại trông xe mà, em còn cố bám lấy chắc?”
“Hay là cô nóng vội quá làm anh ta sợ?”
“Hừ, anh ta bình tĩnh thật sự, không luống cuống gì cả, còn luôn cười mủm mỉm, trông rõ hiền từ.”
Thôi Minh Trí thấu hiểu ý mỉa mai của Tiểu Mạt Nhi, có giai nào đang tuổi trẻ trung sung sức lại không ưa gái chân dài ngực to eo nhỏ? Nhưng hôm nay Lư Bình bày tỏ thái độ khí độ thật giống thầy tu già tâm lặng như nước, dùng “hiền từ” để miêu tả đặc biệt hợp lý.
(Hết phần 37, xin mời đón đọc phần 38. Nếu muốn đọc lại các phần trước, xin mời click vào dòng chữ Album Tiểu thuyết “Người nối nghiệp chân chính” phía trên!)
Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang (FB/VerandadeJulia)