Bạch Kỳ Trấn nhìn Hoạt Tích Niên rời đi, quay người đi vào quầy rượu. Trong quán rượu rất nhiều người, những ánh đén xanh đỏ chập trờn, nam nữ kề vào tai nhau nói chuyện, tao nên không khí vô cùng mập mờ. Bồi bàn bận rộn tới lui, Bạch Kỳ Trấn đi ngang qua những người đó trực tiếp đi thẳng lên tầng ba, khi cửa thang máy vừa mở, Bạch Kỳ Trấn bị hai người áo đen ngăn lại.
Bạch Kỳ Trấn mặt không đổi sắc im lặng không nói.
Một lúc sao, một thanh âm lạnh lẽo từ trong phòng truyển ra, “Để anh ta vào.”
Hai người áo đen tránh ra, Bạch Kỳ Trấn đi vào. Không khí trong đây khác hoàn toàn so với ngoài kia, trong phòng trang trí chỉ có ba màu đen, trắng và xám (nguyên bản là bụi), phòng ngủ với phòng làm việc chỉ ngăn cách nhau bằng một tấm kiếng.
Nhìn qua tấm kính, Bạch Kỳ Trấn thấy Lưu Ly đang nằm trên giường, khóe mắt còn đọng lại nước, hình như cô mơ thấy gì mà mặt cứ nhíu lại, thỉnh thoảng lại chép chém miệng, như muốn nói gì đó.
“Tôi đem cô ấy về.”
“Bạch Kỳ Trấn, không phải lúc nào anh cũng có thể đưa cô ấy đi.”
“Lưu Khải, tôi có thề mang cô ấy đi một lần, cũng có thể mang cô ấy đi cả đời.” Bạch Kỳ Trấn nói xong nhanh chóng vào phòng ngủ, vẻ mặt không có biểu hiện gì gọi là tức giận mà là vô cùng tỉnh táo.
Lưu Khài giơ tay lên cản, từ nhỏ hắn được tôi luyện trong quân ngũ, muốn ngăn một thư sinh nhu nhược như Bạch Kỳ Trấn, vẫn dư sức. “Nếu anh có bản lãnh mang cô ấy cả đời trước tiên phải thắng tôi đã.”
Bạch Kỳ Trấn cười lạnh, không có vẻ nào sợ cả. Anh nhìn Lưu Khải, người đàn ông này trời sinh đã có tính liều, giống như một con sói, nếu nhìn trúng con mồi nào tuyệt đối sẽ không bỏ. Đáng tiếc, Lưu Ly không thuộc về anh ta. “Lưu Khải, buông tay chính là cho cô ấy một con đường. Cô ấy đã đau khổ một lần, anh thật muốn cô ấy xuống địa ngục mới cam tâm?”
Hóc mắt Lưu Khải đỏ lên, cánh tay ngăn Bạch Kỳ Trấn cũng buông xuống.
Bạch Kỳ Trấn đi vào, ôm Lưu Ly, “Chúng tôi rất nhanh sẽ kết hôn, Lưu Khải, anh phải rời khỏi đây, nếu anh còn ở Cảnh Giang, cô ấy sẽ không hạnh phúc.”
Bạch Kỳ Trấn nói xong, ôm Lưu đi ra, hai người canh cửa muốn ngăn lại, Lưu Khải phất tay ý bảo cho hai người đó đi. Hai người vừa xuống lầu, trên lầu liền truyền tới một tiếng “keng” vang dội, rõ ràng là thanh âm của thủy tinh bị bể, Bạch Kỳ Trấn ôm người trong ngực thật chật, rời đi.
Lưu Ly, đau khổ một lần là đủ, không cần có lần thứ hai.(cái này em chém, nguyên bàn là “vào địa ngục một lần được rồi, không cần tham luyến”)
Ngoài cửa xe, mưa như thác đỗ giống như muốn rửa sạch tội nghiệt, quét sạch những nơi nào dơ bẩn.
……………….
Trương Cảnh Trí rời khỏi quầy rượu không bao lâu, bên ngoài trời đã mưa, thật không may, vừa chạy khỏi bánh xe liền bị bể. Bên ngoài mưa to, cũng không có biện pháp sửa, cũng may bên đường chính là khác sạn, không tính là gặp xui.
Nhìn Thái Niểu ngủ mê không tình, anh thở dài. Cởi áo khoát che trên người cô, sau đó ôm cô hướng khách sạn chạy.
“Cho tôi một phòng.” Trương Cảnh Trí gõ gõ bàn.
Chủ quầy ngẩng đầu lên, “Có ID 180, không có 200.” (ID: Thẻ căn cước)
“Có chuyện này nữa sao?” Trương Cảnh Trí ngạc nhiên, bây giờ mấy khách sạn nhỏ này đều nhự sao?”
“Đều này có lâu rồi, thế nào có muốn thuê hay không?”
“Được." Trương Cảnh Trí nói xong móc trong túi ra 200 tệ, cũng không sợ bị ai nhận ra.
Chủ quầy đưa thẻ cho anh, “Phòng 234, nước miễn phí, một hộp BCS thì 15 tệ.” (Nguyên bản là “Tránh chửa sáo” mình không hiểu từ này lấm nên để là BCS)
“Không cần.” Trương Cảnh trí bực bội nói.
Chủ quầy nhìn anh nở nụ cười lưu manh, nhìn Thái Niểu trong lòng anh, biểu hiện không tin. Trương Cảnh Trí không quan tâm đến hắn, cầm thẻ phòng, ôm Thái Niểu lên lầu.
Tiền phòng chỉ có 200 vạn nên không thể nào so với khách sạn năm sao được, mở cửa, đầu tiên là một cái giường ngủ, cũng may nhìn qua có vẻ cũng sạch sẽ, gạch men trong phòng tắm trong suốt, toàn thân Trương Cảnh Trí ướt đẫm, Thái Niểu cũng không khá hơn là bao. Anh cầm một cái khăn tắm mới trong phòng tắm, cởi áo Thái Niểu ra, trùm lên người cô. Ngửi được mùi rượu nồng nặc trên người cô, vô cùng tức giận. Cô bé này, lúc nào đã có tật xấu cứ có chuyện gì không vui lập tức mượn rượu giải sầu rồi, cái tật xấu này phải sửa!
Trương Cảnh Trí thở dài, đi vào phòng tắm rửa mặt, cỏi quần áo, gọi phục vụ lên đem quần áo đi hong khô. Phục vụ lên lấy quần áo, còn nháy mắt với anh hỏi “Tiên sinh, có muốn xoa bóp không?”
Trương Cảnh Trí tất thì cự tuyệt, trong lòng nghĩ khách sạn này phải đều tra một chút.
Vào phòng, Thái Niểu mơ mơ màng màng, muốn uống nước. Trương Cảnh Trí lấy nước suối, đút cho cô cô từng chút từng chút, Thái Niểu không cẩn thận bị sặc, vỗ vỗ lưng cô. Anh để nước suối lên bàn, vào phòng tắm lấy khăn, độ nhiên Thái Niểu thét chói tai.
Trương Cảnh Trí lo lắng chạy ra, thấy cô ngồi ở đầu giường chống tay khóc ô ô. Trương Cảnh Trí không hiểu gì đi lại, “Có chuyện gì?”
Thái Niểu hoảng hốt nhìn qua, là Trương Cảnh Trí, thở vào nhẹ nhõm, nhưng vừa mới yên tâm một chút lại hoảng sợ, “Oa” một tiếng vừa khóc vừa nói, “Anh dám cởi quần áo của em, định hù người ta hả.”
Nghe đến đây, Trương Cảnh Trí thở vào nhẹ nhõm, nhưng vừa mới yên tâm một chút lại hoảng sợ, “Oa” một tiếng vừa khóc vừa nói, “Anh dám cởi quần áo của em, định hù người ta hả.”
Nghe đến đây, Trương Cảnh Trí thở vào nhẹ nhõm, nhưng vừa mới yên tâm một chút lại hoảng sợ, “Oa” một tiếng vừa khóc vừa nói, “Anh dám cởi quần áo của em, định hù người ta hả.”
Nghe đến đây, Trương Cảnh Trí thở phào nhẹ nhõm, chỉ là trong lòng nổi nóng, “Em còn biết sợ?” Nói xong ôm cô, để trên đùi, vén khăn tắm lên, đánh vào cái mông tròn trịa trắng noãn của cô.
Đánh 3 cái, mông trắng noãn liền đỏ lên.
Thái Niểu vừa kinh vừ sợ, lúc này lại bị đánh nên càng quẫn hơn, cô liều mạng giãy giụa chửi mắng.
Trương Cảnh Trí chỉ đánh nhẹ lên mông của cô, tức giận vì cô giám uống rượu, nghe cô nói “Trương Cảnh Trí anh thật vô sỉ, hạ lưu, tôi muốn chia tay..." Nghe đến đây, anh rất khó chịu.
"Chia tay! Em nghĩ thì hay lắm!" Trương Cảnh Trí nghiêng người, đè Thái Niểu ở dưới, mạnh mẽ hôn lên môi cô.
Thái Niểu liều mạng tránh né, "Muốn hôn hít hay gì đó thì anh đi mà làm với Thần Thanh Đằng, tìm tôi làm gì! Trương Cảnh Trí, tôi không thích anh, không thích...." Uống rượu vào, lá gan của cô cũng lớn hơn.
cô càng mắng Trương Cảnh Trí càng tức, không nói gì hung hăng cắn bả vai cô. Thừa lúc cô kêu đau, ôm cô nói: "Tiểu Điểu, em không nghe anh giải thích sao? Anh và Thần Thanh Đằng không có gì cả, anh sẽ không lấy cô ta, cũng sẽ không ở chung, anh và cô ta đã không còn gì, từ đầu tới cuối anh không có yêu cô ta, nếu không thì năm đó cô ta cũng không bỏ đi trong tuyệt vọng!"
Thái Niểu sửng sốt, nước mắt nước mũi còn vươn trên mặt. Anh buông cô ra, nhìn vai cô có dấu răng của mình, làn da trắng noãn có mấy vết đỏ, cực kỳ dễ nhìn. Có lẽ nam nhân đều có thú tính. Ngay lúc nhìn thấy vết tích do mình để lại trên vai cô không khỏi động tình, toàn thân trong nhanh chóng nóng lên, nơi nào đó bắt đầu rục rịch ngẩng đầu.
Thái Niểu không cảm nhận được nguy hiểm, tay nhỏ bé đẩy đẩy người anh, "Anh đừng nghĩ có thể gạt em, em thấy hết rồi." Đẩy anh ra, Thái Niểu cuốn khăn lại, đứng lên.
Trương Cảnh Trí cũng đứng lên, lúc này mà nhào qua, tiểu nha đầu này nhất định sẽ xù lông, giải thích mọi chuyện mới là thượng sách. "Tiểu Điểu, có bao giờ anh lừa gạt em không?"
Cái này thì chưa.
"Chuyện năm đó anh không muốn nói nhiều, anh đã nói rõ với Thanh Đằng rồi, hơn nữa lần này cô ấy về nước là muốn kết hôn, đương nhiên đối tượng kết hôn không phải anh."
"Này, chị ấy còn nói..."
Trương Cảnh Trí xoa đầu cô, "cô ấy cố ý, đây xem như là cách cô ấy trả thù thôi."
Trả thù? Thái Niểu không tin.
"Dù sao cũng là anh hại cô ấy mất một chân, cô ấy trả thù, cũng nằm trong tính toán của anh." nói đến Thần Thanh Đằng, lời nói có chút nặng nề.
Thái Niểu nửa tin nửa ngờ, chỉ là cô có chút tò mò vì sao anh lại không thương Thanh Đằng, nên cô rất cao hứng. Anh nói chưa bao giờ yêu, cũng có chút hoài nghi. Giọng nói êm ấm. "không yêu chị ấy, vậy mà anh còn nói quen chị ấy?"
nói đến đây, anh trừng mắt nhìn Thái Niểu, nếu không phải nha đầu này, năm đó anh cũng sẽ không nói Thần Thanh Đằng là bạn gái của anh, thì anh cũng không dính líu với cô đên vậy.
"Anh nhìn chằm chằm em làm gì?" Thái Niểu chột dạ.
Trương Cảnh Trí nhìn cô không nói, nhếch miệng cười cười, "Cái này giải thích rồi, chúng ta cũng nên nói chuyện khác nhỉ?"
"nói gì?" Có mùi nguy hiểm, Thái Niểu nắm chặt cái khăn.
"Em có thói quen uống rượu?"
"Là Lưu Ly đưa em đi." Lưu Ly xin lỗi, tình huống nguy hiểm thế này chỉ có thể lấy cậu làm bia đỡ đạn.
"Em và Hoạt Tích Niên xảy ra chuyện gì?"
Thái Niểu trừng mắt, "Mắc mớ gì tới hắn?"
Trương Cảnh Trí tức giận không nói lời nào, nếu cô không nhớ vậy uống rất nhiều rồi. Đẩy cô, đè lên người cô, "nói cho em biết, nếu anh không tới kịp, thì người dẫn em vào khách sạn chính là Hoạt Tích Niên."
cô hoảng sợ như không tin lời anh nói, hoàn toàn không nhớ gì cả.
Trương Cảnh Trí nhìn bộ dạng ngây ngốc của cô, liền tức giận cắn vào cổ cô, cảnh cáo cô, dám uống say đến không biết sẽ hừ hừ... Nghe hai tiếng hừ, không cần nói cũng biết anh đang giận.
Thái Niểu co người lại, dần choáng váng. Chẳng biết từ lúc nào, bàn tay bé nhỏ ôm sau lưng anh, "Thương, cậu út đừng cắn con."
"Vậy em cắn anh có được không?" Trương Cảnh Trí dời đến môi cô, hôn nhẹ nhàng, sau đó nụ hôn càng ngày càng điên cuồng, cho đến khi cô thật sự không còn hơi nữa, mới rời môi cô.
Thân thể vốn đã quen thuộc, hiểu lầm được giải tỏa, hai người ngày càng muốn đối phương nhiều hơn, thật sự anh rất hưởng thụ loại cảm giác đó, để cô không e thẹn nữa, thật chặt cuốn lấy anh. Ngẩng đầu lên cái cằm nhỏ nhắn nhẹ nhàng tựa lên vai anh, dùng sức một chút ôm chặt lấy anh, nhưng vẫn sợ, "Cậu út, không được phép mỏ mặt con, con sợ..." cô thật sự không còn tự tin nếu bị tổn thương lần nữa, nhất là bị anh tổn thương.
"sẽ không, trừ khi anh chết, nếu không cả đời này sẽ không..."
"Chết cũng không được..." Đây là lần đầu tiên cô bá đạo như vậy, cũng là lần đầu tiên thẳng thắn như vậy.
Trương Cảnh Trí lòng ấm áp, Bàn tay nhịn không được dò dưới người cô, ngón cái nhẹ nhàng kéo quần lót xuống....
"Rầm rầm rầm..." Tiếng gõ cửa dồn dập giống như là chuông báo, Trương Cảnh Trí không nhịn được nói tục, nghe tiếng bên ngoài nói "Mở cửa nhanh lên, cảnh sát kiểm lâm đây." Hai người trong nháy mắt cứng đờ.
Tác giả lảm nhảm:
Mẹ nó, tại sao lại xui xẻo như vậy.