Sau khi tôi về nhà khoảng 1 tuần thì lại được cơ quan công an gọi đến làm việc. Tôi lo lắng không yên, vội vàng bỏ cả việc ở bệnh viện mà chạy đến ngay. Trên đường đi, tôi chỉ nơm nớp lo sợ rằng mình sẽ bị kết tội, họ sẽ còng tay tôi và tống vào trại giam. Nếu thực sự như thế thì cuộc đời tôi coi như chấm hết. Nào ngờ vừa đến cổng đồn công an thì tôi gặp luật sư của tôi, anh Tiến. Vừa thấy tôi, anh ta mừng rỡ: “Cuối cùng thì cô cũng đã đến, tôi chờ cô nãy giờ.”
Tôi ngơ ngác: “Anh đến lúc nào vậy?”
“Chẳng phải tôi đã nói mọi chuyện giao hết cho tôi sao? Từ hôm bữa đến giờ tôi đi đi về về đây suốt mà. Mau mau vào thôi.”
Tôi vẫn mơ màng chưa hiểu rõ vì sao anh Tiến lại có thái độ niềm nở như vậy, chẳng lẽ vụ án có điểm gì mới có lợi cho tôi sao?
Người tiếp tôi vẫn là anh công an quen thuộc, trông anh cũng có vẻ rất đỗi vui mừng. Anh bảo cả hai chúng tôi đi vào phòng rồi ngồi xuống ghế, rất nghiêm chỉnh trình bày: “Vụ án cuối cùng cũng được sáng tỏ. Cô Vân, đúng là cô đã bị bọn chúng vu oan.”
Tôi ngây ngẩn cả người, có lẽ vẻ mặt của tôi giống như khi biết mình bị vu oan nên anh công an khẽ chau mày một cách khó hiểu. Còn anh Tiến thì lay vai tôi nói: “Này, cô đã được giải oan rồi đấy! Không mừng sao?”
Tôi đưa mắt dáo dác nhìn hai người đàn ông, hỏi lại như thể chưa tin: “Có…có thật không ạ?”
Anh công an gật đầu quả quyết: “Thật, là sự thật 100%. Bọn bắt cóc cũng đã khai nhận rồi. Chúng đổ oan cho cô. Cô có biết ai là người đứng sau vụ này không?”
“Hải, Đặng Minh Hải?”
Tôi hỏi thì hỏi vậy nhưng trong lòng đã chắc chắn đến 100%. Nào ngờ, anh công an lắc đầu rồi nói ra một cái tên: “Trần Thùy Linh. Người đó tên là Trần Thùy Linh, cô biết người này chứ?”
Tôi trợn to mắt, há hốc mồm, không thể tin được. Linh, cô ấy là vợ của Hải mà. Cô ấy, vì sao cô ấy lại làm thế? Có lẽ nào…?
“Có nhầm lẫn gì không? Cô ấy là vợ của Hải, nhưng tôi và cô ấy đâu có hiềm khích gì với nhau, sao cô ấy lại làm thế? Có khi nào cô ấy nhận tội thay?”
Anh công an tiếp tục lắc đầu, vẫn quả quyết: “Không nhầm đâu, chính là cô ta. Chúng tôi đã tạm giữ cô ta rồi. Không thể phủ nhận cô ta là người thông minh và thế lực. 3 tên kia là những con nợ của một kẻ cho vay nặng lãi, không có khả năng trả, mà cô biết đấy, những kẻ cho vay nặng lãi đều là dân xã hội, có trời mới biết chúng sẽ làm gì khi con nợ không thể trả tiền. Cho nên cô ta lợi dụng điểm này, hứa sẽ trả nợ cho cả 3 tên, không những thế nếu chúng bị bắt thì cô ta sẽ tìm cách chạy án và lo cho gia đình chúng, cấp cho chúng một khoản tiền bồi thường sau khi ra tù với điều kiện là không bao giờ được khai ra cô ta. Cho nên bọn chúng thà chịu ngồi tù mấy năm còn hơn bị bọn cho vay nặng lãi siết nợ.”
“Đúng là một lũ không có đầu óc, để một người đàn bà điều khiển.” Anh Tiến nói.
Tôi vẫn ngồi bất thần trên ghế, nhớ đến gương mặt ảo não của Linh, không một chút niềm vui, nhưng tại sao cô ấy phải làm thế? Tôi đâu có muốn cướp đi những gì cô ấy đang có? Mà nói đúng ra, cô ấy cũng có được cái gì đâu ngoài hư danh là vợ của Hải, con dâu của gia đình giàu có?
“Cô ấy hiện giờ đang ở đâu? Tôi muốn gặp cô ấy.” Tôi hỏi.
“Hiện cô ấy đang bị công an Hà Nội giữ để lấy lời khai. Muốn gặp thì cô phải lên đó.”
“Vâng, cảm ơn các anh nhiều lắm, cảm ơn đã giúp tôi làm sáng tỏ mọi việc.”
Anh công an chợt trầm ngâm, nhìn tôi bằng ánh mắt rất lạ. Tôi thấy nhưng không lên tiếng, muốn chờ anh ta nói trước. Cuối cùng thì anh công an hít sâu một hơi như muốn lấy lại một chút cân bằng. “Là thế này, thật ra tôi đã hứa là không nói nhưng nếu không nói thì cảm thấy rất khó chịu.”
Chợt anh Tiến ngăn lại: “Này, anh đã hứa với người ta rồi cơ mà.”
“Không sao, tôi nghĩ cô Vân biết mình phải làm gì.” Rồi anh công an nhìn sang tôi, khẳng khái nói: “Lí do chuyện này được làm sáng tỏ nhanh như vậy là vì có người âm thầm giúp cô. Anh ta là bạn tôi, bạn thân mà chắc cô cũng chẳng xa lạ gì, là anh Trí. Chính cậu ta cùng với anh luật sư đây đã lặn lội đi tìm gia đình của 3 tên bắt cóc vì đó là manh mối khả nghi nhất, mất rất nhiều thời gian tìm hiểu mới có được kết quả như thế này. Mặc dù có phối hợp cùng phía công an nhưng không thể phủ nhận công lao của hai người họ. Vốn dĩ tôi đã hứa với anh Trí sẽ giấu cô chuyện này nhưng tôi không làm được. Tôi chỉ muốn nói với cô một điều thôi, cậu ấy là người tốt lại rất chân thành, hy vọng cô hãy suy nghĩ một chút.”
Lại một lần nữa tôi mở to đôi mắt nhìn anh công an và anh Tiến. Không thể tin nổi, dù tôi biết họ là những người tốt nhưng tôi đâu là gì mà khiến họ phải bỏ công sức giúp đỡ tôi nhiều đến vậy? Thì ra người đứng phía sau tôi vẫn luôn là anh Trí, anh ấy thực sự vẫn luôn âm thầm đứng phía sau tôi, âm thầm nâng đỡ. Nghĩ lại quãng thời gian qua, tôi thấy mình thật không phải, trong đôi mắt tôi hoàn toàn không thấy anh, quá khứ choáng ngợp tâm chí khiến tôi chẳng hay biết người tốt ở ngay bên cạnh mình, rất gần đấy thôi.
“Thì ra là anh ấy.” Tôi lẩm bẩm rồi đứng lên đi ra khỏi đồn công an.
Quay trở lại bệnh viện, tôi đi đến phòng khám của anh Trí, lặng lẽ nhìn anh từ ngoài cửa vào. Anh đang mải khám cho bệnh nhân, vẻ mặt khi làm việc của anh rất đỗi nghiêm túc mà lại vẫn tạo cảm giác thân thiện cho bệnh nhân nên ai đến cũng thích được anh ấy khám. Tôi nhìn thật kỹ, ngắm thật lâu gương mặt anh Trí. Anh không phải một người đàn ông đẹp trai nổi bật nhưng lại cương trực và đáng tin, ở anh có một cái gì đó rất chân phương của một người đàn ông Việt Nam mà bố mẹ tôi rất thích, chỉ là tôi…