“Cố tổng, dạo gần đây tôi nghe rất nhiều người nói. Hơn hết dạo này công ty cũng có phần đi xuống. Nếu cứ như vậy, liệu cổ phần của chúng tôi đóng góp trong công ty có xứng đáng không chứ?”
Cố Thiên Sơn gương mặt lạnh như băng không nói lời nào đi thẳng lên phòng làm việc của anh.
“Cố tổng, nếu không giải quyết chuyện này rõ ràng. Chúng tôi sẽ rút hết tất cả cổ phần trong Cố gia.”
“Phải phải. Nếu không giải quyết, chúng tôi sẽ đồng lòng rút hết cổ phần.”
Rất nhiều cổ đông của công ty liên tục đòi rút cổ phần.
Trong phòng làm việc riêng, Cố Thiên Sơn đang tức giận và quyết tâm làm cho ra lẽ chuyện này.
“Ai là người đã tung tin đồn này?”
Cố Thiên Sơn mặt lạnh như băng hỏi.
“Cố tổng, là người nhà Mặc thị và Vân tổng, bọn họ đã tung tin đồn dạo gần đây anh chỉ quan tâm đến chuyện tình cảm và không lo chuyện gì của công ty, làm cho công ty tổn thất rất nhiều tiền.”
Trợ lý Tư giải thích.
“Điều tra về người nhà Mặc thị và Vân tổng, phải làm mọi cách để họ bỏ đi và không dám quay lại nước A này. Sau đó thu mua hết tất cả tài sản của hai công ty.”
Trong sự nổi giận và quyết tâm, Cố Thiên Sơn đã đưa ra một kế hoạch để đối phó với đối thủ. Anh đã sử dụng những thông tin đe dọa về người thân của Vân Tổng và Mặc Thị, khiến họ sợ xanh mặt và không còn cách nào khác là phải bỏ đi. Sự can đảm và quyết đoán của Cố Thiên Sơn đã khiến cả hai công ty trở nên yếu đuối và dễ dàng bị thu mua.
Quá trình thu mua công ty đã được triển khai với tốc độ chóng mặt. Cố Thiên Sơn chỉ trong một thời gian ngắn đã mua lại tất cả các công ty của Mặc Thị và Vân Tổng. Những bước đi khôn ngoan và kỷ luật của anh đã đảm bảo rằng không ai có thể chống lại sự thống trị của Cố gia trong thị trường cả nước.
“Cố tổng, mọi việc anh ra lệnh, tôi đã làm xong. Đây là giấy tờ về toàn bộ tài sản và công ty của Mặc thị và Vân tổng.”
“Được, tốt lắm! Cho mở cuộc họp cổ đông gấp trong chiều nay.”
Cố Thiên Sơn yêu cầu trợ lý Tư mở cuộc họp gấp với cổ đông trong chiều nay.
Trong cuộc họp gấp, Cố Thiên Sơn thông báo với tất cả cổ đông về việc mua lại các công ty đối thủ. Tâm trạng của anh đầy tự hào và hứng khởi. Cổ đông ai nấy đều yên tâm mà tiếp tục đóng góp cổ phần trong Cố gia.
“Cố tổng, cậu giỏi lắm! Chúng tôi sẽ tiếp tục đầu tư cổ phần vào Cố gia.”
“Nào mọi người cho Cố tổng của chúng ta một tràng pháo tay vì đã thu mua được cổ phần của Mặc thị và Vân tổng giúp cho Cố gia của chúng ta tiến sâu vào thị trường.”
Cố Thiên Sơn lạnh như băng nói lời kết thúc buổi họp.
“Nếu không còn gì, chúng ta kết thúc cuộc họp ở đây.”
“Trợ lý Tư, chuyện công ty giao cho cậu giải quyết, có chuyện gì gấp hãy điện cho tôi.”
Nói rồi, Cố Thiên rời đi khỏi công ty.
Trên đường đi, Cố Thiên Sơn không ngừng nghĩ đến Lục Mỹ Đình và Diệp Sung đang ở bệnh viện, anh tăng tốc lái xe đến bệnh viện.
Cố Thiên Sơn đến bệnh viện sau một ngày làm việc căng thẳng. Anh cảm thấy mệt mỏi và đau đớn trong lòng khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt. Diệp Sung đang đứng bên giường của Lục Mỹ Đình, chăm sóc cô và Tiểu Bối nằm ngủ bên cạnh. Cảnh tượng ấy khiến cho cơn ghen tuông trong lòng Cố Thiên Sơn bùng lên như lửa cháy.
Anh nhìn thấy sự ân cần và tình cảm mà Diệp Sung dành cho Lục Mỹ Đình. Trái tim anh như bị xé toạc, nhưng trong cơn tức giận và đau khổ.
“Bác sĩ Diệp, xem ra lời nói của tôi không thấm trong đầu anh rồi.”
Cố Thiên Sơn mở cửa bước vào, nói từ đằng sau.
Lục Mỹ Đình và Diệp Sung bất ngờ và lo sợ khi thấy Cố Thiên Sơn quay về. Tiểu Bối nghe tiếng liền thức giấc.
“Aaa… Baba đến đón con và mẹ về nhà rồi.”
Tiểu Bối xuống giường chạy lại ôm Cố Thiên Sơn rồi nói.
“Tiểu Bối ngoan, ba cho người đưa con về nhà với quản gia Hà trước. Sau khi làm thủ tục xuất viện cho mẹ. Ba sẽ đưa mẹ về nhà với Tiểu Bối.”
Cố Thiên Sơn bế Tiểu Bối trên tay, nhẹ nhàng nói rồi cho người đưa Tiểu Bối về biệt thự.
Trong phòng bệnh, không khí càng trở nên ngột ngạt khi chỉ còn ba người, Lục Mỹ Đình, Cố Thiên Sơn và Diệp Sung.
“Anh Cố, tôi là một bác sĩ, tôi chỉ đang thực hiện đúng nghĩa vụ của mình. Hơn nữa tôi còn là bác sĩ điều trị bệnh của Mỹ Đình.”
Lục Mỹ Đình không ngừng lo sợ.
“Thiên Sơn, anh ấy chỉ đang thăm khám cho em.”
Rầm!
Cố Thiên Sơn mạnh mẽ kéo Diệp Sung ra bên ngoài, liền đóng cửa lại.
“Anh Cố, nếu anh còn làm loạn. Tôi sẽ gọi bảo vệ.”
Lục Mỹ Đình và Cố Thiên Sơn đang ở phòng bệnh, không khí vô cùng ngột ngạt khiến Lục Mỹ Đình muốn ngạt thở.
Đôi mắt sắc bén của Cố Thiên Sơn đang nhìn chằm chằm về phía Lục Mỹ Đình, nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy. Cô run rẩy lo sợ.
“Anh… anh bình tĩnh lại đi.”
“Mỹ Đình, em nên nhớ em là người đã có gia đình.”
Cố Thiên Sơn kéo Lục Mỹ Đình vào nhà vệ sinh liền đóng sầm cửa lại.
“Anh… anh đang làm em đau đó.”
“Mỹ Đình, hôm nay anh sẽ nhắc cho em nhớ. Em là người đã có gia đình nhưng vẫn còn gần gũi với người khác giới.”
Cố Thiên Sơn áp sát Lục Mỹ Đình vào trong tường, anh cúi người xuống, đầu lưỡi viền quanh một vòng khuôn môi trái tim đẹp đẽ của Lục Mỹ Đình, nụ cười của kẻ sát nhân lúc này càng hiện rõ trên khóe môi anh.
“Mỹ Đình, em đã biết mình sai chưa?”
Cố Thiên Sơn nói với giọng cảnh cáo, khiến người nghe rợn người.
“Anh thả tôi ra. Xin anh hãy tha cho tôi.”
Cố Thiên Sơn không buông tha cho Lục Mỹ Đình, rất nhanh anh đã chiếm hữu được Lục Mỹ Đình, đến khi cô không còn chút sức lực, Cố Thiên Sơn mới chịu buông tha cho cô.
Những vết máu đỏ tươi, làm cho Lục Mỹ Đình đau đớn, rên rỉ. Cố Thiên Sơn không ngờ anh đã lấy đi lần đầu tiên của Lục Mỹ Đình. Anh bình tĩnh lại và ôm chầm lấy Lục Mỹ Đình vào trong lòng.
“Mỹ Đình, anh xin lỗi. Anh đã làm em đau rồi.”
Lục Mỹ Đình xấu hổ, ôm gối ngồi dưới sàn nhà mà khóc.
Cố Thiên Sơn mặc lại đồ cho Lục Mỹ Đình, sau đó bế cô bỏ lại trên giường bệnh.
“Mỹ Đình, em nghỉ ngơi đi. Anh đi làm thủ tục xuất viện cho em.”