Đúng lúc này, Cố Thiên Sơn đã nghe giải quyết công việc xong và quay lại. Anh nhìn thấy trên gương mặt Lục Mỹ Đình đã đỏ ửng, năm dấu tay in rõ trên gương mặt. Anh tức giận đến tột cùng đi thật nhanh đến xem tình hình của Lục Mỹ Đình.
“Mỹ Đình, em có thấy đau ở đâu nữa không?”
Người đàn ông kia vẫn sấn vào đánh Lục Mỹ Đình một lần nữa.
“Con khốn, mày còn muốn dành đồ với người yêu của tao không?”
Tiểu Hương khều khều tay người đàn ông nhưng hắn ta không quan tâm đến.
“Đủ rồi!”
Cố Thiên Sơn nói với giọng quyết liệt, tiếng nói của anh vang lên trong không gian trung tâm mua sắm, thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh.
Tiểu Hương, bất ngờ khi thấy Cố Thiên Sơn ở đây, lúc này mới nhận ra rằng cô đã đụng đến người không nên. Một cảm giác sợ hãi lấn át cô, nhưng không còn cách nào để xoa dịu tình hình.
Cố Thiến Sơn tiến lại dạy dỗ người đàn ông đó một trận. Tiểu Hương đứng bên cạnh lo lắng cho hắn ta nhưng cũng không có cách nào.
“Đừng bao giờ đến gần Lục Mỹ Đình nữa. Cô ấy là vợ tôi, là người phụ nữ mà tôi yêu thương và bảo vệ. Từ bây giờ, tôi không muốn thấy cô gần vợ tôi.”
Cố Thiên Sơn tiến lại gần, ánh mắt của anh tràn đầy sự quyết tâm.
Tiểu Hương cảm nhận được sự tức giận và yêu thương từ Cố Thiên Sơn đối với Lục Mỹ Đình. Cô biết rằng cô đã vượt quá giới hạn và phải chịu trách nhiệm cho hành động của mình.
“Vân tổng, anh đứng dậy đi. Anh có đau lắm không?”
Cố Thiên Sơn vô tình biết được người đàn ông đó chính là Vân tổng.
“Vân tổng, xem ra hôm nay anh động nhầm người rồi.”
Cố Thiên Sơn gọi điện thoại cho trợ lý của mình.
“Alo…”
“Cố tổng, anh có việc gì cần giao.”
“Hủy tất cả hợp đồng của công ty Vân tổng, thu mua lại toàn bộ cổ phần của công ty.”
Lúc này, người đàn ông đó có quỳ lạy, van xin cỡ nào cũng không có kết quả tốt đẹp.
“Cố tổng, tôi đã động nhầm người rồi. Mong anh chừa cho tôi một con đường sống. Tôi không dám gây chuyện.”
Hành động của Vân tổng nhanh chóng đã nhận được hậu quả. Lo sợ trước sự tức giận của Cố Thiên Sơn, Vân tổng không dám đối mặt với hậu quả và quyết định bỏ rơi Tiểu Hương. Cô ta bị lạc lõng, không biết phải làm gì tiếp theo.
Cố Thiên Sơn răn đe Tiểu Hương một cách nghiêm khắc.
“Tiểu Hương, nếu cô còn một lần nào làm hại đến Lục Mỹ Đình, e rằng mạng sống của cô cũng không còn.”
Sự thù hận trong người Tiểu Hương với Lục Mỹ Đình ngày càng lớn. Tiểu Hương ném cho Lục Mỹ Đình cái liếc mắt rồi rời đi.
Mọi người xung quanh vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
Cố Thiên Sơn ôm lấy Lục Mỹ Đình ấm áp rồi rời đi.
Hai người họ cùng nhau quay trở về nhà, trong tình trạng bực dọc và khó chịu.
Cố Thiên Sơn vô cùng lo lắng về tình trạng của Lục Mỹ Đình. Anh đưa cô về nhà và chăm sóc cho cô bằng cách lấy đá chườm lên phòng và chườm mặt cho cô. Bên cạnh đó, Tiểu Bối cũng đứng bên cạnh, lo lắng và tìm hiểu về tình hình của Lục Mỹ Đình.
Trong khi Cố Thiên Sơn đang chườm mặt cho Lục Mỹ Đình, Tiểu Bối đặt một câu hỏi với ánh mắt tràn đầy quan tâm.
“Mẹ ơi, mẹ có sao không?”
“Baba, ai làm mẹ đau thế này?”
Tiểu Bối là một cô bé rất hiểu chuyện nhìn thấy Lục Mỹ Đình bị thương, cô liền đến quan tâm và hỏi han.
Lục Mỹ Đình cảm nhận được sự quan tâm và tình cảm chân thành từ Cố Thiên Sơn và Tiểu Bối. Mặc dù gương mặt cô bị đau nhức và có những vết thương nhỏ, nhưng cảm giác ấm áp và hạnh phúc tràn ngập trong lòng cô. Cô cười và trả lời với sự an ủi.
“Mẹ không sao, Tiểu Bối yên tâm. Mẹ chỉ bị đau một chút thôi. Nhưng khi có sự quan tâm của baba và con bên cạnh mẹ, mẹ cảm thấy rất vui và ấm áp. Tiểu Bối chính là nguồn động lực lớn nhất của mẹ trong cuộc sống này.”
Tiểu Bối nhìn vào mắt của Lục Mỹ Đình, cảm nhận được tình yêu chân thành và sự bảo bọc từ mẹ. Tiểu Bối cảm thấy an tâm và biết rằng Lục Mỹ Đình đã ổn hơn.
Cố Thiên Sơn, đứng bên cạnh, quan sát cảnh tượng này với trái tim đầy ấm áp và hạnh phúc. Anh biết rằng tình yêu và sự chăm sóc của anh dành cho Lục Mỹ Đình và Tiểu Bối là vô hạn, và anh sẽ luôn bên cạnh và bảo vệ họ không bao giờ ngừng.
Sau khi kể chuyện và cho Tiểu Bối đi ngủ, Lục Mỹ Đình đi sang phòng Cố Thiên Sơn nhưng không thấy anh đâu. Cô biết được anh vẫn còn đang ở trong phòng làm việc. Lục Mỹ Đình xuống dưới làm trà nóng cho Cố Thiên Sơn.
Cốc! Cốc! Cốc!
Tiếng cửa phòng vang lên trong đêm tối tĩnh lặng, Lục Mỹ Đình trên tay với ly trà nóng đi vào phòng làm việc của Cố Thiên Sơn.
Bên trong phòng tối thui không một ánh sáng, Lục Mỹ Đình run rẩy gọi tên Cố Thiên Sơn.
“Thiên Sơn…”
“Anh có ở đây không?”
Đột nhiên một vòng tay ôm Lục Mỹ Đình từ phía sau cô, cô hoảng sợ không ngừng run rẩy.
“Thiên Sơn, có phải là anh không?”
Vẫn im lặng không trả lời, đến khi trong phòng sáng đèn, Lục Mỹ Đình mới biết Cố Thiên Sơn đang ôm cô vào trong lòng, cô xấu hổ muốn bỏ đi nhưng lại bị Cố Thiên Sơn giữ chặt.
“Mỹ Đình, em định bỏ đi sao?”
Cố Thiên Sơn thả Lục Mỹ Đình trên ghế sofa trong phòng làm việc, anh từ từ cúi gần, mặt đối mặt với Lục Mỹ Đình khiến cô càng thêm xấu hổ.
“Thiên Sơn, anh… anh đang làm gì vậy?”
Cố Thiên Sơn không trả lời, từ từ chiếm lấy đôi môi đỏ tươi căng mọng của Lục Mỹ Đình.
Cố Thiên Sơn không trêu đùa Lục Mỹ Đình nữa, anh nghiêm túc nói.
“Mỹ Đình, sáng mai anh có chuyến công tác ở nước E. Em chuẩn bị đồ giúp anh được không?”
“Thiên Sơn, anh lại đi công tác sao? Được, em đi chuẩn bị đồ giúp anh.”
“Mỹ Đình, anh đi công tác, em nhớ anh sao?”
Lục Mỹ Đình bị Cố Thiên Sơn trêu chọc đỏ mặt liền bỏ đi nơi khác.
Sáng sớm, Cố Thiên Sơn đã thức dậy sớm để chuẩn bị đi công tác, anh đến phòng Tiểu Bối thơm nhẹ trán cô bé và đi sang phòng Lục Mỹ Đình, rồi mới yên tâm đi công tác.