Kể từ ngày hôm đó, Lục Tiếu không còn gặp lại Hạ Thừa Dịch nữa. Bởi vì cô đã bán căn nhà gần như vắt kiệt cả tuổi thanh xuân của cô đi rồi dọn về sống chung với ba mẹ.
Điện thoại của Hoắc Cửu Ngôn vẫn nằm yên ở trạng thái tắt máy, gửi tin nhắn cũng không được, Lục Tiếu biết anh đã chặn số của cô rồi.
Sau này, Lục Tiếu tìm được một người bạn của Hoắc Cửu Ngôn, cô đã nhờ cô ấy chuyển lời đến Hoắc Cửu Ngôn giúp cô —— “Hoắc Cửu Ngôn, em chỉ cho anh thời hạn một năm. Nếu trong một năm này anh không đến tìm em thì em sẽ không đợi anh nữa.”
Đọc Full Tại truyenfull.com
Từng ngày từng ngày trôi qua, sự háo hức chờ mong của Lục Tiếu dần dần bị bào mòn dưới sự ngóng trông rồi lại thất vọng hết ngày này qua ngày khác. Để quên đi sự hoảng loạn và cáu kỉnh trong lòng, cô đã dồn hết toàn bộ tinh thần và sức lực của mình vào công việc.
Trong vòng một năm, cô được tăng lương, được thăng chức, nhưng lại không chờ được Hoắc Cửu Ngôn. Vào ngày ước định cuối cùng, cô đã được người bạn kia của Hoắc Cửu Ngôn mời đến dự đám cưới.
Trong nội tâm của cô tồn tại một tia hy vọng cuối cùng, hy vọng rằng có thể nhìn thấy anh ở tiệc đám cưới… nhưng anh lại không xuất hiện.
Sau khi đám cưới kết thúc, Lục Tiếu ngơ ngác đi dạo trên phố, lòng cô bây giờ là một mảnh rừng hoang vắng thê lương.
Quả nhiên… Hoắc Cửu Ngôn đã từ bỏ cô rồi, cô không trách anh, bởi vì cô có thể hiểu.
Đọc Full Tại truyenfull.com
Bởi vì hiểu như thế, cho nên cô không đi tìm anh, cũng không hỏi thăm tin tức thông qua bạn bè của anh, cô muốn giao cho anh quyền lựa chọn cuối cùng.
Lục Tiếu đi mệt rồi thì tìm một cái ghế dài ngồi xuống, khi cô ngẩng đầu nhìn lên, bầu trời đã bay đầy bông tuyết. Cô không biết tuyết rơi từ lúc nào, chỉ biết là… trời lạnh quá.
Cô rất muốn khóc, chẳng biết vì sao lại khóc… chỉ đơn giản là muốn khóc thế thôi. Trong tiết trời băng giá, Lục Tiếu ôm chân chôn mặt vào đầu gối khóc lóc thảm thiết.
Khóc xong mệt quá, cô đứng dậy muốn rời đi, lúc này mới phát hiện ra tuyết rơi càng ngày càng lớn, nhưng trên người cô lại khô ráo sạch sẽ. Lục Tiếu sững sờ, chợt ngẩng đầu lên, trên đỉnh đầu có người đang đứng giăng áo khoác ngoài ra để chắn tuyết cho cô, giống như vào cái đêm tuyết hôm đó.
Hai người nhìn nhau, Lục Tiếu vừa khóc vừa cười.
Hoắc Cửu Ngôn kéo cô dậy, hai chân Lục Tiếu mềm nhũn, trực tiếp ngã vào lòng anh.
Hoắc Cửu Ngôn thuận thế ôm lấy cô rồi dùng áo khoác bọc người cô lại, anh cọ cằm trên đỉnh đầu của Lục Tiếu, khàn giọng nói: “Tiếu Tiếu, em đã suy nghĩ kỹ chưa? Nếu em ở bên anh thì không được thích Hạ Thừa Dịch nữa đâu đấy.”
Lục Tiếu vòng tay ôm chặt cổ người nào đó rồi kiễng chân lên dâng môi thơm, đây là câu trả lời của cô.
Hoắc Cửu Ngôn cởi áo khoác ngoài ra phủ lên cho cô, sau đó anh cõng cô trên lưng đi từng bước một về phía trước.
Lục Tiếu nằm sấp trên lưng anh, áp mặt mình vào sát mặt anh, cô hỏi anh vì sao bây giờ mới đến.
Đọc Full Tại truyenfull.com
Hoắc Cửu Ngôn trả lời, khi bạn của anh truyền lời của cô lại cho anh, anh mới biết thì ra người cuối cùng mà cô chọn là anh. Mặc dù anh không muốn chờ đợi, muốn chạy đi tìm cô ngay… nhưng anh lại sợ cô chỉ là xúc động nhất thời, sau này sẽ hối hận.
Dù sao thì cô cũng đã thích Hạ Thừa Dịch nhiều năm như vậy, không lý nào lại quên anh ta nhanh thế, cho nên anh đã cố ý nhờ bạn của mình ấn định ngày tổ chức đám cưới vào ngày cuối cùng của kỳ hạn và gửi thiệp mời cho cô.
Bạn anh hỏi vì sao anh lại chắc chắn cô sẽ đến, thật ra anh cũng không chắc lắm. Anh chỉ biết… nếu lựa chọn của cô vẫn là anh thì cô nhất định sẽ đến.
Thật may vì anh đã chờ được.
Tuyết rơi càng lúc càng nặng, hai người đi chưa được bao xa, Lục Tiếu đã ghé vào tai của Hoắc Cửu Ngôn thầm thì: “Hoắc Cửu Ngôn, nếu anh cứ đi bộ như thế này thì tối nay anh sẽ sốt mất. Đến đằng trước rồi rẽ trái sẽ có một cái khách sạn, đi tầm hai phút là đến nơi.”
Đôi mắt của Hoắc Cửu Ngôn tối sầm lại, yết hầu chuyển động, anh nghiêng đầu nhìn cô, giọng nói khàn khàn: “Em muốn đặt mấy phòng?”
Lục Tiếu trông thấy ánh mắt của anh bèn ngượng ngùng cười cười: “Nếu như anh đồng ý lấy em thì để tiết kiệm tiền cưới vợ cho anh, em nghĩ một phòng thôi cũng được rồi.”