11.
Cuối cùng chúng tôi cùng nhau trở về nhà.
Ba tôi mừng rỡ ra đón. Lúc ăn cơm, ông cụ vui vẻ uống thêm đôi chén rượu, cười nói: “A Tưởng, bác đã đi đăng ký lưu trú cho dân lạc đường rồi, chắc cuối năm sẽ cho cháu vào hộ khẩu. Khi ấy cháu và A Niệm sẽ đăng ký được.”
Động tác của Chu Đình Hoài khựng lại, khẽ nhíu mày như thể không vui.
Tôi thở dài một hơi.
Ba tôi không biết chuyện Chu Đình Hoài đã khôi phục ký ức, cũng không biết chuyện anh đã quên tôi.
Lúc trước tôi còn ôm hy vọng cuối cùng, không muốn để ông lo lắng.
Bây giờ thì không còn cần thiết nữa rồi.
Tôi ngắt lời.
“Ba, không cần đâu, bọn con không đăng ký.”
Ông ngẩn ra: “Sao vậy con?”
Tôi rũ mắt, nhỏ giọng: “Lát nữa Chu Đình Hoài sẽ đi, anh ấy có nhà của mình, không ở lại đây đâu.”
Ba tôi im lặng hồi lâu không nói gì, một lúc sau, ông đột nhiên quăng đũa, nghiến nghiến lợi nhìn về phía Chu Đình Hoài: “Anh nói đi là đi, thế con gái tôi làm sao bây giờ? Hai anh chị ở bên nhau lâu như thế, trong thôn có ai không biết? Anh đi rồi bỏ A Niệm lại, anh nghĩ người ta nói con bé thế nào? Anh muốn con bé sau này sống trong thôn kiểu gì đây?”
Chu Đình Hoài vẫn bình tĩnh, lên tiếng trả lời: “Cháu có thể đưa cô ấy đi, tìm công việc cho cô ấy. Nhưng cháu có vợ chưa cưới rồi, không thể…”
Còn chưa nói xong, bố tôi đấm vào mồm anh.
“Thằng súc sinh!”
Tôi vội vàng ngăn ông lại, nhưng không thể ngăn được một người cha xót con.
Giờ phút này, người đàn ông thành thật cả đời lại vừa khóc, vừa đấm cho Chu Đình Hoài một trận.
Chu Đình Hoài không đẩy ra, cũng không phản kháng.
Không hiểu tại sao.
Ngoài cửa chợt có tiếng hét chói tai: “Á! Ông làm gì vậy!”
Là Thẩm Nguyệt.
Cô ta kêu bảo tiêu kéo ba tôi ra, đau lòng nắm tay Chu Đình Hoài, tức giận nói: “Đồ nhà quê như ông, sao ông dám đánh Đình Hoài…”
Chu Đình Hoài ngăn cô ta lại.
“Không sao đâu.”
Anh nhìn thẳng vào mắt tôi: “Cố Niệm…”
Tôi biết anh muốn nói gì.
Tôi đưa ba vào phòng, sau đó nhìn mấy người đang giàn trận đón địch, nhẹ giọng bảo: “Để tôi đưa mọi người ra ngoài.”
Ra khỏi phòng, Chu Đình Hoài còn nói thêm: “Cố Niệm, ba cô nói không sai, tôi có thể…”
Có thể bồi thường cho tôi.
Bởi vì tôi đã chăm sóc anh nhiều năm, hoặc là vì áy náy.
Thế nhưng tôi không cần những thứ này.
Tôi ngắt lời anh.
“Không cần.”
Nhìn vào mắt anh, tôi nói rất nghiêm túc: “Từ giờ trở đi, tôi không muốn liên quan bất kì cái gì tới anh cả.”
Anh siết chặt nắm tay theo bản năng, hàm cứng đờ.
Tôi nhìn Thẩm Nguyệt đứng cạnh anh.
Dưới ánh hoàng hôn, hai người họ đứng đó không cần nói gì cả, đẹp như một bức tranh vậy.
Khí chất, nhan sắc, gia thế đều tương xứng.
Nếu như việc tôi và anh gặp nhau là sai lầm.
Vậy bây giờ hãy điều chỉnh lại.
Ai về vị trí người đó.
Buồn thì buồn thật, nhưng cuộc đời vẫn đi về phía trước.
Anh đi đường anh.
Tôi bước lối tôi.
A Tưởng vẫn là người mà tôi thương nhớ.
Còn Chu Đình Hoài.
Thôi bỏ đi.
Một lúc sau, tôi cười một nụ cười thật tươi, dịu dàng, thoải mái như trút hết áp lực: “Vậy nên, cứ sống cuộc đời của riêng mình nhé.”
Dù là anh, hay là tôi.