“Em vào trong mau.”
“Nhưng còn chưa dọn bàn...”
“Người giúp việc sẽ làm.”
Dương Viêm kéo Diệp Tiểu Nhu, nhanh chân dẫn cô vào biệt thự, vừa vào cửa, bên ngoài lập tức đổ mưa tầm tã.
“Kỳ lạ, mới nãy còn bình thường mà, sao giờ lại mưa lớn như vậy?”
Không may, cô đã chậm một bước, ướt hết người: “Cho nên đây là điểm khác nhau giữa người thường và người nổi tiếng ư? Ngay cả mưa họ cũng có thể tránh.”
Cô vừa dứt lời, thứ gì đó đã phủ lên đầu, Diệp Tiểu Nhu cầm xuống nhìn, là một chiếc khăn mặt trắng tinh mềm mại.
“Ai nói em là người thường?”
“Ý tôi là, làm người thường cũng không có gì không tốt.” Diệp Tiểu Nhu lấy khăn mặt lau nước mưa trên mặt và tóc, khi quay đầu thấy phòng khách lớn, cô tức khắc trở nên choáng ngợp.
So với lối trang trí đơn giản trong căn hộ cô đang ở, hiển nhiên chủ nhân đã để tâm đến việc thiết kế của biệt thự này hơn hẳn: Phòng khách tầm hai tới ba trăm mét; cầu thang xoắn ốc bằng gỗ; lò sưởi âm tường kiểu Âu; dưới sô pha màu trắng ngà để tấm thảm trải sàn bắt mắt; đèn chùm phía trên đầu được làm từ hàng trăm viên pha lê xếp chồng lên nhau; rèm cửa sổ màu xanh rất dày; trên tường treo tranh sơn dầu, mang phong cách tương xứng với vườn hoa ngoài sân.
Từng vật dụng trong nhà, từng món đồ trang trí đều như một đám tác phẩm nghệ thuật.
Dương Viêm cởi áo khoác ra, áo phông màu đen bị mưa xối dính sát người, thoáng lộ ra đường cong cơ thể đẹp đẽ, tóc anh vừa dùng khăn lau nên hơi rối, gương mặt dưới mái tóc đen thoạt trông càng thêm trẻ hơn, cũng tôn lên vẻ điển trai.
Nếu nói choáng ngợp, điều thực sự khiến người khác choáng ngợp, ắt hẳn chính là Dương Viêm, người đang đứng ở đó.
Thấy cô đang quan sát mình, Dương Viêm nhanh chóng liếc xuống quần áo ướt đẫm nước mưa của cô, anh dừng một chút, nhìn sang nơi khác: “Em tắm nước ấm rồi thay đồ đi.”
Diệp Tiểu Nhu ngẩn người: “Nhưng tôi...”
“Trời mưa lớn lắm, đêm nay em hãy ở đây.” Dương Viêm xoay người bước lên cầu thang: “Trên lầu có rất nhiều phòng, em cứ tự nhiên.”
Diệp Tiểu Nhu quay đầu nhìn, quả thực mưa như trút nước.
Dương Viêm ngoảnh lại nhìn cô, Diệp Tiểu Nhu đành lên cầu thang với anh.
Thật ra nơi cô ở, trước đây cũng là căn hộ của Dương Viêm. Diêm Tiêu Tiêu từng kể, Dương Viêm sở hữu rất nhiều nhà ở thành phố C, nên không ai biết anh đang ở nơi nào, có lẽ căn biệt thự này cũng nằm trong một trong số đó. Nhưng dẫu tất cả đều của Dương Viêm, cảm giác của cô khi ở bên căn hộ kia và ở trong biệt thự này là hoàn toàn khác biệt.
Bên kia gần như không có hơi thở cuộc sống của Dương Viêm, còn căn biệt thự này... ngóc ngách nào cũng có thể cảm nhận được dấu vết sinh hoạt của anh, đây mới là điểm khác biệt.
“Đúng rồi, hôm nay anh không uống say sao?”
Dương Viêm nhếch khóe môi, như muốn cười: “Yên tâm, dù tôi uống say, cũng sẽ không làm chuyện khiến em không thích.”
“À, tôi không có ý đó, ý tôi là, anh không cần chăm sóc tôi, tự tôi có thể.”
“Có thể gì? Có thể chăm sóc mình sao?”
“Đúng vậy.” Cô thuận miệng trả lời.
Trên cầu thang, Dương Viêm xoay người lại, Diệp Tiểu Nhu vừa vặn đứng cách anh đúng hai bước, hai người đối mặt, trông có vẻ rất gần nhau.
Nhưng anh quá cao, thế nên giữa hai người vẫn cách nhau một khoảng rõ ràng, Diệp Tiểu Nhu chỉ có thể ngẩng đầu nhìn anh.
Nhưng cho dù ở góc nhìn lên, trong mắt anh vẫn không hề mang tới cảm giác lạnh lùng từ trên cao nhìn xuống, trái lại tựa như đang ánh lên niềm vui.
“Thế à?” Dương Viêm cụp mắt nhìn cô: “Em nói tự chăm sóc, cũng chỉ để giữ cho mình sống sót thôi. Từ nhỏ đến lớn, em đã từng thật sự chăm sóc tốt cho bản thân chưa?”
Khi đứng trong phòng tắm, dòng nước ấm chảy xuống cơ thể lạnh băng, trong đầu Diệp Tiểu Nhu vẫn xoay quanh lời Dương Viêm vừa nói với mình trên cầu thang.
Từ nhỏ đến lớn, em đã từng thật sự chăm sóc tốt cho bản thân chưa?
Đã từng rồi...
Hai năm ấy, ngày nào cô cũng cố hết sức chăm sóc bản thân, để mình thông minh hơn, dũng cảm hơn, hạnh phúc hơn, khiến người khác yêu thương hơn.
Chỉ trong nửa năm, cô đã học hết tất cả sách của ba năm trung học, chờ một ngày nào đó sẽ thi vào một trường đại học mà người người ngưỡng mộ. Để người từng chăm sóc cô... có thể không thất vọng về cô, mà sẽ rất vui vì đã nhận nuôi cô. Cô muốn chứng minh mình xuất sắc biết bao, có ưu điểm khiến người khác yêu thích, chỉ đáng tiếc... ông trời đã không cho cô cơ hội này.
Thế nên có chăm sóc bản thân hay không, cũng đâu quan trọng gì, đúng không?
Bất cứ ở nơi nào, cô cũng có thể sống sót, ngay cả ở nhà tù hay bệnh viện tâm thần đáng sợ trong mắt người khác, thậm chí tại công trường đơn sơ, tất cả những gì mà cô làm, chẳng qua là để bản thân sống sót thôi.
Tồn tại, cũng chỉ tồn tại.
Còn cuộc sống thì khác, cuộc sống nên muôn màu muôn vẻ, nhưng cuộc sống mà cô đã trải qua chỉ ngập trong tối tăm.
Dương Viêm nói đúng, mấy năm nay, quả thực cô không hề chăm sóc tốt cho bản thân.
Tắm rửa xong, cô quấn khăn tắm bước ra, thấy trên ghế trước cửa phòng tắm đặt một tờ giấy, viết: quần áo ở trong tủ, đồ mới hết, em cứ tự nhiên.
Phòng ngủ này vừa nhìn đã biết được thiết kế tỉ mỉ, giường lớn êm ái màu trắng ngà, gối đầu và chăn mền sạch sẽ ngăn nắp, sàn gỗ trải tấm thảm mềm mại. Trong phòng chỉ mở ngọn đèn đầu giường, trên bàn đặt ly sữa đã được hâm nóng.
Cô mở tủ ra, có hơn mười bộ quần áo được sắp xếp gọn gàng đâu vào đấy, tất cả đều phù hợp với số đo của cô.
Diệp Tiểu Nhu chọn một chiếc váy ngủ rồi mặc vào.
Không có gì bất ngờ, những bộ đồ này giống hệt quần áo trong căn hộ của cô, đều do Dương Viêm mua cho cô.
Dường như lúc nào người đàn ông này cũng biết cô cần gì. Hơn nữa vào thời điểm cô cần giúp đỡ nhất, anh luôn là người đầu tiên xuất hiện bên cạnh cô, giải quyết tất cả những việc cô không giải quyết được.
Nếu trước kia Tiêu Ngũ không nhận lời gửi gắm của Thiệu Lương Vỹ, đưa cô đến công ty, vậy bây giờ cô sẽ thế nào đây?
Ắt hẳn vẫn rúc mình trong cái lán xập xệ nơi công trường, dưới thời tiết này, ngay cả nơi chắn gió che mưa cũng không có, chẳng khác gì chú chó hoang.
Lúc rời phòng, cô thấy Dương Viêm ngồi trên sô pha dưới lầu, một tay chống cằm, hình như anh đang suy nghĩ gì đó.
Trên bàn trước mặt anh là viên kẹo cô tìm được dưới giếng cạn.
Diệp Tiểu Nhu nhẹ chân nhẹ tay bước xuống.
“Anh nghĩ ra gì à?”
Tóc cô xõa tung đến ngang thắt lưng, cô mặc váy dài mềm mại màu trắng, đi xuống từng bậc thang một, bước chân nhẹ như mèo.
“... Không.” Dương Viêm nhìn cô ngồi xuống sô pha trước mặt mình. Anh hỏi: “Uống sữa chưa?”
“Uống hết rồi.” Diệp Tiểu Nhu cười cười, má cô ửng hồng, như có phần ngại ngùng: “Cảm ơn anh.”
Bên ngoài vẫn mưa to không ngớt, trong phòng khách lớn thì tựa như một vùng trời riêng chỉ còn hai người.
Diệp Tiểu Nhu quan sát viên kẹo.
Đó vốn nên là món khiến trẻ con vui vẻ, nhưng giờ phút này lại như một thứ che giấu tội ác.
“Tôi đã gặp nhiều người tuyệt vọng đến mức muốn tự sát, những bệnh nhân trầm cảm nặng, rối loạn lưỡng cực. Dù dùng bao nhiêu thuốc cũng không thể khiến cảm giác trống rỗng trong tinh thần họ vơi bớt. Một bệnh nhân rối loạn trầm cảm nặng muốn tự sát từng nói với tôi, bên trong anh ta như đang bị một nỗi tuyệt vọng không cách nào hình dung khoét sạch, anh ta cảm thấy đau đớn tột cùng. Anh ta không biết tại sao nỗi tuyệt vọng này lại đến, như thể vô duyên vô cớ xông vào cơ thể anh ta. Tôi cứ nghĩ anh ta đã trải qua biến cố lớn trong cuộc sống, nhưng anh ta đã phủ nhận, gia đình anh ta hạnh phúc, công việc thuận lợi. Nhưng không rõ vì lẽ gì mà lại mắc căn bệnh chỉ có ở người gặp phải tổn thương nghiêm trọng.”
Cô ôm gối ôm ngồi tựa vào sô pha, nhẹ giọng nói: “Từ đó tôi mới biết, hóa ra có một căn bệnh về tinh thần bào mòn hết sinh lực của một người mà không rõ nguyên do. Chúng không hề xuất hiện dấu hiệu gì, đẩy một người đang sống vui vẻ rơi xuống vực sâu.”
“Có một cô gái trẻ dường như luôn mỉm cười, nụ cười của cô ấy rực rỡ vô cùng. Nhưng một ngày nọ, cô ấy đã nhảy lầu với nụ cười ấy trên môi. Khi được đưa vào bệnh viện tâm thần, cô ấy mới khóc kể rằng mình đã muốn chết từ lâu. Nụ cười bên ngoài không thể xoa dịu biết bao cô đơn và đau khổ trong nội tâm cô ấy, cô ấy muốn chết, mỗi lần phát bệnh chỉ muốn chết quách cho rồi, đó là người mắc chứng trầm cảm cười. Không một ai biết lúc họ ở một mình đã phải chịu đau khổ cỡ nào, khi chứng bệnh về tinh thần chuyển hóa lên thân thể, ngay cả cơ thể họ cũng sẽ sinh ra đau đớn không tài nào kiềm chế nổi. Nhưng người bên cạnh bọn họ không hề hiểu nỗi đau này, chỉ nghĩ một người đang yên ổn bỗng dưng nghĩ quẩn thôi. Đôi khi người bên cạnh lại chính là người đã làm gãy cọng rơm hy vọng cuối cùng trong cuộc đời họ.”
Cô cụp mắt, trong giọng nói dịu dàng lộ ra nỗi bi thương khó tả.
Vì khi những bệnh nhân ấy kể về căn bệnh mình mắc phải, tất cả mọi khổ sở của họ đã khắc sâu trong tâm trí cô, thế nên cô mới có thể gằn từng tiếng, thuật lại từng từ một.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Hai mắt Dương Viêm trở nên u tối.
“Em cảm thấy, nạn nhân lần này có liên quan đến bệnh trầm cảm sao?”
“Có lẽ, tôi nghĩ có khả năng.” Cô nhìn Dương Viêm: “Có một số người đã xuất hiện triệu chứng trầm cảm nhưng không tới khám bác sĩ. Có lẽ cuộc sống của họ đã đầy rẫy những điều xấu xí, có lẽ họ vốn không muốn điều trị. Tôi cảm giác những nạn nhân tự sát trước mặt mọi người lần này, như thể đang dùng cái chết của mình để lên án điều gì đó. Liệu họ muốn lên án người từng tổn thương họ, lên án thế giới lạnh lùng này, hay lên án vận mệnh bất công đây? Họ không chọn âm thầm tự sát ở chỗ hẻo lánh, mà thực hiện tại nơi đông người như vậy, tôi nghĩ có lẽ... họ muốn tố cáo thứ gì đó, đúng lúc bị người sau lưng phóng đại vô hạn, dẫn tới việc ý định tự sát đã sinh sôi nảy nở trong đầu họ.”
Dương Viêm hơi nhíu mày: “Chuyện lần này, còn ảnh hưởng lớn hơn cả vụ án của Thẩm Trạch.”
Vụ Thẩm Trạch đã sớm trở nên mờ nhạt trong trí nhớ của mọi người, do hắn đã nhận tội đền tội, những nạn nhân trong tay hắn cũng có thể yên nghỉ. Đối với người dân, vụ án tên sát nhân Thẩm Trạch đã là chuyện của quá khứ.
Huống hồ, những vụ án mạng đáng sợ đó đều xảy ra ở nơi họ không thấy, trong tin tức cũng không tiết lộ hiện trường giết người.
Còn vụ án tự sát liên hoàn lại thực sự diễn ra ngay bên cạnh họ.
Thậm chí, có khả năng vẫn đang lặng lẽ xảy ra.
Trên mạng đã xuất hiện vô số bài xoay quanh chuyện tự sát, nhưng chủ đề phổ biến nhất lại không phải mấy vụ tự sát, mà là rất nhiều người thảo luận bản thân muốn tự sát thế nào.
Có người nói muốn nhảy xuống từ công trình cao nhất thành phố, có người bảo muốn trộm súng của cảnh sát rồi tự cho mình một viên đạn, có người kêu sẽ làm nổ tòa nhà thí nghiệm của trường học.
Nhưng cũng may cảnh sát đã nhanh chóng điều tra ra, mấy người tuyên bố muốn tự sát này đang lợi dụng nhiều địa chỉ IP để đăng những bình luận tự sát nhằm kích động tâm trạng bất an mọi người, vì vậy bên cảnh sát đã bắt mấy kẻ để răn đe.
Nhưng những bài thảo luận về vụ tự sát vẫn kéo tới như lũ bão không ngăn được, thậm chí còn xuất hiện lượng lớn “người nổi tiếng trên mạng” vì muốn cọ nhiệt độ của vụ tự sát mà bình luận những phát biểu đầy tiêu cực.
Điều này không chỉ gây ảnh hưởng xấu đến trẻ vị thành niên, mà còn tác động rất lớn tới toàn xã hội. Nặng nề hơn là, còn có thể khiến thành phố C chìm trong làn sương mù âm u.
Cũng may trong xã hội vẫn còn nhiều người nổi tiếng đã đăng bình luận tích cực, chỉ trích những bình luận tràn ngập năng lượng xấu kia. Dù sao con người có đúng một mạng thôi, bất kể gặp phải khó khăn gì, chỉ khi còn sống mới có thể tìm được hy vọng để giải quyết.
Diệp Tiểu Nhu nói: “Tôi có dự cảm rất xấu.”
Cô nhìn viên kẹo trên bàn, ánh mắt trở nên lo lắng.
“Trước mắt xem ra, giữa những nạn nhân tự sát này không có liên hệ gì. Lý do họ tự sát cũng không giống nhau, nếu thật sự có người ở sau lưng nhúng tay vào, vậy đây là một tổ chức, một nhóm người, hay một cá nhân? Mục đích của họ là gì?”
“Thêm nữa, tại sao trên tay hai nạn nhân đều có loại kẹo này? Rốt cuộc nó có ý nghĩa gì?”
“Ầm!” Tiếng sấm cắt ngang suy nghĩ của Diệp Tiểu Nhu, cô hoảng sợ, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Khung cảnh bên ngoài, sấm sét tia chớp, giông tố khắp nơi, như một điềm báo rằng thành phố này sẽ rung chuyển không yên.
“Đừng sợ.” Cô nghe thấy giọng nói bình tĩnh của người đàn ông: “Tôi ở đây, em đừng sợ.”
Đúng vậy, cần gì phải sợ chứ?
Cô không hề yếu ớt, dẫu mưa gió bão bùng, dẫu đang ở đâu, dẫu đối mặt với tội ác thế nào, dẫu có cô đơn một mình không, từ đầu đến cuối cô cũng có thể ung dung gánh vác, sẽ không tiếc đánh cược tính mạng.
Nhưng quả thực người đàn ông này có năng lực ấy, chỉ cần một câu đã có thể khiến người khác yên lòng, còn dễ làm họ lạc vào chất giọng như thôi miên của anh.
Âm thanh bốn phía dần trở nên xa xăm như cách một lớp thủy tinh, bên tai cô chỉ còn tiếng nói nhỏ nhẹ chậm rãi của anh.
Anh đang nói với cô, cô không cần một mình đối mặt với mưa rền gió dữ.
Khi Diệp Tiểu Nhu mơ màng, cô bỗng lấy lại tỉnh táo.
“Anh... anh đang thôi miên tôi sao?”
“Không, tôi nói rồi, tôi sẽ không thôi miên em khi chưa được em cho phép.” Dương Viêm khẽ cười: “Hơn nữa, em cũng không phải người dễ bị thôi miên.”
“Thế tại sao tôi lại buồn ngủ vậy?” Cô xoa xoa mắt.
“Vì em đã kiệt sức.” Anh đáp.
Đúng vậy, hôm nay dường như đã xảy ra biết bao chuyện, ba vụ tự sát đột nhiên xuất hiện thêm một vụ. Lúc cô và Giang Thạc gấp rút chạy đến, đã chứng kiến một cảnh khiến người khác hết sức khó tin.
Nhưng khi cẩn thận ngẫm lại, chẳng phải đó là sự tầm thường và hỗn loạn có thể gặp ở khắp mọi nơi trên thế giới sao?
Nếu không vì mấy năm nay internet bắt đầu phát triển, thì làm sao mọi người sinh sống dưới ánh sáng mặt trời có cơ hội thấy những chuyện xảy ra trong góc tối tăm của thế giới này chứ?
“Mệt mỏi thì ngủ đi.”
Khi bóng dáng cao lớn của người đàn ông phủ xuống, Diệp Tiểu Nhu định đứng dậy. Nhưng ngay giây tiếp theo, cô cảm thấy đỉnh đầu mình đã được bàn tay anh nhẹ nhàng đặt lên, khí chất điềm tĩnh như vỗ về người khác an tâm kia nhanh chóng bao quanh cô.
Cô nhắm mắt.
Nếu là anh... tôi cũng không để ý bị thôi miên.
“Ngủ đi, ở đây em rất an toàn.” Giọng anh như đang thở dài: “Sẽ không một ai tổn thương em, em sẽ cảm nhận được cảm giác an toàn tràn ngập khắp nơi. Việc em cần làm, là thả lỏng bản thân, thả lỏng tất cả các giác quan...”
Khi từ từ thả lỏng bản thân, cô cảm giác như mình đang rơi vào một vòng tay ấm áp đầy vững chãi.
Cảm giác thân quen này vô cùng dịu dàng, cô biết mình có thể hoàn toàn thư giãn, vì người này chẳng những không tổn thương cô, mà còn sẽ bảo vệ cô.
Cô không biết mình được bế lên lầu.
Khi Dương Viêm đặt cô lên giường, cô đã chìm sâu vào giấc ngủ.
Sau khi nhìn cô ngủ say, Dương Viêm xoay người rời phòng, xuống lầu cầm lấy điện thoại vẫn rung không ngừng.
“Sếp, trước mắt tôi theo dõi mấy vụ tự sát, phát hiện vẫn luôn có người điều tra tình trạng gia đình của họ. Đã thế còn có một chiếc xe theo dõi quay chụp liên tục, chắc hẳn muốn bán tin cho truyền thông và các nền tảng trực tuyến. Theo tình hình hiện tại, ắt hẳn đang có kẻ đứng sau muốn làm lớn chuyện, nhưng vẫn chưa biết mục đích là gì.”
“Nếu không xảy ra bất ngờ, ngày mai sẽ có truyền thông đưa tin về nguyên nhân của mấy vụ tự sát. Anh xem, chúng ta có cần liên lạc với cảnh sát, ngăn cản một chút trước khi mọi việc lan truyền không?”
“Không cần.” Dương Viêm trầm ngâm trả lời: “Cảnh sát cũng không có cách ngăn cản việc phát tán thông tin đâu. Nếu bây giờ tiến hành các biện pháp, chỉ sợ có thể sẽ dẫn đến kết quả tệ hơn.”
“Hiện nay toàn thành phố đã bắt đầu tăng cường tuần tra ở những vùng trọng điểm, nhưng nếu có người muốn tự sát thật thì cũng không thể làm gì. Hầy, đây cũng không giống một vụ án giết người, khó mà đề phòng cho được. Anh nói xem, rốt cuộc lý do gì đã khiến họ thà tìm đến cái chết cũng không muốn sống tốt đây? Gặp khó khăn thì xin xã hội giúp đỡ có phải tốt hơn không?”
Dương Viêm im lặng một lúc, thản nhiên trả lời: “Nếu có một ngày, cậu phát hiện chỉ mỗi cái chết mới có thể giải thoát tất cả mọi nỗi đau, vậy cậu sẽ chọn sống tiếp trong khổ sở, hay nhanh chóng tự kết liễu đời mình?”
Không đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, làm sao có thể hiểu suy nghĩ của người trong cuộc?
“Việc này... Tôi phải nghĩ lại.”
“Không cần suy nghĩ, đây không phải vấn đề cậu có thể trả lời.” Anh nói: “Cậu không phải họ, không tới lượt cậu đưa ra lựa chọn tàn nhẫn như thế đâu.”
Cúp điện thoại, anh mở thông báo cuộc gọi nhỡ, tìm số của Tiêu Ngũ, gọi cho anh ta.
Vừa nhận điện thoại, Tiêu Ngũ đã hỏi liên tiếp: “Sao gọi nhiều lần vậy anh mà không nhận? Tôi nghe nói Tiểu Nhu tới điều tra vụ án tự tử của Hầu Dương, cô ấy vẫn ổn chứ?”
“Có tôi ở đây, em ấy có thể gặp chuyện gì?”
Tiêu Ngũ: “Ồ, anh cũng đi à, vậy tôi yên tâm rồi.”
Hình như anh ta đã quên mất tại sao mình lại gọi nhiều như thế, hỏi về Diệp Tiểu Nhu xong, anh ta im lặng một lúc rồi mới định thần lại: “Nhân tiện, bây giờ tôi còn đang tăng ca ở Cục, kết quả khám nghiệm tử thi sơ bộ của Hầu Dương đã có, đúng là chết do ngộ độc thuốc trừ sâu. Nhưng lúc cậu bé rơi xuống giếng vẫn chưa chết, vì thuốc trừ sâu đã pha loãng nên cậu bé vẫn cầm cự được một lát. Ở giai đoạn cuối cùng, ắt hẳn có kẻ phát hiện cậu bé uống thuốc trừ sâu, bèn ném cậu bé xuống ngụy tạo thành án nhảy giếng tự sát. Đứa trẻ đáng thương, chỉ sợ vào giây phút cuối đời, cậu bé vẫn đang khẩn cầu có người cứu mình ra.”
“Lúc cậu bé bị đưa đến giếng cạn, hoặc đang hôn mê, hoặc người dẫn cậu bé đi là người quen, thế nên mới không phát hiện dấu vết giãy giụa.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Trên người cậu bé có vô số vết thương cũ năm xưa. Chưa kể, bố mẹ cậu bé không chỉ bị tình nghi bạo lực gia đình, mà còn bị tình nghi dính líu đến mua bán trẻ em. Anh cảm thấy vụ án này, có khả năng không liên quan tới ba vụ tự sát trước mặt mọi người kia không?”
Chuyện viên kẹo Diệp Tiểu Nhu tìm thấy trong giếng cạn cùng một loại với viên kẹo con trai Lý Thế Cầm tặng cô, Tiêu Ngũ vẫn chưa biết.
Manh mối này, nói hay không nói, tạm thời cũng không mang tới tác dụng cho cảnh sát.
“Chưa chắc.” Dương Viêm hỏi: “Anh biết con trai của nạn nhân nằm trên đường ray kia không?”
“Biết, tên Đồng Đồng, sao thế?”
“Khi bọn tôi đến gặp cậu bé, cậu bé cho Tiểu Nhu một viên kẹo.”
“Hả? Kẹo thì sao? Chắc quý cô ấy nên mới cho, trẻ con thường như thế mà.”
“Trong giếng cạn của vụ Hầu Dương, cũng phát hiện viên kẹo cùng loại.”
Tiêu Ngũ kinh ngạc: “Trong giếng cạn, cùng loại kẹo, việc này nói lên điều gì?”
“Tôi đã cho người điều tra, trong kẹo không có thêm gì khác, cũng không lưu lại dấu vết gì, nên giờ vẫn chưa rõ rốt cuộc điều này có ý nghĩa thế nào. Manh mối quá ít, hơn nữa... hai nạn nhân khác, một tự thiêu mình thành tro, một bị bố mẹ hoả táng, không tài nào biết được trên người họ còn manh mối gì không.”
Anh nhìn cửa sổ bị mưa đêm tạt vào, hạ giọng bảo: “Tiêu Ngũ, mọi chuyện sẽ sớm thay đổi, anh nên cẩn thận chút.”
“Tôi biết rồi, anh cũng vậy.” Tiêu Ngũ nói: “Chăm sóc cho cô ấy thật tốt... cũng chăm sóc cho bản thân thật tốt. Vụ án này, e rằng phải nhờ bên anh giúp đỡ nữa rồi.”
“Ừ, anh không cần phải lo lắng về điều đó.”
Tiêu Ngũ im lặng một chốc, như còn muốn nói thêm, nhưng cuối cùng anh ta cũng dằn xuống, chỉ thở dài: “Được, anh nghỉ sớm đi, tôi tăng ca tiếp đây.”
“Ầm!” Một tiếng sấm vang lên, Dương Viêm như nhận ra điều gì, bỗng nhìn về phía lầu hai.
Diệp Tiểu Nhu ôm gối ôm trong lòng, đứng ở đó, sắc mặt cô tái nhợt.
Biểu cảm của Dương Viêm lập tức trở nên dịu dàng: “Sao thế? Tiếng sấm ồn quá, làm em mất ngủ à?”
Diệp Tiểu Nhu lắc đầu, nhìn Dương Viêm bước lên cầu thang, cô chợt nhẹ giọng nói: “Tôi mơ thấy…”
“Mơ thấy gì?”
“Tôi mơ thấy Đồng Đồng ở trong giếng cạn, ôm bụng than đau.” Diệp Tiểu Nhu nhìn anh cười khổ: “Xem ra họ nói đúng rồi, tôi thực sự không hợp làm cảnh sát, tôi không thể xem xét mọi trường hợp chuyên nghiệp như họ.”
“Em cảm thấy họ không có cảm xúc sao?” Anh bình thản nói: “Là người thì chắc chắn sẽ có thất tình lục dục, sẽ biết đồng cảm. Em nhìn bộ dạng tăng ca tra án của Tiêu Ngũ đi, có chỗ nào giống người bình thường không?”
Anh nâng tay lên, dường như muốn xoa tóc cô, Diệp Tiểu Nhu ngơ ngác nhìn anh, không né tránh cũng không kháng cự.
Khi tay anh khẽ vuốt đỉnh đầu cô, cô cụp mắt, lông mi run nhẹ, giấu tất cả mọi tâm trạng sâu tận đáy mắt.
Tựa như một con thú nhỏ đã lưu lạc quá lâu, cuối cùng cũng hạ xuống hàng rào phòng bị giương nanh múa vuốt của mình, rồi trở nên hiền lành mà đầy tin tưởng đón nhận động tác vỗ về của người trước mắt.
Dương Viêm dừng tay một lúc, nhẹ nhàng lướt xuống vai cô.
Chỉ cần hơi dùng lực là có thể ôm cô vào lòng.
Nhưng cuối cùng, anh vẫn dừng tay giữa không trung, rồi rút về.
“Nếu muốn điều tra tiếp, chắc hẳn em sẽ còn thấy nhiều thứ không muốn thấy hơn, có thêm ký ức không đẹp, thậm chí còn có khả năng sẽ bị tổn thương.”
Giữa màn đêm chìm trong tiếng sét, giọng anh có vẻ cực kỳ êm ái: “Nếu bây giờ em muốn rời đi, tôi có thể cho em một cuộc sống vô tư vô lo như người thường, không vụ án tàn nhẫn, không cảnh sát, không tội phạm, không nạn nhân đáng thương. Em cũng sẽ không có những kỷ niệm tồi tệ này, có thể tận hưởng niềm vui. Tin tôi đi, tôi có năng lực cho em một cuộc sống như thế.”
Diệp Tiểu Nhu ngơ ngẩn nhìn anh.
Đúng vậy, người đàn ông này có năng lực đó, anh có thể giúp cảnh sát bắt tội phạm phải nhận hình phạt xứng đáng, cũng có thể giúp một người trải qua cuộc sống mà họ hằng mong ước.
Bất kể tiền tài, hạnh phúc hay hoài bão, anh cũng có năng lực cho họ, chỉ cần anh muốn.
Nếu đây là một cám dỗ, ắt hẳn sẽ không có mấy người khước từ được.
Nhiều năm sau, mỗi khi nhớ tới việc này, Diệp Tiểu Nhu vẫn luôn mỉm cười.
Bởi lẽ về sau cô mới dần hiểu ra, vào khoảnh khắc ấy, anh đã dùng lời hứa chân thành đến mức nào để cô đưa ra lựa chọn này.
Thế nhưng, dẫu trôi qua bao lâu, cô vẫn chưa từng hối hận với quyết định của mình.
“Không.” Cô đáp: “Tôi muốn đồng hành cùng anh.”
Tôi không sợ đám tội phạm khủng khiếp, cũng không sợ phải chứng kiến nhiều tội ác trong bản chất của con người. Tôi muốn sát cánh cùng anh, trừng trị những kẻ anh muốn trừng trị, bảo vệ những điều anh muốn bảo vệ.
Chúng ta sẽ trở thành người cộng tác thích hợp nhất của nhau.
Dương Viêm cũng không bất ngờ với câu trả lời của cô, anh gật đầu: “Được, vậy chúng ta cứ tiến về phía trước thôi.”
Đồng nghĩa, họ sắp sửa phải tiếp tục đối mặt với những tội tác chưa biết trong góc tối đó.
...
Khi bố mẹ của Từ Viện Viện, Từ Trung và Chu Hương Mỹ, về nhà ăn trưa, lúc họ vừa đến hành lang đã phát hiện, hàng xóm bốn phía đều nhìn họ chỉ trỏ, hàng xóm bình thường có quan hệ tốt cũng không chào hỏi. Họ quay đầu nhìn, đã thấy con gái Từ Huyên Huyên vốn nên ăn cơm trưa ở trường học đang khóc lóc chạy về.
“Sao vậy con gái, ai bắt nạt con?”
“Ai cũng nói bố mẹ bức tử chị gái, không chỉ mặc kệ sống chết của chị ấy, còn ăn bánh bao máu* của chị ấy, họ mắng cả nhà chúng ta đều không phải người tốt hu hu hu...”
*Bánh bao máu: Ngày nay thường được dùng để châm biếm hành vi lợi dụng sự xui xẻo của người khác để trục lợi.
“Ai mẹ nó nói xằng bậy như thế?” Từ Trung tức giận: “Quá đáng lắm rồi, chúng ta mặc kệ sống chết của nó lúc nào chứ.”
Chu Hương Mỹ: “Đúng đúng, từ nhỏ đến lớn chúng ta có đối xử với nó tệ đâu, bản thân bị người ngoài hại chết, còn dám trách chúng ta làm bố mẹ không tốt hả?”
Ba người họ nói rất lớn tiếng. Chẳng mấy chốc, những lời này đã kéo vài hàng xóm tới, lầu hai còn có một người phụ nữ trung niên mở cửa sổ ra chửi ầm lên: “Tôi nhổ vào, các người còn mặt mũi nói mình là bố mẹ con bé sao? Lúc trung học đã không cho con bé tiền đóng học phí, đuổi con bé ra ngoài kiếm tiền, nó bị bắt nạt cũng phớt lờ. Khó khăn lắm con bé mới thi đỗ đại học thì sợ học phí đắt không cho nó học. Con bé khổ sở chịu đựng tới khi đi làm, hằng tháng vẫn gửi về cho gia đình hơn một nửa tiền lương. Hiện tại nó đã chết, các người không lấy lại công bằng cho con bé, còn dám chạy tới vét sạch những thứ trong nhà con bé. Các người nhìn xem, các người có còn là con người không?!”
Một bà cụ cũng bước tới chỉ vào hai người, nổi giận đùng đùng: “Chính đôi bố mẹ như các người đã bức tử con bé, nếu không tại sao đang sống yên lành lại đến trung tâm thương mại nhảy lầu chứ? Con bé đang nhảy cho các ngươi xem đấy! Các người thì hay rồi, không tự trách không nói, còn ăn bánh bao máu của con bé, đến công ty nó đòi bồi thường, các người xứng làm bố mẹ hả? Các người còn không bằng súc sinh nữa!”
Trước từng lời mắng chửi xối xả, hai người cảm thấy ngỡ ngàng, cô con gái nhỏ bị dọa trốn sau lưng bố, còn khóc nức nở hơn.
“Nói hươu nói vượn, các người nghe mấy lời vớ vẩn này từ đâu vậy? Toàn bịa đặt hết thôi!”
“Các người tự xem đi, chuyện nhà các người bị tung lên mạng rồi kìa. Video hai người đến nhà Viện Viện vừa chuyển đồ vừa chửi con bé là tai họa đó, và cả chứng cứ các người đối xử với con bé từ nhỏ đến lớn ra sao cũng bị công bố rồi!”
Vừa nghe xong, cả hai gấp gáp cầm điện thoại tìm kiếm, quả nhiên đã thấy một chủ đề được đẩy lên top hot search:
- Từ Viện Viện, cô gái hai mươi tuổi tự sát trong trung tâm thương mại, lúc còn sống từng bị bố mẹ ngược đãi, sau khi chết còn bị ăn bánh bao máu.
Chưa dừng ở đó, phía dưới còn kèm theo video họ đến nhà Từ Viện Viện vừa chuyển đồ đáng giá của cô ấy để đi bán, vừa lải nhải mắng cô ấy không chịu kiếm nhiều tiền khi còn sống, chết rồi mà còn gây phiền toái cho họ. Họ không hề biết bấy giờ mình đã bị người khác quay lại, còn bị đăng lên mạng cho cả thiên hạ xem!
Khoảnh khắc ấy, sắc mặt hai người lúc xanh lúc trắng, Chu Hương Mỹ tức giận tới nỗi suýt ném cả điện thoại: “Nói bậy bạ, đúng là xằng bậy! Nếu không phải chúng ta nhận nuôi nó, con bé chết tiệt kia đã sớm không biết bị bán đến chỗ nào rồi. Chúng ta có khác gì ân nhân của nó đâu, nuôi nó lớn như thế, để nó bồi thường ít tiền thì có vấn đề gì hả?!”
Từ Trung vội vàng bịt miệng bà ta, kéo bà ta lên lầu, còn gọi to kêu con gái nhỏ vẫn đang khóc nhanh chóng về nhà.
Còn hàng xóm nghe xong cũng kinh ngạc mở to mắt.
Hóa ra cô gái đáng thương kia không phải con ruột của hai người, thảo nào họ đối xử với con gái nhỏ tốt như vậy, còn với con gái lớn thì luôn giày vò đủ đường!