Anne (1)
Anne mang thai.
Người hầu nữ bưng thịt hầm và bánh mì tới cho cô, sau đó chải mái tóc dài màu đỏ của cô, cuộn thành một búi tóc thật đẹp.
Anne cũng đã từng làm qua những việc như vậy. Trước đây cô làm người hầu nữ trong một trang viên xinh đẹp, hầu hạ chủ nhân nơi đó, mà bây giờ chính cô lại biến thành nữ chủ nhân. Anne có phòng ốc của mình, có người hầu nữ riêng, đáng mừng nhất là cô cũng sắp có đứa con của mình.
Anne chưa bao giờ tưởng tượng chính mình cũng có ngày trở thành phu nhân. Cô chỉ là con gái một người nông dân, có năm anh chị em. Cha mẹ cô đều là người lương thiện, cũng vô cùng cần cù lao động, cho nên gia đình bọn họ tuy rằng chỉ miễn cưỡng đủ ăn, nhưng cũng kiên trì sinh sống trên mảnh đất này, may mắn cả năm đứa trẻ đều lớn lên khỏe mạnh.
Năm Anne bảy tuổi, chị gái Alicia của cô lấy một người nông dân trong làng, không đến một năm liền mang thai, từ đó về sau sinh con liên tục. Tuy chỉ mới qua vài năm nhưng trong trí nhớ của cô, gương mặt trẻ trung xinh đẹp kia đã già nua giống như mẹ mình.
Anh rể cô là một người đàn ông nhát gan lại yếu đuối, hắn không có bản lĩnh gì, mà việc nuôi sống những đứa trẻ kia quả thật là chuyện khó khăn, cuộc sống của bọn họ càng ngày càng túng quẫn.
Cuộc sống nghèo khó sẽ mang đến đau khổ, cũng bắt đầu từ khi đó, Anne thường xuyên nhìn thấy những vết thương trên mặt chị gái. Người đàn ông vô dụng kia chỉ biết đánh vợ của mình để trút giận.
Nhưng mà có biện pháp nào đâu?
Thượng đế tạo ra phụ nữ, đồng thời lại xác định bọn họ phải phụ thuộc vào đàn ông.
Sau đó gia đình chị cô thật sự không giữ được nữa, bọn nhỏ có đứa đã chết, đứa nào đưa được liền đưa đi, cũng không biết có thể sống thêm bao nhiêu năm. Anh rể nghiện rượu nặng, chị cô lại thường xuyên thương tích đầy mình. Cha của Anne không chịu nổi, yêu cầu tên đàn ông kia ly hôn với chị cô. Ban đầu hắn ta không chịu, cha cô liền tìm người đến đánh hắn, hắn lúc này mới gật đầu, nhưng đổi lại phải đưa tiền cho hắn.
Anne thủy chung vẫn nhớ rõ chuyện đã xảy ra hôm đó.
Tại hội trường mua bán, cổ chị cô bị cột dây thừng, đầu dây do anh rể nắm lấy, sau đó hắn đem dây thừng giao cho một người đàn ông khác.
Người đàn ông này là người chồng mới mà cha cô tìm cho chị, hắn ta là một thợ rèn, đã khá lớn tuổi, còn có hai đứa con.
Hắn ta nhận lấy sợi dây thừng, về sau chị cô liền trở thành vợ của hắn.
Không có nhà thờ, không có mục sư, chỉ có một sợi dây thừng, chị cô giống một con trâu bị chồng mình mang ra buôn bán.
Đây là cách ly hôn duy nhất của người nghèo.
Bởi vì sau khi đàn ông và phụ nữ kết hôn với nhau, dựa theo ý muốn của Thượng đế, chỉ có cái chết mới có thể chia lìa họ, ngay cả các quý tộc cũng không thể ly hôn, mỗi một lần xảy ra, thậm chí sẽ trở thành tiêu đề báo chí.
Anne khi đó từng suy nghĩ, không biết lớn lên cô sẽ kết hôn với người đàn ông như thế nào?
Câu hỏi này đã sớm có đáp án, năm mười bốn tuổi Anne và con trai người nuôi nhiều bò nhất trong làng yêu nhau.
Hắn ta tên là Andre, là một chàng trai trẻ đẹp, tính tình trầm mặc, lại yêu thích hội họa.
Hắn nói với cô: “Em thật đẹp, giống như nữ thần trong tranh thần thoại, đều có một mái tóc đỏ đẹp xinh.”
Lúc nói những lời này, hắn mê luyến vuốt ve mái tóc đỏ của Anne, sau đó nhẹ nhàng tiến đến, bọn họ đã có nụ hôn đầu tiên.
Hắn cho cô những bức tranh của hắn, trong đó tất cả đều chỉ có một người là cô.
Hắn quên hết tất cả mà yêu Anne.
Anne biết, đây là tình yêu, là một loại tình cảm thực kỳ diệu, cho dù cô bận rộn vất vả cả một ngày, chỉ cần nghĩ đến hắn, mọi mỏi mệt liền tan biến, trong đáy lòng giống như sinh ra rất nhiều dũng khí, cho dù có khổ có mệt cũng không sao cả, chỉ cần có hắn bên cạnh, tất cả mọi chuyện đều sẽ tốt đẹp.
Nhưng khi hắn nói muốn kết hôn với Anne, người nhà hắn liền phản đối.
Cha mẹ Andre bỏ nhiều tiền để cho hắn đến trường nghệ thuật học tập, là mong hắn có thể trở nên nổi bật, chứ không phải để hắn quay về cưới con gái một người nông dân.
Cha mẹ Anne cũng phản đối, cha nói với cô: “Đừng giống như chị gái con, hãy tìm một người đàn ông mang lại cảm giác an toàn, có thể khiến cho con và con cái con được ăn uống no đủ.”
Vì thế Anne cùng Andre bỏ trốn.
Hắn vốn là một người trầm mặc, nhưng hắn nói với cô: “Anh không bất cất cứ thứ gì cả, anh chỉ cần em.”
Bởi vì câu nói này, Anne cảm thấy tất cả đều đáng giá, cho dù sau này phát sinh chuyện gì, vĩnh viễn cô đều đi theo hắn.
Thậm chí về sau, khi Andre đem mình chôn trong men rượu, cả ngày sống mơ mơ màng màng, Anne cũng không hối hận.
Cô có thể làm người hầu nữ để nuôi sống hắn, ủng hộ hắn tiếp tục vẽ tranh.
Nhưng mà trong những ngày đó, Anne vô số lần nhớ tới cảnh tượng khi còn bé, hình ảnh chị cô đã biến thành cô, cổ của cô cột một sợi dây thừng, còn Andre giao chiếc dây thừng cho một người đàn ông có bộ mặt mơ hồ.
Tại trang viên Momon, cuộc sống của Anne thực yên tĩnh.
Cô là người hầu nữ cấp thấp, vốn không thể ra ngoài, cho nên thường xuyên không gặp Andre trong thời gian dài, chỉ trừ một ngày cố định mỗi tháng về đưa tiền cho hắn.
Ở trong trang viên, Anne gặp được một chàng trai trẻ tuổi tên là Owen.
Cậu ta quả thực rất đẹp trai, là người đàn ông đẹp nhất trong những người cô đã từng gặp, người hầu nữ đều thích lén lút tụ thành nhóm nói về cậu ấy. Nghe nói cậu ta rất chịu khó, cũng rất cầu tiến, tiền lương mỗi tháng cũng không dùng phung phí, đều gom lại gửi cho mẹ và các em ở nhà…
Thật là một người đàn ông tốt, tựa như cha đã nói, cậu ta nhất định là một người đàn ông mang lại cảm giác an toàn, có thể đem đến cho vợ và con mình một cuộc sống no đủ.
Chủ nhân trang viên phá sản, người hầu bọn họ bị đuổi đi, Anne cũng mất việc.
Sau khi về nhà, Anne lại phát hiện trong các bức tranh của Andre xuất hiện một người phụ nữ khác, cô ta cũng giống như cô, có một mái tóc đỏ xinh đẹp.
Một khắc kia, cõi lòng Anne tan nát.
Nhưng mà cô lại không nói gì, giả vờ rằng mình căn bản chưa phát hiện gì hết, ngược lại còn đề nghị với hắn: “Chúng ta kết hôn đi.”
Anne vốn tưởng rằng hắn sẽ cự tuyệt, không ngờ Andre sau khi dại ra trong chốc lát, liền gật đầu.
Bọn họ cử hành hôn lễ trong một nhà thờ nhỏ, không có khách khứa, không có hoa tươi, thậm chí cả thức ăn cũng không có, nhưng từ giờ cô đã là vợ của hắn…
Anne cũng không biết tại sao mình lại đề nghị kết hôn, có lẽ là thói quen, cũng có lẽ là bởi vì đã trả giá quá nhiều, nếu buông tha cô chỉ còn hai bàn tay trắng.
Sau đó, Anne đến làm việc ở xưởng dệt.
Mỗi ngày cô làm việc mười mấy giờ, kiếm tiền mua màu vẽ cho Andre. Hắn lại càng ngày càng hư hỏng, quả thực rượu không rời khỏi người, mỗi ngày đều đến cái ngõ nhỏ dơ bẩn kia, cả đêm cũng không trở về nhà.
Trong nhà không còn một bức tranh nào của cô, tất cả đều là người phụ nữ kia.
Nếu hắn đã không còn yêu cô, vì sao còn muốn kết hôn với cô? Anne không rõ, chẳng lẽ là vì tiền? Vậy hắn vì sao không trở về nhà? Về đến nhà, chỉ cần nói đã bỏ cô, cha mẹ hắn sẽ không bỏ rơi hắn, nhưng hắn vẫn kết hôn với cô, cùng nhau cột vào một sợi dây vĩnh viễn không thể chia lìa.
Làm việc ở xưởng dệt rất mệt mỏi, Anne cảm thấy ánh mặt trời trong cuộc sống của mình đang dần dần trở nên mờ nhạt. Mãi cho đến một ngày, cô gặp lại một gương mặt quen thuộc.
“Anne…” Owen mỉm cười đi về phía cô: “Là cô sao?”
Cô nhiệt tình ôm chầm lấy cậu ấy, bọn họ cùng nhau nói chuyện phiếm, giống như những ngày xưa trong trang viên, đã lâu Anne không được vui vẻ như vậy.
Cô chủ động giúp Owen tìm chỗ ở, chỉ cho cậu những công việc trong xưởng dệt, cô cảm thấy tiếng cười của mình quá lớn, nhưng Anne lại khống chế không được.
Không ngờ tối hôm đó Andre ở nhà, hắn đứng ở cửa âm trầm gọi cô.
“Xong việc còn lêu lổng bên ngoài, con mẹ nó cô còn biết đường về nhà sao?”
Về đến nhà, hắn tát cô một cái, đây là lần đầu tiên hắn đánh cô, không biết vì cái gì, Anne nghĩ tới chị gái của mình.
Cô cảm thấy tuyệt vọng, cảm thấy bản thân mình cũng chỉ giống như chị cô mà thôi.
Andre không về nhà nữa, bọn họ còn thiếu tiền của ngân hàng, bởi vì Andre mua giấy vẽ và màu đắt tiền. Bọn họ tìm tới cửa muốn đòi, Anne thật sự không biết nên làm thế nào mới tốt.
Cô phải tìm được Andre, nhưng cô lại không thể đêm khuya tìm đến ngõ nhỏ đó, cuối cùng Anne đành phải đi tìm Owen, cậu ta bây giờ đã là quản gia của ngài Gabriel, nhưng không nói hai lời liền giúp cô.
Nhưng mà cậu ấy không mang được Andre trở về, hắn ta ở lại nơi của ả gái *** đó, để một mình cô đối mặt với tất cả mọi việc…
Không tưởng được chính là, Owen không bỏ rơi cô, cậu ấy nghĩ ra một cách, bọn họ ăn mặc thành nhân viên của cửa hàng may quần áo, đến nhà những người giàu bán ren vụn.
Bọn họ chỉ trong một ngày liền kiếm được ba đồng tiền, đã gần bằng một tháng tiền lương của Anne.
Anne rất muốn khóc, bởi vì bờ vai của người đàn ông trẻ tuổi trước mặt này có vẻ thật rắn chắc, nếu cô đồng ý, cô liền có thể dựa vào.
Nhưng mà không được, cô đã kết hôn rồi.
Cô sẽ không cho phép Andre đem bán cô như một con trâu cho người đàn ông khác, càng không cho phép bất cứ kẻ nào làm nhục mình như vậy, cô cũng không cho phép gương mặt mơ hồ của người đàn ông trong mộng biến thành Owen.
Cô không phải con trâu, không có bất luận kẻ nào có thể dắt cô như vậy. Nói cô cố chấp cũng được, tuy rằng bần cùng, nhưng cô vẫn có tôn nghiêm của mình…
“Tôi là vợ của Andre, cả đời này đều là như vậy, tôi thương hắn, cho nên sẽ không yêu một người đàn ông nào khác…” Anne nói với Owen.
“Không, cô hiểu lầm rồi, tôi đã có người mình thích.” Người trước mặt ngại ngùng nói: “Tôi… yêu một người có thân phận rất cao quý.”
Anne nắm tay Owen, nhìn chiếc trâm vàng trong tay cậu, có một chút mất mát.
“Cô ấy yêu anh sao?”
“Đúng vậy, cô ấy yêu tôi… Đáng tiếc chúng tôi sẽ không bao giờ gặp lại, tôi đã làm sai rất nhiều chuyện, có lẽ cô ấy đã không còn yêu tôi nữa…” Owen giống như đang lâm vào hồi ức, trên mặt có chút bi thương.
Anne nghĩ, không cần biết người đã đưa chiếc trâm vàng cho cậu ấy là ai, nhưng cô ấy đừng nên làm Owen buồn như vậy, bởi vì cậu là một người đàn ông tốt.
“Đừng khổ sở, Owen, tình yêu là thứ rất khó để giải thích, chúng ta đều giống nhau…”