Một lúc sau, một người hầu nữa bên cạnh Catherine, Adele đến gọi Angel.
“Owen, tiểu thư Catherine muốn gặp anh.” Adele nói với tôi.
Tôi và Angel nhìn nhau, rồi đi theo Adele đến phòng của tiểu thư Catherine.
Hiển nhiên, vừa rồi Margaret đến đây náo loạn một hồi, trong phòng còn có bình trà và cốc vỡ, trên mặt tiểu thư Catherine còn vương nước mắt chưa kịp khô.
“Ôi, xin lỗi, nơi này của tôi thật lộn xộn.” Catherine mang vẻ mặt khổ sở nói.
“Tiểu thư, có chuyện gì đã xảy ra sao?” Nếu cô ta cố ý để tôi nhìn thấy cảnh tượng như vậy, tôi làm sao có thể không phối hợp với cô ta chứ.
“Lại là tiểu thư Margaret!” Ngoài ý muốn, em gái Angel của tôi muốn bênh vực kẻ yếu, thở phì phì nói với tôi. “Tiểu thư Margaret luôn bắt nạt tiểu thư Catherine.”
“Câm mồm, Angel, cô không được trách cứ Margaret.” Catherine lau nước mắt rồi nói. “Tâm trạng chị ấy vẫn luôn không tốt từ lúc bị người gièm pha, việc chị ấy miên man suy nghĩ rồi cáu kỉnh cũng có thể hiểu được. Tôi sẽ không trách cứ chị ấy.”
Nếu như là kiếp trước, tôi nhất định sẽ có thiện cảm với cô tiểu thư tốt bụng và nhân hậu này. Nhưng hiện tại tôi chỉ cảm thấy cô ta diễn kịch thật giỏi, nước mắt nói chảy thì sẽ chảy, quả thật còn lợi hại hơn diễn viên trong rạp hát. Huống hồ lần này cô ta diễn xuất với sự dàn dựng lớn thế này, hẳn là hi vọng tôi kể lại cho ngài Nam tước.
“Nam tước Oscar vẫn cưỡi ngựa mỗi ngày sao?” Catherine hỏi.
“Đúng vậy, tiểu thư.”
“Gần đây ngài ấy đọc sách gì?”
“Là sách liên quan đến pháp luật, đáng tiếc tôi không biết chữ.”
Trong mắt Catherine toát lên nét bất mãn và khinh bỉ, nhưng gương mặt lại dịu dàng cười nói. “Owen cũng nên học chữ, muốn trở thành người hầu bên cạnh Nam tước không phải là chuyện đơn giản.”
“Cô nói đúng, thưa tiểu thư.” Tôi cúi người nói.
“Nam tước ở thủ đô có quen biết người phụ nữ nào không?” Catherine đỏ mặt hỏi chuyện này, biểu tình thẹn thùng quả thật chẳng khác gì tiểu thư Emily kia.
“Có.” Tôi gật gật đầu. “Có một người con gái của Bá tước, trò chuyện với Nam tước rất vui vẻ.”
“Bá tước…” Catherine nhíu mày. “Là Bá tước nào?”
“Là Bá tước Hallock, vả lại vị Bá tước này cũng sắp đến thăm trang viên Delman rồi…”
…
Vài ngày sau, xe ngựa của Bá tước Hallock đến, đi cùng còn có tiểu thư Emily con gái ông ta.
Tiểu thư Emily rất có dạy dỗ, gặp được một nhà Tử tước đầy tai tiếng, thế nhưng chẳng hề nhíu mày chút nào, vô cùng lịch sự mà bắt chuyện với nhà Tử tước.
Chiến tranh giữa những quý cô thông minh rất âm thầm lặng lẽ, có đôi khi cánh đàn ông sẽ không phát hiện được, hoặc cho dù có nhận ra, cũng sẽ chê cười mà thôi, bởi vì bọn họ có những đề tài quan trọng hơn chuyện đàn bà phụ nữ lục đục với nhau.
Bá tước Hallock vừa vào lâu đài đã vội vội vàng vàng mở lời. “Tôi định tham gia một lần đầu tư vô cùng quan trọng, là về một đường hàng hải vận chuyển bông mới, lần này muốn tìm cậu hỗ trợ.”
“À, đầu tư mậu dịch trên biển.” Không đợi Nam tước nói chuyện, Tử tước Bruce đã xen vào. “Là tuyến đường biển mới sao, tôi đây cũng nghe nói, những người đầu tư trước đây đều kiếm được món tiền lớn, là một cơ hội tốt…”
“Ngài Bá tước, chúng ta vào trong phòng làm việc rồi hẵng nói.” Nam tước đứng dậy.
“Đúng vậy, chúng ta vào phòng làm việc.” Bá tước cũng ý thức được nơi này không phải là nơi bàn chuyện công việc, sau khi tạm biệt mọi người thì đi theo Nam tước rời khỏi phòng khách.
Sắc mặt Tử tước Bruce thoáng chốc trở nên khó coi, nhưng da mặt ông còn chưa dày đến mức đi theo vào phòng làm việc, chỉ tôi mới có thể bưng hồng trà vào theo. Vì thế trước khi rời khỏi phòng khách, tôi nhìn thấy Tử tước Bruce cho tôi một ánh mắt thâm thuý sâu xa.
Trong phòng phòng làm việc, Bá tước Hallock đang nói rất kích động.
“Đề nghị của ngài Charles khiến tôi cảm thấy rất hứng thú, nhưng hiện tại chi phí trong tay tôi rất eo hẹp, rất mong cậu hỗ trợ.” Ông ta nói mà không đỏ mặt.
“Ngài Charles tìm ngài bàn chuyện đầu tư sao?” Nam tước nhíu mày.
“Tôi biết hắn đã đi tìm cậu trước, mà cậu không chịu đầu tư. Nhưng cậu phải biết việc tạo ra hạm đội mới lần này đã có sự tham gia của hoàng gia. Đất nước này muốn tạo dựng một đường hàng hải mới, chúng ta đi theo con đường của đất nước, nhất định sẽ không bị thua lỗ.” Bá tước Hallock hớn ha hớn hở nói.
“Ngay cả như vậy, tôi cũng cho rằng chúng ta nên làm việc thận trọng.”
“Nếu muốn kiếm tiền, thì không nên sợ đầu sợ đuôi.” Bá tước Hallock nói. “Yên tâm đi, chờ đến lúc thu được tiền vốn lại, tôi nhất định sẽ trả tiền nợ ngay lập tức.”
Có lẽ vì thái độ kiên quyết của Bá tước, cũng có lẽ vì nghe thấy có sự tham dự của hoàng gia, Nam tước lần này thế nhưng không từ chối. Hắn rất hào phóng mà viết chi phiếu cho Bá tước Hallock, còn Bá tước Hallock cũng viết giấy nợ.
“Chàng trai tốt, cảm ơn cậu đã hào phóng như thế, tôi biết cậu là người thoải mái nhất mà.” Bá tước phấn khởi nhận chi phiếu, đứng dậy nói. “Ra ngoài ngồi cùng các quý cô đi, đánh bài, uống rượu đi. Lúc nào cậu cũng ngồi trong phòng làm việc, chẳng lẽ không cảm thấy nặng nề sao?”
“Ngài cứ đi trước, tôi sẽ đến ngay.” Nam tước mỉm cười cúi người.
Sau khi Bá tước rời đi, Nam tước lại khẽ thở dài. “Xem ra lần này lại tổn thất một số tiền lớn.”
Vừa rồi, Nam tước viết chi phiếu hơn 50.000 bảng, khiến tôi đang cầm ly tách cũng sợ đến choáng váng.
“Sao vậy? Rất kỳ quái phải không? Đã biết trước sẽ mất tiền mà còn để ông ta mượn.” Nam tước cười cười nói. “Tôi đã giúp ông ta một thời gian rồi, trong tay ông ta đang giữ một đống giấy nợ. Chỉ mong đầu tư của tôi không bị đổ bể, lúc nào ông ta phá sản, thì lúc đó tôi mới thu hồi tiền vốn được.”
“Thưa ngài, ngài làm sao biết nhất định sẽ tổn thất? Tôi thấy bộ dáng ngài Bá tước rất tin tưởng, còn bảo có sự tham dự của hoàng gia.” Tôi tò mò hỏi hắn.
Nam tước đứng dậy, đến bên cửa sổ, hắn dùng tay chạm nhẹ vào mặt thuỷ tinh lạnh lẽo. “Lòng tin của ngài Bá tước cũng tựa như lớp thuỷ tinh này, nhìn thì rất sáng ngời lấp lánh, thật ra lại vô cùng dễ vỡ. Bọn họ nhìn thấy lợi ích liền liều lĩnh xông lên, thậm chí không chịu bình tĩnh suy nghĩ một chút.”
“Chưa nói đến việc kế hoạch này có thể thực hiện hay không, gần đây quan hệ giữa quốc gia chúng ta với các nước thuộc địa càng ngày càng cứng ngắc, vấn đề thuế tem (1) vẫn đang rất ồn ào trong thượng nghị viện.” Nam tước thấp giọng nói.
Những lời này làm xao động ký ức xa xôi của tôi, tôi bỗng nhiên nhớ lại, ngay chính năm nay, có lẽ là nửa năm sau, cũng có lẽ là mấy tháng sau, chiến tranh giành độc lập của thuộc địa ở Bắc Mĩ sẽ diễn ra.
“Nếu chiến tranh bùng nổ, như vậy cái gọi là sự tham dự của hoàng gia căn bản là vì quân sự, tất cả mọi đầu tư sẽ biến thành bọt nước.” Nam tước lắc lắc đầu nói. “Đáng thương cho những tên ngốc cứ đâm đầu vào.”
Những điều Nam tước nói với tôi đều là những chuyện tư mật, không ngờ rằng hắn sẽ nói chuyện quan trọng như vậy với tôi.
“Đúng rồi.” Nam tước bỗng nhiên nói. “Ngày hôm qua nghe cậu nói, cậu rất nhớ người thân của mình. Cậu có muốn tôi đưa mẹ và em trai em gái cậu đến trang viên Delman không? Trang viên Momon thu thuế rất cao, cuộc sống của họ có phải rất vất vả không?”
Lòng tôi khẽ rung động, không nghĩ đến một câu nói tuỳ tiện của tôi cũng khiến hắn ghi nhớ trong lòng, nhưng tôi chỉ có thể lắc đầu nói. “Mẹ của tôi sẽ không rời khỏi trang viên Momon, bà ấy luôn chờ đợi cha tôi quay về.”
“Thì ra là như vậy.” Nam tước thở dài một tiếng. “Có cơ hội tôi cũng sẽ tìm kiếm giúp mọi người.”
“Cảm ơn ngài.” Tôi nói.
Nam tước do dự trong chốc lát, còn nói. “Ngày hôm qua tôi dạy thơ Sonnet (2) cho cậu, cậu xem có hiểu không?”
“Đúng vậy, tôi xem đã hiểu.” Tôi gật gật đầu.
“Thật ra chỉ là những việc giải trí khi rãnh rỗi, cậu không cần quá mức hao tâm tốn sức vì nó. Ngày hôm qua tôi nhìn qua cửa sổ, thấy cậu đọc sách đến tận khuya. Gần mười hai giờ đêm mà cậu còn chưa tắt đèn, sáng sớm chưa tới sáu giờ cậu đã phải rời giường, chẳng lẽ cậu không cảm thấy mỏi mệt sao?”
“Ngài biết cửa sổ nào là cửa sổ phòng tôi sao?” Tôi không khỏi mở miệng hỏi.
Sắc mặt Nam tước hơi hồng. “Tất cả các phòng người hầu bên kia đều đã tắt đèn, tôi nghĩ phòng mở đèn chính là phòng cậu.”
Bỗng nhiên tôi cũng đỏ mặt, gật đầu nói. “Tôi sẽ chú ý …”
“Như vậy… Một lát nữa, buổi tối… Chúng ta tiếp tục buổi học hôm trước…” Nam tước không có chờ tôi trả lời, vội vàng rời khỏi phòng.
Còn tôi lại như một đứa ngốc, đứng yên trong phòng làm việc lâu thật lâu.
Đến khi tôi xuống lầu lần nữa, Tử tước Bruce chặn tôi lại.
Ông ta gọi tôi đến một góc khuất, cười tủm tỉm nói: “Cậu làm việc không tồi, cháu của tôi xem ra rất tín nhiệm cậu.”
“Việc này phải cảm ơn ngài đã dạy dỗ, nếu không nhờ ngài đưa tôi đến bên cạnh Nam tước, tôi cũng không có cơ hội thăng tiến như vậy.” Tôi tỏ vẻ sợ sệt nói.
“Rồi, rồi, cậu là một đứa bé thông minh.” Tử tước vừa lòng nói: “Vừa rồi bọn họ bàn luận chuyện gì vậy?”
Tôi làm bộ cẩn thận quan sát xung quanh, sau đó nhẹ giọng nói tất tần tật với Tử tước.
“Thật sao? Quả thực như vậy! Bá tước nói có hoàng gia tham dự ư?” Tử tước hưng phấn mở to hai mắt nhìn tôi.
“Đúng vậy, thưa ngài, Nam tước Oscar đã cho Bá tước một tờ chi phiếu 50.000 bảng.” Tôi nói.
Tử tước ôm ngực, bộ dạng không dám tin. “Hắn thật đúng là có tiền! Cậu không nhìn lầm chứ?”
“Tôi nói thật, nếu ngài không tin, có thể phái người đến ngân hàng tìm hiểu một chút, nhân viên ở đó luôn biết các chuyện giao dịch tiền bạc.”
“Được được, tôi sẽ đến hỏi một chút.” Tử tước nhìn qua có chút dao động.
Tôi nói kỹ càng tất cả những minh chứng rằng lần đầu tư này sẽ kiếm ra được một số tiền lớn, lại có sự tham dự của hoàng gia làm đảm bảo, tựa hồ tuyệt đối sẽ không thua lỗ. Điều quan trọng nhất là, Nam tước cũng tự mình đầu tư 50.000 bản, làm sao có thể lỗ được?
Nhìn ánh mắt Tử tước liếc tới liếc lui, trong lòng tôi âm thầm bật cười, sau đó cúi người với ông ta. “Thưa ngài, nếu ngài không có gì sai bảo…”
“Được rồi, cậu đi đi, sau này nếu có bất cứ tin tức gì, cậu đều phải báo cho tôi biết.” Tử tước nói.
“Xin nghe lời ngài.”
Khi tôi đi vào phòng khách liền phát hiện tiểu thư Catherine đang định cất giọng hát, mà người đệm nhạc thế nhưng lại là Nam tước Oscar.
“Ôi, người tôi yêu sâu đậm, người đi đến chiến trường xa xôi, giữa miền khói lửa thuốc súng. Em vẫn thuỷ chung nhung nhớ người. A, a, người tôi yêu sâu đậm ơi, chiếc lược người tặng em trước khi đi em đã giấu ở ngực, mỗi ngày đều dùng nó để chải lên mái tóc mà người yêu thương…”
Giọng hát Catherine vô cùng ngọt ngào, như bông như tơ, khiến tâm tình người khác thoải mái.
Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra ở nơi này, tiểu thư Emily vẫn luôn vui vẻ với Nam tước đang mang sắc mặt cứng ngắc ngồi trên ghế sa lông. Không thấy bóng dáng Margaret ở đây. Tử tước phu nhân đang mỉm cười vừa lòng nhìn Catherine hợp tấu cùng với Nam tước, sau đó nhẹ nhàng vỗ tay.
“Hai con hợp tấu thật là hay, thật êm tai, ta đã bị câu chuyện xinh đẹp này làm bật khóc rồi.” Tử tước phu nhân lau lau mắt nói.
“Con chỉ không ngờ ngài Oscar cũng thích dân ca Áo.” Catherine ngượng ngùng nói. “Tôi biểu diễn không tốt, ngài chê cười rồi.”
“Không, em họ Catherine, tiếng ca của em phi thường xinh đẹp.”
“Ngài quá khen, tiếng đàn của ngài mới phi thường xinh đẹp.” Vẻ mặt Catherine hiền hoà nhìn Nam tước, sau đó chậm rãi gục đầu xuống, để lộ chiếc cổ trắng nõn ra trước mặt Nam tước.
Tay của tôi không khỏi siết chặt, người con gái này thật là, những chiêu trò quyến rũ đàn ông vẫn giống y hệt kiếp trước. Tôi lại nhìn Nam tước, Nam tước thế nhưng còn mỉm cười gật đầu với cô ta.
—————-
Chú thích:
(1) Thuế tem (hay đạo luật tem): là đạo luật quy định phải có thuế phải nộp về việc chuyển các tài liệu nhất định. Những người nộp thuế nhận được một con tem chính thức trên các tài liệu của họ, làm cho văn bản hợp pháp. Các loại thuế được thu theo một đạo luật tem được gọi là thuế tem. Hệ thống thuế này lần đầu tiên được nghĩ ra tại Hà Lan vào năm 1624 sau một cuộc cạnh tranh công khai để tìm một hình thức mới của thuế. Một loạt các sản phẩm đã được đưa vào phạm vi áp dụng của các đạo luật tem bbao gồm các thẻ chơi, thuốc bằng sáng chế, kiểm tra, thế chấp, hợp đồng và báo chí. Các mặt hàng thường có thể chất đóng dấu tại cơ quan Chính phủ phê duyệt sau khi nộp thuế, mặc dù phương pháp liên quan đến thanh toán hàng năm một khoản tiền cố định hoặc mua tem dính thực tế và phổ biến hơn. Đạo luật tem đã được thi hành ở nhiều nước, trong đó có Australia, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, Canada, Ireland, Ấn Độ, Malaysia, Israel, Anh và Hoa Kỳ. (Nguồn: Wiki)
(2) Thơ Sonnet: Một thể thơ bắt nguồn tử Ý, bài thơ có 14 câu có vần với nhau theo một kiểu cách xác định nào đó.