Nhậm Bình Sinh nói được làm được, cô ta không dễ dàng gì buông tha cho Giang Uyển Thư, để đối phương nằm đó sau đó bỏ đi tắm rửa, Giang Uyển Thư nằm trên giường, cô không chỉ vì ban nãy kích động mà chảy nước mắt , mà tiểu huyệt cũng trào ra dịch, hai mặt cô nhìn mơ màng nhìn về một hướng, đầu óc cô choáng váng, không phân biệt được bây giờ là ngày hay đêm.
Cô muốn trốn đi, nhưng bây giờ một chút sức lực cô cũng không có, nhân lúc Nhậm bình Sinh đi tắm đây là một cơ hội tốt, cô muốn trốn khỏi nơi này.
Nhưng mà...
Cô lấy ta sờ tiểu huyệt của mình, ngón tay dính đầy chất nhầy, bản thân cô cũng bị cởi sạch, quần áo vứt đầy dưới nền, cô chau mày cô gắng gượng dậy, nhặt đồ rơi dưới nền , muốn mặc lại, nhưng chỉ mới cử động như vậy, eo của cô đã nhức muốn chết.
Tiếng nước chảy trong nhà tắm còn vang, Nhậm Bình Sinh vẫn đang tắm.
Cô mặc đồ xong, hai chân cẩn thận nhẹ nhàng chạm đất, vết thương trên chân vẫn còn đau, có lẽ là lần trước bị ngã ở nhà thi đấu đã để lại di chứng rồi.
Thực ra thuốc kích dục trên người Giang Uyển Thư vẫn chưa hết tác dụng, bây giờ cô gắng gượng vịn tay cầu thang đi được vài bước, nơi đó chịu ma sát liền nóng lên, ngực cô cũng thế, còn chưa kịp mặc áo ngực vào, đã bị áo cọ vào, như thể lại một lần nữa phát tác.
Nhưng những điều này không phải lí do để ngăn cản cô rời khỏi nơi này.
Cô tìm được balo của mình, vốn dĩ nó cũng chẳng có gì nặng, nhưng bây giờ cơ thể cô như nhũn ra, cầm theo balo sẽ mất sức hơn bình thường.
"Rào ào rào___" Cô liếc nhìn phòng tắm, tiếng nước vẫn chảy, cô liền đi nhanh về phía cửa chính, nhưng khi cô đến giữa cầu thang, cô nghe thấy tiếng nước đã ngừng.
Sao tắm nhanh như vậy chứ!?
Giang Uyển Thư hoảng hốt, cô nhanh chóng nhảy xuống dưới lầu , lúc đi đến cửa chính vặn tay khóa cửa, thì cô mới phát hiên ra cửa đã bị khóa trái rồi, cô phải có chìa khóa mưới mở ra được.
"Khốn kiếp!"
Nhậm Bình Sinh để chìa khóa trong phòng ngủ, cô ta để ở trên bàn! Sao lúc nãy cô lại không chú ý đến chứ, bây giờ cô lên lầu lấy còn kịp không?
Đương nhiên không kịp rồi! Nhưng cũng phải chạy lên giả vờ không phải đang chạy trốn! Tuyệt đối không thể để cho Nhậm Bình Sinh phát hiện mình muốn bỏ trốn!
Giờ phút này Giang Uyển Thư phải đối mặt với cánh cửa sinh tử, nhưng mà viết thương trên chân cô gây trở ngại lớn, cô phải nhân lúc Nhậm Bình Sinh chưa ra khỏi nhà tắm trở về nằm yên trên giường nơi mà cô bị Nhậm Bình Sinh "đè" mấy tiếng.
Giang Uyển Thư đi từng bước lên lầu, sau đó cẩn thận để balo về chỗ cũ, rồi nằm lại trên giường, nhưng sau khi nằm xuống cô mới phát hiện mình vẫn đang mặc quần áo đàng hoàng___
Cửa phòng tắm mở ra.
Tiêu rồi!
Giang Uyển Thư luống cuống cởi quần áo, nhưng tốc độ cởi đồ sao nhanh bằng thời gian Nhậm Bình Sinh đi ra, cho nên lúc Nhậm Bình Sinh tiến vào phòng ngủ thì thấy Giang Uyển Thư đang cởi đò.
Cảnh tượng rất khó xử.
Giang Uyển Thư đỏ mặt, cô không dám nhìn Nhậm Bình Sinh, nhưng Nhậm Bình Sinh lại bước nhanh về phía cô, cô ngửi thấy mùi thơm dầu gội của Nhậm Bình Sinh.
"Bây giờ em đang cởi đồ hay đang mặc đồ vậy?"
Tóc Nhậm Bình Sinh xõa xuống, cô ta trèo lên giường ngửi mùi trên người Giang Uyển Thư, quần áo trên người Giang Uyển Thư thì đang cởi được một nữa, cũng không biết nên làm thế nào mới ổn.
"Em...Cảm thấy hơi lạnh nên muốn mặc đồ.'
"Ồ? Vậy sao?"
Giang Uyển Thư gần như bị Nhậm Bình Sinh dọa đến sợ không nổi, cô mặc quần áo lại , sau đó nằm xuống giường, quay lưng về phía Nhậm Bình Sinh, giống như con rùa rụt cổ.
"Ừm..."
Giang Uyển Thư vừa nằm xuống, Nhậm Bình Sinh cũng quấn lấy cô, cô ta vừa tắm xong toàn thân thơm mùi sữa tắm, tóc cũng đã sấy khô, không bẩn như Giang Uyển Thư, nhưng Giang Uyển Thư cũng không dám nói muốn đi tắm.
Nằm chưa được mấy phút, Nhậm Bình Sinh đã không kiềm chế được, tay của cô ta luồn qua eo của Giang Uyển Thư, sau đó mò lên trên, sờ đến bầu ngực của Giang Uyển Thư, thuốc kích dục ban nãy bị tiêm vẫn chưa hết tác dụng, bây giờ chỉ là sờ một cái, hai núm của Giang Uyển Thư lại tiết ra sữa.
"Đừng chạm...Đừng chạm vào...."
"Tại sao?"
Nhậm Bình Sinh nói bên tai Giang Uyển Thư, hơi nói ra ngứa ngứa, Giang Uyển Thư liền lấy bịt tay lại, bây giờ nơi nào trên người cô cũng rất mẫn cảm, chịu không nổi những kích thích này.
"A...Ưm..."
Tay Nhậm Bình Sinh làm Giang Uyển Thư chịu không nổi, cô ta biết rõ nên sờ như thế nào, để mà cho Giang Uyển Thư sướng, chẳng bao lâu, Giang Uyển Thư đã đánh mất lí trí, cô ưỡn ngực mình để Nhậm Bình Sinh xoa nắn đầu v* tiết ra sữa, còn cắn nhẹ vào vai cô.
"Ưm...Aaaa..."
Vừa nãy đã trải qua lần đầu, nên rất dễ rơi vào dục vọng, hơn nữa Nhậm Bình Sinh đang cố ý dẫn cô lạc vào đó.
"Vừa rồi em muốn bỏ trốn đúng không?" Nhậm Bình Sinh thì thầm bên tai Giang Uyển Thư, Giang Uyển Thư nghe thấy Nhậm Bình Sinh nói như vậy ngơ cả người.
"Cho nên mới mặc đồ vào, em nghĩ tôi không biết sao?" Nhậm Bình Sinh cười luồn tay vào quần của Giang Uyển Thư, " Không mặc đồ lót mà chạy ra ngoài thì không hay đâu? Ngực của em lớn như vậy, đầu v* lại nhô lên, chạy ra ngoài nhất định bị người khác nhìn thấy, không cảm thấy xấu hổ sao?"
"Đừng, đừng nói nữa...."
"Nơi này cũng được, ươn ướt, dính thật đấy."
Nhậm Bình Sinh xoa đầu Giang Uyển Thư, sau đó nhìn cô, cười nói:
"Đưa lưỡi ra."
Giang Uyển Thư không biết cô ta có ý gì, cô dành phải ngoan ngoãn làm theo lời của Nhậm Bình Sinh, cô vừa đưa lưỡi ra, Nhậm Bình Sinh liền đè cô xuống hôn, đầu lưỡi cuốn quay đầu lưỡi cô, còn lấp đầy khoang miệng.
Tay cũng không ở yên, ngón tay của cô ta tiến vào trong tiểu huyệt của Giang Uyển Thư, tay khác nâng cái chân đang bị bong gân của cô lên, miệng tiểu huyệt đang trơn, ngón tay tiến vào không một chút trở ngại.
"Ưm...Ư mmmm!!"
Bên trong tiểu huyệt được lấp đầy , Giang Uyển Thư chịu không nổi rên lên, nhưng tiếng rên của cô bị Nhậm Bình Sinh dùng miệng chặn lại, cô kêu không được, chỉ cỏ thể phát ra những âm thanh yếu ớt.
Kỹ thuật hôn của Nhậm Bình Sinh tốt đến mức khiến người ta ghen tị, chỉ cần hôn môi cô ta đã khơi dậy dục vọng bên trong Giang Uyển Thư, nhìn thấy dáng vẻ ngây thơ của Giang Uyển Thư đang chìm vào dục vọng, cô ta cảm thấy vô cùng hưng phấn, ai bảo Giang Uyển Thư từ đầu đã có dáng vẻ đoan chính vậy, từ thục nữ trở nên dâm loạn, tương phản quá lớn, nếu như dạy dỗ tốt , việc khiến cho Giang Uyển tự chủ động cầu xin cũng chỉ là vấn đề thời gian.
"A...aaa..."
Lúc Nhậm Bình Sinh rời khỏi miệng Giang Uyển Thư, nước miếng cô chảy ra, bị hôn đến đầu óc lẫn lộn, tiểu huyệt lại bị làm như vậy.
" Trời...ưmmm...đừng..."
Lúc Giang Uyển Thư kêu lên, liền bị Nhậm Bình Sinh nhét tay vào miệng, khuấy động đầu lưỡi của cô, hai nơi cùng lúc đều bị nhét đầy ngón tay, lúc nhận ra việc này, Giang Uyển Thư càng tiết ra nhiều dịch hơn, cô biết tối nay đường nào cô cũng trốn không thoát số mệnh được "yêu thương" này.
Nhậm Bình Sinh cúi xuống ngậm lấy bầu ngực của cô, tuy là bây giờ sữa tiết ra không nhiều bằng khi nãy, nhưng vẫn có, cô ta vừa cắn vừa dùng đầu lưỡi rê đầu v*, muốn làm cho Giang Uyển Thư tiết nhiều sữa hơn.
"Ưm...Ư...aaaaa..."
Bị cắn như vậy làm cho Giang Uyển Thư sinh ra một loại khoái cảm thỏa mãn, nhất là khi Nhậm Bình Sinh cắn một cách dâm dục như thế, vốn không giống một đứa trẻ đang bú, cô ta vừa cắn nhẹ đầu v*, vừa dùng lưỡi liếm, đầu v* đã bị cô ta chơi đến sưng hết cả lên.
"Núm v* lớn thật đấy. Tôi thích lắm."
Nhậm Bình Sinh cười nói, hôn vào mặt Giang Uyển Thư, mặc dù nói lí trí của Giang Uyển Thư hiện giờ đã bay lên chín tầng mây, nhưng cô vẫn cảm nhận được điều này.
Vậy là nếu cô không thoát được, cũng chỉ có thể là một món đồ chơi tình dục ở bên cạnh Nhậm Bình Sinh.
Edit: Linh
Beta: Mèo Mập