"Dừng, dừng tay..."
Giang Uyển Thư sợ hãi nhìn Nhậm Bình Sinh cầm ống tiêm lấy thứ chất lỏng gì đó từ trong một lọ thủy tinh nhỏ, bị dọa sợ đến mức dựa chặt lưng vào ghế, cả người run rẩy, chất lỏng bên trong cây tiêm đó nhìn không giống dung dịch dinh dưỡng như glucozo.
"Được rồi."
Nhậm Bình Sinh quay người sang, bóp ống tiêm, từ đầu kim tiêm phun ra một ít chất lỏng.
"Vốn dĩ sớm đã muốn làm việc này với em, tối qua thấy chân em bị thương nên quyết định tha cho em một lần, nuôi em khỏe hơn rồi tính sau, nhưng tôi không ngờ rằng hôm nay em lại dám chọc giận tôi."
"Không! Thả tôi ra! Đừng làm như vậy_"
Giang Uyển Thư kinh hãi hét lên, ánh sáng từ mũi kim cách cô càng lúc càng gần, cô cảm thấy tim của mình sắp không đập nữa rồi, cái tên điên này, não nhất định không bình thường, cô phải làm sao mới có thể bảo vệ bản thân!
"Tôi thật sự rất ghét những người đối xử thô lỗ với tôi."
"Không được! Tôi xin cô! Xin lỗi xin lỗi! Em không nên chọc giận cô! Xin lỗi mà______"
Giang Uyển Thư chưa từng mong đợi, những tình tiết cô luôn viết sẽ xảy ra trên người cô, như thể cô là nạn nhân đáng thương trong câu chuyện của mình, mà Nhậm Bình Sinh lại chính là Pasek-kẻ luôn mỉm cười và xuống tay không một chút do dự, muốn đem cô phanh thây ra.
"Xin lỗi xin lỗi xin lỗi...."
Giang Uyển Thư dường như đã nói vô số lần, cô nhìn Nhậm Bình Sinh với đôi mắt mở to ngấn lệ, cây kim bạc dừng lại cách cánh tay cô chỉ vài centimet, tim cô đập nhanh, giống như vừa mới chạy xong cả ngàn mét.
Lòng chân thành và sự cầu xin của cô dường như đã có tác dụng, Nhậm Bình Sinh cầm ống tiêm nhìn cô, một giây sau thu ống tiêm lại, sau đó nói:
"Em còn nhỏ như vậy, nếu thật sự tiêm loại thuốc gây ảo giác này cho em quả thật có chút tàn nhẫn. Nhưng mà nếu như em không muốn chọc giận tôi, thì hãy ngoan ngoãn nghe lời, nếu không tôi sẽ cho em sống không bằng chết."
Câu nói của cô ấy nhấn mạnh vào bốn từ "Sống không bằng chết", Giang Uyển Thư chỉ có thể hoảng sợ gật đầu, khó khăn mở miệng, miệng nói từng chữ, miễn cưỡng nói ra tiếng.
"Biết, biết......biết rồi, xin, xin lỗi......"
Nhậm Bình Sinh nhìn biểu cảm sợ sệt phát run của cô, mãn nguyện đặt ống tiêm ra phía sau, sau đó mở một tay khác, trong tay nắm hai viên thuốc.
"Đây là thuốc giảm đau, uống đi."
Giang Uyển Thư biết hiện tại không nên động đến tên thần kinh này, chỉ có thể ngoan ngoãn mở miệng, Nhậm Bình Sinh đặt thuốc lên đầu lưỡi của cô, sau đó cho cô uống nước.
Sau khi uống thuốc xong, bởi vì rắc rối vừa rồi, Giang Uyển Thư vẫn chưa được ăn cơm, dáng vẻ đáng thương của cô làm Nhậm Bình Sinh cảm thấy thương xót, Nhậm Bình Sinh hôn cô một cái xem như phần thưởng, sau đó đi vào nhà bếp, Giang Uyển Thư bị bỏ lại phòng khách một mình, bắt đầu suy nghĩ nển làm thế nào đây.
Cô liếc nhìn còng sắt đang khóa mình, trừ phi có chìa khóa cô mới có thể mở ra, chỉ có thể đợi Nhậm Bình Sinh tự mình thả cô ra, nhưng đợi đến lúc Nhậm Bình Sinh chịu thả cô ra, đối phương sớm đã có chuẩn bị rồi, không để cô có cơ hội phản kháng, cách này cũng không ổn.
Lúc suy nghĩ làm sao để trốn, Giang Uyển Thư càng tò mò một số chuyện khác.
Đầu tiên là Nhậm Bình Sinh làm sao phát hiện được cô học ở Đại học Hoàn Dương? Cô ta làm sao để vào trường xin làm giáo viên, thứ hai là tại sao cô ta lại làm như vậy? Mục đích là gì? Thứ ba là việc cô và Tôn Lão Đầu cùng thắc mắc, cô ta đã làm như thế nào mà sau mỗi lần gây án đều không bị ai phát hiện?
Liên quan đến điểm thứ ba, cô thậm chí cũng đã có đáp án, đó là Nhậm Bình Sinh đã ngụy trang quá giỏi, giống như một diễn viên lật mặt trên sàn diễn, năng lực ứng phó mọi lúc rất tốt, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, ai sẽ tin người có vẻ ngoài dịu dàng lương thiện như cô ta lại là một tên sát nhân liên hoàn chứ? Cô ta còn mang lớp mặt nạ là giáo viên đại học, không chỉ vậy, cách mà cô ta gây án, Tôn Lão Đầu cũng đã nói nó giống như một đường phóng, sau mỗi lần giết người sẽ nhanh chóng di chuyển đến một nơi mới, đợi bên cảnh sát biết được rồi, cô ta sớm đã trốn thoát không chút dấu vết.
"Ăn cơm thôi~"
Nhậm Bình Sinh cầm trên tay một cái đĩa, tay còn lại cầm một cái thìa, Giang Uyển Thư ngửi được mùi thơm tỏa ra.
"Tôi nấu cho em một bát canh, nếu như em vẫn chưa thấy đói, tôi sẽ cho em ăn vào buổi tối được không?"
"Ừm......"
Giang Uyển thư vốn dĩ không dám từ chối, Nhậm Bình Sinh ngồi bên cạnh cô, lúc đó cô mới nhìn ra đó là canh cà rốt bắp và một ít rau, bên trên còn có vài bông hoa trứng.
"Ăn cà rốt tốt cho mắt, em bị cận nặng như vậy mà, a, há miệng nào."
Nhậm Bình Sinh cười cầm thìa đút cho cô, Giang Uyển Thư ngoan ngoãn uống, lúc uống canh, cô bất giác nhìn dáng vẻ của Nhậm BÌnh Sinh, cô vẫn không muốn tin, Nhậm Bình Sinh dịu dàng trước mặt này, lại có tính tình tốt, tại sao có thể làm những chuyện như vậy, cô nghĩ đến Ôn Hạo Nhiên ở trong sở cảnh sát, chuyện đó cũng là do Nhậm Bình Sinh sắp đặt.
"Cô___"
Giang Uyển Thư do dự muốn đem nghi vấn trong lòng hỏi, nhưng Nhậm Bình Sinh lại ngắt ngang lời cô.
"Trước khi tôi về nhà có ghé tiệm sách, tập mới của em đã viết xong nhưng vẫn chưa được được bày bán đúng không?"
"Bộ mới?" Giang Uyển Thư phản ứng không kịp, sau đó đó cô mới nhớ ra là tiểu thuyết cô viết, như muốn lấy lòng, cô vội vàng nói, "Đúng vậy, vẫn chưa được bày bán....."
"Em sẽ cho bày bán chứ? Là in thành sách ấy? Cuốn 'Bản Nhạc Trong Mơ' ấy."
Lúc Nhậm Bình Sinh vừa mới nói ra tên tiểu thuyết của Giang Uyển Thư, tim Giang UYển Thư như ngừng đập mất một giây, Nhậm Bình Sinh thích tiểu thuyết cô viết thích đến tận xương tuỷ, cô nhớ đến lời Tôn Lão Đầu từng nói, hung thủ giết người chỉ là vì gây chú ý cho cô, hắn còn ảo tưởng mình chính là bản sao của Pasek, theo lí mà nói Nhậm Bình Sinh nên tôn trọng tác giả là cô mới đúng, tại sao......
Tại sao Nhậm Bình Sinh lại đối xử tàn nhẫn với cô như vậy?
"Em, em không biết......đại khái sẽ xuất bản? Chuyện này phải xem lại ý của biên tập."
"Không biết? Ý của em là sao?"
Giang Uyển Thư vừa mới nói xong, Nhậm Bình Sinh liền tiếp lời.
"Ý của em là nếu như em không muốn xuất bản , biên tập sẽ tôn trọng ý kiến của em."
"Không phải, em đã kí hợp đồng nói rõ sử dụng tác phẩm đều do bên xuất bản xử lý, lời của em không được tính......"
Mỗi chữ Giang Uyển Thư nói ra, làm sắc mặt Nhậm Bình Sinh tối sầm mấy phần, cô nhìn thấy tình hình không ổn, âm lượng nói chuyện càng lúc càng nhỏ lại.
"Cộp!"
Nhậm Bình Sinh dùng lực đặt bát canh lên bàn, Giang Uyển Thư bị dọa đến nổi bật ghế, cô nhìn thấy canh rơi từ trong bát ra.
"Em muốn xuất bản 'Bản Nhạc Trong Mơ'? Cái bản rác rưởi đó?"
Rác rưởi...?
Giang Uyển Thư bối rối trước lời bình phẩm này, Nhậm bình Sinh không phải rất thích tiểu thuyết của cô sao? Tại sao nói tiểu thuyết của cô là rác rưởi?
"Phần cuối em viết trong bản đó, thậm chí không xứng gọi là 'Quý Ngài Pasek' tôi không biết em muốn viết như thế nào, so với Pasek ban đầu căn bản không giống, em vậy mà lại làm cho Pasek buông tha con mồi đã rơi vào tay một cách nhẹ nhàng, em là kẻ ngốc à?"
"Em......"
Giang Uyển Thư á khẩu nhìn Nhậm Bình Sinh, cô bây giờ chỉ biết là Nhậm Bình Sinh lại tức giận rồi.
Edit: Linh
Beta: Mèo Mập