"Thầy ơi, em thích thầy."
Nữ sinh thắt bím tóc nói với hắn, hắn đứng sững ở đó, hai mắt mở to, hắn thậm chí có chút đần ra, đối phương nghiêng người về phía hắn, hắn càng bối rối hơn lùi về phía sau một bước.
"Bạn học Tưởng, chúng ta......"
Hắn cố gắng giải thích rõ mối quan hệ giữa bọn họ, nhưng nhìn thấy ánh mắt mong chờ kì vọng của đối phương, cho dù là kẻ sát nhân cũng không thể chịu được huống chi là một người sống đầy tình cảm như hắn, lần này rõ ràng đỏ mặt rồi, tim cứ đập thình thịch.
"Thầy, em muốn hẹn hò với thầy, em thật lòng đó."
Đối phương sắp bổ nhào lên người hắn, hắn muốn tránh sang một bên, nhưng đối phương không cho hắn cơ hội nào, trực tiếp vùi đầu vào ngực hắn, hắn lần đầu tiên cảm nhận được thân thể mềm mại, căn bản khác với mấy thi thể lạnh ngắt kia.
"Đừng như vậy..."
"Thầy, thầy thích em không?"
Hắn không biết nên trả lời đối phương như thế nào, nhiều năm qua hắn luôn sống cuộc sống đơn độc, người như hắn làm sao có thể trải nghiệm tình yêu chứ?
"Tôi, tôi không biết."
Nhưng hiện tại hắn có thể chắc chắn một chuyện, dòng sông băng giá trong tim hắn đang lặng lẽ tan ra, hắn cảm nhận được thế giới này vẫn còn sự ấm áp.
_______(Mr. Pasek: Bản Nhạc Trong Mơ)
Giang Uyển Thư đánh máy đến đây thì lại dừng, cô nâng cốc nước bên cạnh lên uống một ngụm, xem thời gian, cách thời gian lên lớp vẫn còn hai tiếng, hôm nay cô không ngủ được, ba giờ sáng đã bò dậy viết tiểu thuyết đến giờ này.
"Haiz."
Cô thở dài thườn thượt. Trên bàn, bên cạnh cô vẫn còn đặt cái laptop bị ném hư, may là ở nhà vẫn còn máy tính để bàn, với lại cô sớm đã có thói quen viết được một ít sẽ lưu nó vào đĩa U, nếu không thì không biết phải làm sao.
Giang Uyển Thư nhìn chằm chằm văn bản mình đánh trên màn hình máy tính, rơi vào trầm tư, liệu sắp xếp cho Mr. Pasek một người tình như này có được không? Nghĩ đến sự việc phát sinh mấy ngày trước, trong lòng cô hình như có một giọng nói nhỏ đang lớn dần lên, inh ỏi, thúc giục cô đi mở chiếc hộp ma thuật Padora, và nhấn vào nút đỏ che giấu vực sâu cả ngàn mét.
Cô nghỉ ngơi một lát, lại tiếp tục viết tiếp:
Vừa tan học, hắn nhìn thấy Tưởng Uyển Thục đang khập khiễng đi về phía thư viện, liền vội vàng theo sau, hắn nắm lấy tay của Tưởng Uyển Thục, hắn nhìn thấy trên người đối phương có thêm nhiều vết thương to nhỏ, có vết sẹo do dao cắt bị thương , cũng có cả vết bầm tím do bị đánh.
"Em sao lại bị thương cả người vậy, ai bắt nạt em?"
"Em không sao, thầy, chỉ là bị ngã thôi..."
Kinh nghiệm giết người tích lũy của hắn còn nhiều hơn so với một bác sĩ pháp y bình thường, hắn chỉ nhìn qua những vết thương này cũng đủ biết là do vũ khí sắc bén gây ra.
"Em có gặp chuyện gì khó khăn, hãy nói với tôi, tôi sẽ giúp em."
_____________ (Mr. Pasek: Bản Nhạc Trong Mơ)
Giang Uyển Thư viết đến khúc này, cô không thể không nghĩ đến Nhậm Bình Sinh, nội tâm không ngừng co thắt, nói thật thì, lúc nghe Nhậm Bình Sinh nói ra câu "Tôi sẽ giúp em", ngay lúc đó, cô cảm thấy cả khoang ngực đều bị dòng nhiệt nóng bao quanh, từ lúc cô lớn lên tới bây giờ, đây là lần đầu tiên nghe người khác nói với cô những lời như vậy.
Cái tên Tưởng Uyển Thục trong truyện là đồng âm với tên cô, những chuyện cô ấy gặp cũng giống hệt, nhưng ngoài những điều này, cô thực sự là có nghĩ qua nếu như cô với một kẻ cuồng giết người đầy soái khí như Pasek yêu đương thì sẽ như thế nào, chỉ là cứ nghĩ về nó, cô lại cảm thấy phấn khích.
"Muộn quá rồi."
Kim đồng đồ đã chỉ bảy rưỡi rồi, nếu còn không ra ngoài, tiết học đầu tiên lại sẽ trễ mất, nhưng mà hôm nay cô lại cảm thấy rất mệt, một chút cũng không muốn lên lớp, sắp tốt nghiệp rồi, cảm giác kiệt sức này càng lúc càng tăng.
Do dự một lúc, cô vẫn cầm cái nạng bên cạnh lên, mang cặp đến lớp.
Lúc cô đến trường, đã tám giờ đúng rồi, giáo viên có lẽ đã đến lớp rồi, cô mang nạng thực ra không dễ đi bộ, đi có chút vội, nạng của cô ở chỗ nền trơn, cô lại không chế không tốt, nên trực tiếp ngã xuống.
"A...Đau!"
Chân ban đầu bị trẹo lại bị đau lần thứ hai, cô nắm chặt chân mình, cắn răng chịu đựng, không dám kêu lên, đợi lúc cơn đau không còn quá đau, cô mới chống rung rung lắc lắc mà đứng dậy.
"Ha! Đồ què!"
Ngay lúc cô đứng dậy, cô nghe thấy tiếng cười chế giễu quen thuộc, cô còn chưa kịp phản ứng, nạng vốn dĩ ở trong tay cô đã bị cướp đi rồi.
"Thì ra mày đều đến lớp vào giờ này?" Nhiếp Giai Huyên cầm nạng của cô, tỏ vẻ đắc ý nhướng mày với mấy cô gái bên cạnh nói: "Các chị em, lần này có trò vui rồi."
"Trả nạng lại cho tôi!"
Nhiếp Giai Huyên hướng tới cô làm mặt quỷ, rồi trước ánh mắt kinh ngạc của Giang Uyển Thư, đem cái nạng đó vứt vào thùng rác bên cạnh, phủi phủi tay.
"Lần trước cầu thang cao như vậy mà mày ngã cũng không chết, đúng là may mắn."
"Cô dừng lại được không?" Giang Uyển Thư siết chặt nắm tay, cô cố gắng chịu đựng, cô mong hôm nay chỉ là một ngày bình thường, giống như mọi ngày đến lớp, nhưng lại gặp phải chuyện này.
"Hả?" Nhiếp Giai Huyên lấy ngón út ngoáy ngoáy tai: "Tiếng chó sủa gì vậy, nói to lên xíu đi."
"Cô dừng lại đươc không?!!!!"
Giang Uyển Thư dùng hết sức gầm lên, nếu như ánh mắt có thể giết người, vậy Nhiếp Giai Huyên sớm đã biến thành một đống thịt băm rồi.
"Wow." Nhiếp Giai Huyên nghe thấy Giang Uyển Thư gầm lên không những không lùi bước ngược lại còn cảm thấy vui vẻ, "Tao còn tưởng mày là đứa nhu nhược vô năng, cả đời cũng không biết nổi giận chứ."
"Bắt đầu đã như vậy rồi, từ năm nhất đến giờ! Cô muốn thế nào mới chịu tha cho tôi đây!?"
"Mày thôi học." Nhiếp Giai Huyên lạnh lùng nói một câu, "Nếu mày thôi học, tao sẽ tha cho mày."
"Dựa vào cái gì___"
Nhiếp Giai Huyên nháy mắt, mấy học sinh sau lưng cô đều hướng lên nhìn Giang Uyển Thư, thậm chí một nữ sinh trong số đó thẳng tay kéo lấy bím tóc của Giang Uyển Thư, đem cô đến chỗ cầu thang đi xuống,
"Buông tay! Buông tay ra! Đừng kéo tôi!"
Chân bị thương của Giang Uyển Thư vốn dĩ chịu không nổi động tác như thế này, cô bị kéo đi được hai bước, mắt cá chân tê rần làm cô không thể không quỳ xuống, cứ như thế bị đối phương kéo như cách dắt chó, cô đột ngột bị kéo lê trên hành lang.
"Dừng lại! Không, xin đừng!"
"Chính là dựa vào mày xấu xí, dựa vào dáng vẻ ngu ngốc của mày, nhìn thấy đã làm người ta kinh tởm!"
Chân của mấy người đó nhắm vào cơ thể cô ra sức đấm đá, cô bảo vệ được bụng mình nhưng không có cách nào để bảo vệ được lưng mình.
Trận tra tấn không biết diễn ra bao lâu, bởi vì sau đó Giang Uyển Thư đã bắt đầu mất đi nhận thúc rồi, bên tai âm thanh ù ù, thị lực trở nên mơ hồ, cô cảm nhận được cảm giác đau trên cơ thể dần dần nhẹ đi, bọn họ dường như từ bỏ việc tiếp tục tra tấn cô.
"Cộp_________cộp____________"
Trước lúc cô hôn mê, cô nghe thấy âm thanh lạnh lẽo của giày cao gót.
Edit: Linh
Beta: Mèo Mập