Edit: Điềm Điềm
***********************
Trác Duyên biết Lý Như muốn nói cái gì, đơn giản chính là chuyện học tập, sinh hoạt, nhưng cậu vẫn rất nguyện ý nghe. Dù sao trong xã hội sau này, không ai vô điều kiện đi nhắc nhở bạn, cảnh tỉnh bạn. Cậu chịu rất nhiều lần sau đó mới hiểu được loại nhắc nhở rầy la này rất khó có được.
Lý Như dẫn cậu đi tới góc hành lang, nơi này ánh đèn chiếu không tới, có chút tối tăm. Trác Duyên rõ ràng nhìn thấy vẻ hận sắt không thành thép trên mặt cô, nhưng lại không nghĩ tới vị giáo viên chủ nhiệm trẻ tuổi này nói với cậu câu đầu tiên chính là: “Trác Duyên, cuộc sống của em có khó khăn gì không? Có bất kỳ khó khăn gì thì nói với cô. Nhưng mặc kệ có bao nhiêu khó khăn, sách này em vẫn phải đọc, em hiện tại không đọc sách cho tốt, không thi đại học tốt, tương lai phải làm sao bây giờ?”
Trác Duyên gật đầu, khuôn mặt cực đẹp không có nửa phần kiêu căng cùng có lệ, ánh mắt cực kỳ nghiêm túc: “Cô ơi, em hiểu, nhưng em cũng không biết làm sao, một tháng nay cũng không có tâm tư đọc sách, đêm nay lúc kiểm tra, ngay cả rất nhiều công thức em cũng quên, đề bài không làm được. Cô ơi cô yên tâm, em đã hiểu, sau này sẽ nghiêm túc học hành, nhưng thành tích này nhất thời cũng không tăng lên được.”
Lý Như nghe cậu nói như vậy, trong lòng rất là vui mừng. Ngẫm lại Trác Duyên vừa mới mất ba mẹ, tâm tình nặng nề đương nhiên có thể hiểu được, nhưng đây không thể coi là cái cớ không học hành chăm chỉ. Huống chi, đứa nhỏ Đỗ Dần kia so với Trác Duyên khổ hơn nhiều, nhưng thành tích vẫn tốt như cũ.
Nghĩ tới đây, cô đột nhiên linh quang chợt lóe. Trác Duyên bây giờ đã thành cô nhi, Đỗ Dần vừa vặn cũng không có ba mẹ, hai người bọn họ hẳn là có đề tài chung mới đúng. Hơn nữa Đỗ Dần còn là đại biểu môn toán, thành tích các tiết khác cũng không tệ, chi bằng để cho hai người bọn họ ngồi cùng một chỗ. Cô nhớ rõ lúc trước bạn học Chương Mân nói với mình không muốn làm bạn cùng bàn với Đỗ Dần, cứ như vậy đi, một hòn đá trúng ba con chim.
“Trác Duyên, cô thấy đề tối nay của em làm rất kém, môn Toán này phải bổ sung thật tốt, em xem bạn Đỗ Dần thế nào?” Lý Như mặc dù có ý nghĩ này, nhưng cô cũng biết kỳ thật bạn học trong lớp không có quan hệ tốt với Đỗ Dần, nguyên nhân vẫn là bởi vì gia cảnh và tính cách của Đỗ Dần. Trác Duyên ngày thường trông như thế nào cô cũng rõ ràng, nếu Trác Duyên chướng mắt Đỗ Dần, cô cũng không có cách nào khác.
Trong đầu Trác Duyên hiện ra cậu học trò mộc mạc Đỗ Dần đeo kính gọng đen, tóc bóng loáng, cao cao gầy gầy, trong lòng vẫn rất cảm kích Lý Như. Cậu biết Lý Như đây là vì tốt cho mình, có thể cũng có nguyên nhân khác, nhưng làm giáo viên mà nói, Lý Như đáng được tôn trọng.
“Cô ơi, nếu Đỗ Dần đồng ý, em không có ý kiến.”
Lý Như nghe vậy càng thêm vui mừng, trong suy nghĩ của cô, Đỗ Dần là một đứa trẻ cực tốt. Tự mình nuôi sống bản thân và em gái của cậu, còn có thể học tốt như vậy, đừng nói là một đứa nhỏ, ngay cả một người lớn tứ chi hoàn hảo cũng không nhất định làm được. Trong lòng cô không hy vọng Đỗ Dần bị người xem thường, nhưng lòng thì cô có thừa mà lực thì không đủ.
Lời nói không chút do dự của Trác Duyên khiến ấn tượng của Lý Như đối với cậu cao hơn không ít: “Được, từ ngày mai trở đi em sẽ ngồi cùng một chỗ với Đỗ Dần, có cái gì không hiểu có thể hỏi nhiều một chút, cũng học thêm phương pháp của em ấy.”
Trác Duyên nặng nề gật đầu, nhưng: “Cô ơi, sáng mai em muốn xin nghỉ.”
“Làm sao vậy?” Lý Như ân cần nói: “Cuộc sống có khó khăn sao?”
Trác Duyên lắc đầu: “Ngày mai phải đi đồn cảnh sát cấp giấy chứng nhận người giám hộ, buổi sáng làm xong, buổi chiều em sẽ trở về lớp.”
Lý Như đương nhiên đồng ý.
Sáng sớm hôm sau, Trác Duyên mặc một bộ đồ thể thao chạy quanh tiểu khu, đây là thói quen kiếp trước cậu hình thành. Cậu quyết định từ giờ trở đi phải rèn luyện thân thể, có thân thể khỏe mạnh mới có thể làm được nhiều việc hơn.
Chạy xong, mua sữa đậu nành bánh bao trở về, tắm rửa trước rồi ăn sáng. Lúc này cậu mới thay đồng phục, mang theo chứng minh thư và sổ hộ khẩu, đeo cặp sách, trước thời gian hẹn đến cửa tiểu khu chờ Lục Kinh.
Vừa đi tới cửa tiểu khu, cậu nhìn thấy chiếc xe màu đen quen thuộc kia, cửa sổ xe mở ra, lộ ra khuôn mặt nghiêm túc mà cổ hủ của Lục Kinh ở ghế sau.
“Lên xe.”
***********************
- -----oOo------