Edit: Điềm Điềm
***********************
Hình ảnh phim trên màn hình không thu hút bất kỳ sự chú ý nào của hai người, màn hình mờ nhạt làm cho rạp chiếu phim tối tăm có một chút ánh sáng.
Đỗ Dần ra vẻ bình tĩnh nhìn nam nữ chính tâm sự với nhau, nhưng trong lòng lại không thể xem nhẹ cảm giác tồn tại của Lý Thừa Ký.
Lòng bàn tay nắm chặt chảy ra một ít mồ hôi, cậu giật giật, muốn giãy giụa lấy ra, nhưng lại bị người đàn ông nắm chặt, nhiệt độ lòng bàn tay nóng rực mang theo mạch đập nóng đến đáy lòng Đỗ Dần, sôi trào từng vòng lại từng vòng sóng.
“Hơi nóng.” Cậu thì thầm.
Lý Thừa Ký mặc dù thích nhìn bộ dáng không được tự nhiên của cậu, nhưng rốt cuộc không nỡ với Đỗ Dần, liền buông tay cậu ra, kề sát vào cậu: “Em cảm thấy nam chính trông như thế nào?”
Đỗ Dần trả lời rất khách quan: “Rất đẹp trai. Mũi cao mắt to, đôi mắt màu xanh ngọc như một viên ngọc phát sáng, thực sự rất đẹp.”
“Em thích hắn như vậy?” Trong giọng nói của người đàn ông giống như lộ ra ấm ức.
Đỗ Dần làm sao có thể không hiểu ý của hắn: “Người đẹp trai rất nhiều, nhưng người em thích cũng chỉ có một.”
Lý Thừa Ký giống như là đứa trẻ lấy được kẹo, rất vui vẻ. Đỗ Dần nhìn lại, chỉ thấy đôi mắt hắn sắp híp lại thành hai sợi chỉ, khóe miệng đều nhếch đến sau tai.
Cuối phim, nam nữ chính phá vỡ nhiều trở ngại, cuối cùng cũng ở bên nhau. Ánh đèn rạp chiếu phim sáng rực, khán giả lần lượt ra về, Lý Thừa Ký nắm tay Đỗ Dần đi tới cửa rạp chiếu phim.
Bây giờ là mùa đông, rạp chiếu phim bật hệ thống sưởi ấm, nhiệt độ thích hợp, nhưng bên ngoài có gió lạnh, gió lạnh thổi vào khuôn mặt như bị dao cắt.
Lý Thừa Ký vội vàng quấn khăn quàng cổ trong tay lên cổ Đỗ Dần, che hơn phân nửa khuôn mặt của cậu, chỉ còn lại hai con mắt ở bên ngoài, sau đó nắm tay cậu nhét vào túi áo ấm của mình: “Đi, chúng ta về nhà.”
Rạp chiếu phim không xa nơi họ sống, hai người đi bộ đến, bây giờ cũng đi bộ trở về.
Đây là lần đầu tiên hai người cùng nhau đi xem phim, cũng là lần đầu tiên lấy thân phận người yêu đi trên đường. Nhiệt độ bên ngoài tuy lạnh, nhưng trong lòng Lý Thừa Ký lại nóng hổi.
Cảnh tượng như vậy, hắn có thể nhớ cả đời.
Một chút lạnh đột nhiên rơi xuống trán hắn, hắn ngẩng đầu nhìn lại, cười nói với Đỗ Dần: “Tuyết rơi rồi!”
Bông tuyết chậm rãi đáp xuống, trắng nõn mà trong suốt. Đỗ Dần nhịn không được vươn tay nghênh đón, một đóa bông tuyết liền nở rộ ở lòng bàn tay cậu, hơi lạnh, một giây sau bắt đầu hòa tan, hóa thành một ít nước, cậu nhẹ nhàng nở nụ cười.
Lý Thừa Ký kéo tay cậu trở về, lau vết nước trong lòng bàn tay: “Đừng để đóng băng.”
“Không có việc gì, chúng nó rất đẹp.” Toàn bộ thế giới đều bị chúng nó vây quanh, qua không lâu nữa, nơi này sẽ là một mảnh trắng xóa bao trùm, thế giới màu trắng trong suốt, không nhiễm một tia bụi bẩn.
Lý Thừa Ký tuy rằng là một người thô kệch, nhưng vào giờ phút này, cũng không khỏi cảm thấy cảnh tượng này rất lãng mạn, khiến người ta say mê.
Hắn kìm lòng không được cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên trán Đỗ Dần: “Em thích thì chúng ta chậm rãi đi, thưởng thức thêm một lát.”
Đèn đường mờ nhạt, bông tuyết bay tán loạn đầy trời, khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông trong mắt Đỗ Dần càng thêm rõ ràng cùng khắc sâu. Lý Thừa Ký đẹp trai không thể nghi ngờ, nhưng người đàn ông hơn ba mươi tuổi còn có thể bảo trì vẻ ngoài trẻ tuổi tuấn lãng như vậy đã không còn nhiều, hắn trông thô kệch, nhưng thực tế tâm tư tinh tế, trông bá đạo cứng rắn, nhưng rất dịu dàng săn sóc.
Đương nhiên, đây chỉ là Lý Thừa Ký trước mặt Đỗ Dần.
Những chiếc xe chạy nhanh qua những bông tuyết trên đường, chúng không còn trắng, nhưng sẽ có nhiều tuyết hơn che khuất chúng, một lần nữa trở nên trắng trong suốt.
Một loại cảm động tự nhiên sinh ra.
Mặc dù đã từng ở trong bóng tối, nhưng hôm nay, cậu đã được kéo trở về ánh sáng, cậu đã có đầy đủ rồi. Người đàn ông trước mặt ở thời điểm cậu bất lực nhất yên lặng làm bạn, đến tận bây giờ.
Đỗ Dần nắm lấy cổ tay người đàn ông, ngửa đầu hôn lên môi hắn một cái: “Cám ơn anh.”
Lý Thừa Ký hình như hiểu ý tứ trong lời nói của cậu, lại giống như không hiểu, chỉ cười ngây ngô nhìn cậu, tiếp tục đi về nhà.
Về đến cửa nhà, Đỗ Dần lấy chìa khóa ra mở cửa. Lý Thừa Ký thấy trên tóc cậu đầy bông tuyết trắng, lại đưa tay sờ mình, không khỏi cười trêu ghẹo: “Em nói xem, chúng ta gọi là cùng bạc đầu sao?”
Đỗ Dần sửng sốt, sau đó mở cửa ra: “Anh nói không sai.”
Hai người lần lượt tắm rửa xong, sấy khô tóc, đã là mười giờ rưỡi tối, Lý Thừa Ký ôm Đỗ Dần, dựa vào giường bấm điện thoại di động, đột nhiên hắn dừng lại. Hắn đưa điện thoại di động đến trước mặt Đỗ Dần đang đọc sách: “Em nhìn cái này xem.”
Hắn mở video, trong hình là hai người đàn ông mặc lễ phục màu đen, trong sự hoan hô vỗ tay của mọi người, thề nguyện, trao đổi nhẫn, hôn môi, ôm hôn trước mặt linh mục.
Toàn bộ video đều tràn ngập một loại hương vị hạnh phúc, Lý Thừa Ký nhìn không khỏi sinh lòng hâm mộ, nhìn Đỗ Dần rũ mắt không nói: “Nếu không, chúng ta cũng đi kết hôn đi, nước Tinh Kỳ cho phép kết hôn đồng giới.”
Đỗ Dần im lặng trong chốc lát, cười khẽ với hắn một chút: “Nói sau đi.”
Lý Thừa Ký đương nhiên không nỡ bức bách cậu, đương nhiên là Đỗ Dần nói cái gì chính là cái đó, vì thế không đề cập đến đề tài này nữa, mà hỏi cậu: “Em còn một thời gian nữa sẽ tốt nghiệp, có tính toán gì không?”
Đỗ Dần khép sách vở lại: “Gần đây cần chuẩn bị luận văn tiến sĩ, những chuyện khác rồi nói sau.” Đây là né tránh mà không nói.
Lý Thừa Ký thật ra hy vọng Đỗ Dần ở lại, như vậy hắn có thể một mình ở bên cạnh Đỗ Dần. Nhưng hắn cũng biết chuyện này là không có khả năng, Đỗ Dần sớm muộn gì cũng phải về nước, nhưng cụ thể khi nào trở về, trở về làm cái gì, cho tới bây giờ cậu cũng chưa từng nói với mình.
Trong lòng có chút thất bại, con người luôn như vậy, càng đạt được nhiều, tham lam cũng càng lớn. Trước kia, Đỗ Dần có thể nắm tay mình một chút, hắn đều có thể hưng phấn mấy ngày, hiện tại Đỗ Dần ở cùng một chỗ với hắn, hắn ngược lại bởi vì những chuyện nhỏ này rối rắm.
“Ngủ đi.” Đỗ Dần đặt sách lên tủ bên cạnh, nằm xuống: “Đừng chơi điện thoại di động nữa.”
Lý Thừa Ký ngoan ngoãn nghe lời, buông điện thoại xuống, thuận tay tắt đèn, vào chăn ôm chặt Đỗ Dần vào trong ngực. Thật ra cẩn thận suy nghĩ một chút, như vậy đã rất thỏa mãn, hắn cần gì phải suy nghĩ nhiều thêm phiền?
Đảo mắt đã đến ngày Tết Nguyên Đán ở Hoa Quốc, tuy rằng nước Tinh Kỳ không có Tết Nguyên Đán, nhưng quốc gia này có nơi tụ tập của người Hoa, mỗi năm vào dịp Tết Nguyên Đán, nơi đó náo nhiệt nhất.
Lý Thừa Ký và Đỗ Dần hai người rời khỏi Hoa Quốc đã nhiều năm, Tết Nguyên Đán đàng hoàng cũng chưa trải qua một lần, lần này tính đi bên kia xem náo nhiệt một chút, cùng đồng bào đón năm mới.
Đèn lồng đỏ rực rỡ vô cùng đáng yêu, trên con đường này còn có rất nhiều hạng mục du ngoạn của Hoa Quốc. Lý Thừa Ký dắt Đỗ Dần xuyên qua đám người nhộn nhịp, còn nhìn thấy có người viết câu đối trên đường phố, khi bút cuối cùng rơi xuống, người chung quanh cùng nhau cổ vũ đinh tai nhức óc.
Lý Thừa Ký vui vẻ cười, dẫn Đỗ Dần đi tới nơi thưa thớt trong đám người, hít sâu một hơi: “Vừa rồi có chen trúng em không?”
Đỗ Dần lắc đầu, đôi mắt so với ngày thường sáng hơn rất nhiều, hiển nhiên cũng bị ảnh hưởng bởi bầu không khí vui sướng của lễ Tết.
Bọn họ ngồi xuống ghế dài, Lý Thừa Ký cúi đầu nhìn cậu: “Còn nhớ năm đó anh đến quê em ăn tết không?”
Khi đó, hắn mặt dày mày dạn ở nhà Đỗ Dần không đi, vốn có thể “sống chung” vài ngày, kết quả Trác Duyên ở thành phố B xảy ra chuyện, kỹ thuật của công ty Thanh Sơn cũng bị người ta trộm cắp, Đỗ Dần không thể không chạy về thành phố B.
Vì vậy, kế hoạch đã ngâm nước.
“Nhớ rõ.” Đỗ Dần hơi nhếch khóe môi: “Cũng từ đó về sau, em bắt đầu mơ thấy một ít giấc mơ kỳ lạ, khi đó, thái độ đối với anh rất không tốt.”
Lý Thừa Ký nhìn thấy áy náy trong mắt cậu, nhẹ nhàng ôm lấy cậu: “Không có gì, là anh chọc người chán ghét, nhưng mà khi đó đúng là anh rất đau lòng. Người anh thích cũng không nhìn thẳng vào mắt anh, nhiều lần bị thương vì một người khác, trong lòng anh đau lắm.” Hắn nói xong nắm lấy tay Đỗ Dần đặt ở vị trí trái tim mình xoa xoa.
Đỗ Dần cách quần áo thật dày có thể cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ của đối phương, cậu hôn lên môi người đàn ông một cái: “Không đau nữa.”
Lý Thừa Ký vốn định nhân cơ hội hôn nồng nhiệt kiểu Pháp, kết quả nghe được phía sau mình có người hỏi: “Thừa, Thừa Ký, là em sao?”
Lý Thừa Ký nghe được giọng nói quen thuộc, đột nhiên quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy một người đàn ông trung niên khuôn mặt sầu não đang run rẩy đứng trước mặt hắn, phía sau người đàn ông còn có một cô gái trẻ tuổi sắc mặt kinh hoảng.
Chính là anh cả Lý Thừa Tấn và Lý Điềm Điềm, nhiều năm không có tin tức gì, không nghĩ tới đụng phải bọn họ ở chỗ này.
Lý Thừa Ký cũng không muốn phản ứng bọn họ. Nhìn bộ dáng hai người bây giờ như vậy, nghĩ cũng biết bọn họ đã trải qua cái gì, hiện tại là tình huống gì, hắn cũng không muốn cùng bọn họ có quan hệ, vì thế đứng dậy giữ chặt tay Đỗ Dần: “Đi thôi, chúng ta đi nơi khác xem một chút.”
Đỗ Dần đương nhiên nghe theo hắn.
“Thừa Ký, giúp anh đi!” Lý Thừa Tấn bỗng nhiên tiến lên muốn kéo ống tay áo Lý Thừa Ký, còn định quỳ trên mặt đất.
Lý Thừa Ký linh hoạt tránh đi, ánh mắt hơi lạnh: “Lý Thừa Tấn, tiền các người mang tới mới mấy năm nay đã tiêu hết rồi sao?” Phải biết rằng, bọn họ lúc trước mang theo mấy triệu thậm chí hơn mười triệu chạy ra nước ngoài, thế nhưng mới mấy năm nay đã thành như vậy.
“Thừa Ký à.” Lý Thừa Tấn rơi nước mắt đầy mặt, đúng là đáng thương: “Em nể tình anh em chúng ta, giúp anh có được không? Cho dù không giúp anh, Điềm Điềm tốt xấu gì cũng là cháu gái ruột của em, em liền…”
Lý Thừa Ký mặt không chút thay đổi, không hề động đậy: “Lý Thừa Tấn, tôi còn nhớ rõ lúc trước lúc ba lập di chúc, anh và Lý Thừa Sát nói với ông ấy tôi chỉ là người đồng tính luyến ái, lại không có con cháu, chờ sau khi già rồi chết, những gia sản này vẫn sẽ trở lại trên tay hai người, cần gì phải cho tôi chứ? Phải không?”
“Thừa Ký à!” Lý Thừa Tấn nghe vậy gào khóc: “Là anh sai rồi! Anh lúc ấy bị quỷ mê hoặc, hiện tại chính là báo ứng, em thương hại anh đi, anh thật sự sống không nổi.”
Lý Điềm Điềm cũng ôm mặt nức nở.
“Đồng tính luyến ái không có tư cách quản chuyện của các người, tạm biệt.”
Lý Thừa Ký cũng không phải thật sự bởi vì phân chia di sản, bị mắng đồng tính luyến ái mà tức giận không cứu bọn họ, hắn chỉ là biết rõ Lý Thừa Tấn là người gì, không muốn có bất kỳ quan hệ nào với ông ta mà thôi.
Hắn có thể tiếp tế Lý Thừa Sát, bởi vì Lý Thừa Sát không có nhiều tâm tư xấu xa như vậy, dễ khống chế, nhưng Lý Thừa Tấn thì khác, người này một khi dính vào sẽ không thoát ra được.
“Lý Thừa Ký! Mày không sợ tao đưa chuyện mày là người đồng tính lên mạng sao?!” Lý Thừa Tấn đột nhiên hét lớn một tiếng: “Tao đang nói đến các trang web trong nước! Mày không sợ công ty của mày đóng cửa sao?”
“Mời làm.” Lý Thừa Ký nói xong dắt Đỗ Dần cũng không quay đầu lại mà rời đi.
Trên đường trở về, hắn hỏi Đỗ Dần: “Nếu công ty của anh thật sự đóng cửa, em nói phải làm sao bây giờ?”
Đỗ Dần nghiêm túc nhìn hắn: “Anh còn có em.”
Đúng vậy, hắn còn có Đỗ Dần, hắn không sợ hãi.
***********************
- -----oOo------