Edit: Điềm Điềm
***********************
Nhà tù u ám không thấy mặt trời, vết máu đỏ đến đen, tù nhân điên cuồng vây đánh. Từng hình ảnh mơ hồ lóe lên trước mắt, Đỗ Dần cảm thấy mình giống như đang đứng ở góc nhìn của Thượng Đế, nhìn xuống một đám cặn bã và con kiến hôi trên mặt đất.
Thanh niên đưa lưng về phía mình lẳng lặng nằm úp sấp trên mặt đất, máu từ khóe miệng chảy ra, nhỏ xuống mặt đất, chậm rãi tích thành một bãi.
Thanh niên này đã quá mệt mỏi.
Mặc dù không nhìn thấy mặt thanh niên, Đỗ Dần cũng cảm thấy người này thật ra là đang khao khát cái chết.
Người vây đánh dừng lại, đại ca khuôn mặt mơ hồ kia ngồi xổm xuống, đưa tay siết cổ thon dài của thanh niên nâng đầu lên, khinh miệt mà tàn nhẫn cười: “Mày có biết người trước dám phản kháng chết như thế nào không?”
Mọi người xung quanh đều cười ha ha: “Đại ca, anh lại muốn nói về lịch sử anh dũng của mình nữa hả?”
Đại ca hừ cười một tiếng, vỗ khuôn mặt vô cùng tuấn tú của thanh niên: “Tao nói cho mày biết, người phụ nữ kia rõ ràng là gái đi3m, ông đây muốn ngủ với cô ta, vậy mà cô ta còn dám từ chối. Mẹ nó! Rượu mời không uống mà muốn rượu phạt. Ông đây không cho cô ta chút máu sẽ không mang họ Lý! Mày biết gì không? Ông dẫn theo mấy anh em ở trên đường tan tầm chặn cô ta, ha ha, thật sự là không nghĩ tới, vẫn là gà con! Hóa ra là ngày đầu tiên đi ra ngoài bán. Chúa ơi, hương vị đó, đúng là mất hồn, chặt như mông đàn ông tụi bây vậy. Các anh em có phúc cùng hưởng, đều nếm thử một lần, đúng rồi, cô ta còn cùng một họ với mày, họ Đỗ, tên là Đỗ Vi.”
Thanh niên vốn nhắm mắt lại nhất thời mở to hai mắt, trong cổ họng phát ra tiếng r3n rỉ giống như dã thú, hắn liều mạng giãy giụa, giống như muốn bầm thây vạn đoạn người đàn ông trước mặt, đáng tiếc hắn bị những người khác đè lại, không thể động đậy, gân xanh trên trán nổi lên, ánh mắt giống như đang khóc ra máu.
Đỗ Dần tuy rằng không nhìn thấy vẻ mặt thanh niên, nhưng không biết vì sao lại có thể cảm nhận được thống khổ cùng phẫn nộ trong lòng thanh niên.
Tên đại ca “chậc” một tiếng: “Tao nói mày không nên giãy giụa, mày làm sao lại không nghe lời vậy? Tụi bây c0i quần nó ra, hàng hóa chất lượng cao như vậy cũng không kém Đỗ Vi kia. Hôm nay tao ngược lại muốn nếm thử máu của xử nam, nghe nói lúc trước đã ở trong trại giam dành cho trẻ vị thành niên cho đến khi trưởng thành. Sau khi tiến vào tao cũng chưa gặp được người thích, thật sự là may mắn.”
Đỗ Dần phẫn nộ nhìn một màn trước mắt, lại không có sức ngăn cản. Cậu ta nhìn thanh niên cực lực giãy giụa, nhưng cuối cùng trong nháy mắt người đàn ông tiến vào buông tha chống cự, một bên mặt dán lên mặt đất, ánh mắt chậm rãi nhắm lại, mất đi tất cả ánh sáng.
Đỗ Dần lập tức từ trên giường ngồi dậy, toàn thân đều là mồ hôi lạnh.
Cậu ta không chỉ một lần mơ thấy những chuyện kỳ lạ này, nếu như là người bình thường, đã sớm cảm thấy mình có thể mắc phải bệnh tâm thần nào đó, nhưng trong lòng Đỗ Dần luôn có loại cảm giác những chuyện này thật ra đã từng xảy ra.
Đêm nay cảm thấy đặc biệt rõ ràng, khi cậu ta nhìn thấy quán bar Cực Lạc và cái ngõ đó.
Cậu ta đứng dậy đi xuống đất, kéo rèm cửa sổ, nhìn cảnh đêm của thành phố C. Rõ ràng thế giới bên ngoài phồn hoa như vậy, vì sao trong lòng cậu ta lại hoang vắng vậy chứ?
Ra khỏi phòng ngủ, đi vào trong phòng khách rót nước, trong lúc bất chợt, tất cả đèn trong phòng khách đều sáng lên, Đỗ Dần xoay người nhìn qua, chỉ thấy Đỗ Vi đứng ở cửa phòng, nhìn mình: “Anh, anh còn chưa ngủ sao?”
Đỗ Vi bây giờ cao hơn rất nhiều, khuôn mặt cũng nở nang, so với trước kia càng thêm tinh xảo xinh đẹp. Thay đổi lớn nhất chính là cô cắt mái tóc dài thành tóc ngắn ngang vai, phối hợp với biểu cảm lạnh lùng ngày thường của cô, đúng là phong cách ngự tỷ.
*Ngự tỷ được hiểu đó là những người con gái tài sắc vẹn toàn, giỏi mọi lĩnh vực.
Đỗ Dần “Ừ” một tiếng: “Em cũng chưa ngủ.”
Đỗ Vi rót cho cậu ta một ly nước, đặt lên bàn trà: “Anh lại đây ngồi xuống đi.”
Đỗ Dần hơi sửng sốt, sau đó ngồi xuống sô pha đối diện Đỗ Vi: “Có chuyện gì vậy?”
“Tối nay lúc bọn họ đưa anh trở về, sắc mặt anh không đúng.” Đỗ Vi tuy rằng vẻ mặt lạnh lùng nhưng trong mắt lại lộ ra quan tâm: “Có phải anh gặp chuyện gì không? Ngay cả em cũng không thể nói sao?”
Đỗ Dần cầm ly nước, lắc đầu: “Tiểu Vi, anh chỉ là gặp ác mộng thôi, không có việc gì, đúng rồi, em không có việc gì ở trong trường, đi ra ngoài thì cũng tìm bạn học cùng nhau đi, đừng một mình chạy ra ngoài.”
Đỗ Vi gật đầu: “Em biết rồi, anh đã nói với em rất nhiều lần rồi.”
“Ừm, vậy anh về phòng ngủ, em cũng đi ngủ sớm một chút đi.” Đỗ Dần nói xong liền đứng dậy đi về phía phòng ngủ, Đỗ Vi gọi cậu ta lại.
“Anh, nếu anh có chuyện khó khăn gì không nên nghẹn trong lòng, cho dù anh không muốn nói cho em biết, vậy cũng có thể nói với anh Duyên và Hàn Xương, bọn họ đều rất quan tâm đến anh.”
“Biết rồi.”
Qua một ngày, Lục Kinh lái xe chở Trác Duyên, Đỗ Dần và Đỗ Vi cùng nhau trở về thành phố B.
Công việc tồn đọng mấy ngày khiến Lục Kinh bận rộn đến mức ngay cả thời gian ăn cơm cũng không có. Trác Duyên và Đỗ Dần cũng dấn thân vào phòng thí nghiệm, cùng đội ngũ của công ty nghiên cứu phát triển công nghệ khử lưu huỳnh mới, giảm thiểu ảnh hưởng xấu của lưu huỳnh điôxít đối với khí hậu.
Họ cũng đích thân tham khảo ý kiến Thái Gia Tề, còn có các chuyên gia có liên quan trong tổ chức bảo vệ môi trường, tiến hành nghiên cứu công nghệ tương đối tiên tiến ở nước ngoài, cuối cùng đưa ra một ý tưởng – công nghệ khử lưu huỳnh amoniac dựa trên NH3.
Công nghệ khử khí thải lưu huỳnh được áp dụng phổ biến trên toàn thế giới, đã có một số kỹ thuật hiệu quả trong công nghệ khử khí thải lưu huỳnh. Các nguyên tắc cơ bản của các kỹ thuật này là sử dụng một chất kiềm như một chất hấp thụ lưu huỳnh điôxít, cụ thể là chất khử lưu huỳnh. Nhưng các loại chất khử lưu huỳnh được chia thành nhiều loại, phổ biến là phương pháp canxi dựa trên CaCO3 ở nước R bên cạnh, trong khi ở nước M, phương pháp magiê và canxi dựa trên MgO và Na2SO3 đã được nghiên cứu, nhưng cả hai đều kém hơn công nghệ của quốc gia R.
Phương pháp amoniac mà Trác Duyên đưa ra thực chất dựa trên điều kiện quốc gia. Phương pháp canxi của nước R có thể được sử dụng rộng rãi bởi vì tài nguyên than đá và dầu mỏ của đất nước họ rất thiếu, nhưng tài nguyên đá vôi rất phong phú, vì vậy họ đã phát minh ra công nghệ này dựa trên tài nguyên đá vôi.
Trung Quốc là một quốc gia tài nguyên và năng lượng lớn, nhưng dân số của Trung Quốc quá nhiều. Mặc dù tổng tài nguyên không nhỏ, nhưng bình quân đầu người hoàn toàn không đủ để xem xét. Tài nguyên than đá và tài nguyên dầu mỏ sau nhiều năm khai thác đã không còn nhiều, cũng may Trung Quốc là một quốc gia nông nghiệp lớn, cũng là một quốc gia phân bón lớn, amoniac trong vùng đất này phát triển rất rộng.
Nhu cầu phân bón nitơ ở nước ta rất lớn, 45% phân bón nitơ này được sản xuất bởi một số nhà máy phân bón nitơ nhỏ, mỗi quận đều có phân bố, và phân bón nitơ được tính là amoniac tổng hợp, vì vậy việc tìm kiếm các nhà máy phân bón nitơ có thể cung cấp amoniac tổng hợp là cực kỳ dễ dàng. Do đó, việc cung cấp chất hấp thụ lưu huỳnh điôxít sẽ rất phong phú. Hiệu quả kinh tế hơn, các sản phẩm amoniac chính nó là phân bón hóa học, do đó, nếu công nghệ này có thể được phát minh, sẽ có một kênh ứng dụng rất rộng và giá trị ứng dụng rất cao.
Trác Duyên đang bận rộn trong phòng thí nghiệm, Lục Kinh đang tham dự tiệc sinh nhật của Tống Kỳ.
Tiệc sinh nhật của Tống Kỳ được tổ chức trong biệt thự của cô, căn biệt thự này vẫn là vào ngày sinh nhật lần thứ 18 của cô, ba Tống mẹ Tống tặng cho cô.
Ngoài một số thanh niên cùng thế hệ có gia thế tương đương, còn có bạn học chơi tốt với cô ở trường đại học.
Đương nhiên, Tống Kỳ mong chờ nhất vẫn là Lục Kinh, là người đàn ông mà cô đã thích từ khi còn chưa biết gì về tình cảm.
Tống Kỳ hiện tại không còn là cô gái tùy hứng trước kia nữa, tóc uốn màu nâu đỏ đã không còn, thay vào đó là mái tóc dài đen nhánh thẳng tắp buộc cao lên, trên mặt trang điểm nhàn nhạt, trông rất sạch sẽ hoạt bát, nghiễm nhiên là một người phụ nữ mạnh mẽ trong sự nghiệp.
Nhưng mặc kệ có thay đổi thế nào, tình yêu của cô đối với Lục Kinh cũng chưa từng thay đổi, hoặc là nói khi cô tự mình phấn đấu, nghĩ đến việc Lục Kinh rời khỏi thành phố B, không mượn hào quang của nhà họ Lục, chỉ dựa vào hai tay mình sáng tạo ra một tập đoàn nổi tiếng cả nước, cô càng thêm khâm phục người đàn ông này.
Nếu như nói trước kia thích là bởi vì bề ngoài của Lục Kinh mà hiện tại càng thêm thích sâu sắc chính là bởi vì phẩm tính và năng lực của Lục Kinh.
Tống Kỳ hôm nay ăn mặc rất đẹp, bản thân cô đã đẹp, cởi bỏ hơi thở trẻ con của nữ sinh, hiện giờ khí chất của cô càng thêm mê người, đàn ông theo đuổi cô rất nhiều, trong đó không thiếu người ưu tú mà gia thế tương đương, nhưng người ta luôn giữ lại một phần chờ mong đối với mối tình đầu.
Bây giờ cô đã trưởng thành không ít, Lục Kinh đối với cô mà nói là tốt nhất, nhưng không phải là bắt buộc, hôm nay cô chỉ muốn chấm dứt tâm sự này một lần cuối cùng, cho mình một cơ hội hết hy vọng.
Lục Kinh rốt cục cũng tới.
Tống Kỳ cùng Tống Nham hai người đều tự mình nghênh đón, không nói hai người bọn họ, những người khác ở đây cũng đều hướng về phía này, có thể nói, Lục Kinh ở giữa đám phú nhị đại hoặc phú tam đại bọn họ, là một tồn tại siêu nhiên.
“Lão Lục, cậu rốt cục cũng tới rồi, chờ cậu thôi đấy!” Tống Nham đưa anh vào chỗ ngồi.
Lục Kinh ngồi xuống gật đầu: “Giữa đường có việc trì hoãn, đến trễ, trước tiên tôi tự phạt một ly.” Nói xong không chờ những người khác kịp phản ứng đã uống cạn một ly rượu.
“Lão Lục.” Tống Nham bất đắc dĩ, y thật sự không có ý này: “Sao cậu lại… Thôi! Mọi người đều uống! Uống đi!”
Tiệc sinh nhật tương đối đơn giản, mọi người tụ tập cùng một chỗ không phải là ăn cơm thì là chơi một số trò chơi giải trí. Sau khi ăn uống no đủ, mọi người ở trong biệt thự ca hát nhảy múa.
Người nghiêm túc như Lục Kinh đương nhiên sẽ không đi chơi, ngồi trên sô pha trong góc nhắm mắt nghỉ ngơi.
Một mùi hương bay tới, bên cạnh có người ngồi xuống, Lục Kinh không có phản ứng gì.
“Cám ơn vì món quà của anh.” Tống Kỳ duy trì khoảng cách an toàn, nói với Lục Kinh.
Lục Kinh mở mắt ra, xoa đầu: “Không cần khách sáo.”
Tống Kỳ thấy anh như vậy, không khỏi đề nghị: “Có phải anh uống quá nhiều không? Anh có muốn đến phòng trên lầu để nghỉ ngơi không?”
“Không cần, tôi ngồi đây một hồi là đi.” Anh đau đầu không phải vì rượu mà là bởi vì nhảy múa tán loạn của những người trong đại sảnh.
“Anh Lục, anh…” Tống Kỳ lấy hết dũng khí, rốt cục tính nói ra miệng.
Lục Kinh nhìn về phía cô, rất nghiêm túc: “Tống Kỳ, tôi biết cô muốn nói cái gì, nhưng xin lỗi.”
Tống Kỳ cười chua xót, khóe mắt giống như có nước mắt lóe lên, một giây sau lại không còn: “Tôi hiểu rồi, nhưng mà, anh có thể nói cho tôi biết, có phải anh có người mình thích không?”
Lục Kinh im lặng không nói gì.
Đó là mặc định.
Tống Kỳ thở phào nhẹ nhõm, cố hết sức làm cho mình cười rộ lên, nhưng khóe miệng không nghe sai khiến, căn bản không ngẩng lên được.
“Có phải Trác Duyên không?”
Lục Kinh ngây ngẩn cả người, ánh mắt vốn bị ảnh hưởng bởi rượu trở nên có chút mê ly nhìn chằm chằm vào mặt Tống Kỳ, bên trong đen tối, mang theo chút ý tứ uy hiếp.
“Xem ra tôi đoán không sai.” Tống Kỳ rốt cục xoay chuyển một ván, tâm tình thoải mái: “Anh không cần nhìn tôi như vậy, nếu là Trác Duyên mà nói, tôi nghĩ chắc là tôi thật sự có thể hết hy vọng, bởi vì tôi không có khả năng vì anh đi thay đổi giới tính, nhưng Lục Kinh, anh cảm thấy bác Lục và bác gái Hoắc sẽ đồng ý sao? Còn nữa, anh tự cho là giấu rất tốt, thế nhưng, có đôi khi tình cảm của con người không khống chế được, ánh mắt anh nhìn Trác Duyên không giống với những người khác.”
Lục Kinh đứng dậy: “Cảm ơn nhắc nhở.”
Tống Kỳ cong môi nở nụ cười: “Anh yên tâm, nếu như người khác biết, vậy nhất định không phải là tin tức từ chỗ tôi, tôi sẽ giữ kín miệng, coi như là cảm ơn quà tặng sinh nhật của anh, tôi còn có khách khác, xin lỗi không tiếp được.”
Cô xoay người rất tiêu sái, Lục Kinh đối với cô mà nói, là một giấc mộng thời thiếu nữ, mà bây giờ, giấc mông này nên tỉnh rồi, cô muốn đi tìm hạnh phúc chân chính thuộc về mình.
Sau khi Tống Kỳ rời đi, Tống Nham lập tức tiến lại gần: “Lão Lục, cậu không nói cái gì tổn thương lòng người chứ?” Nhìn thấy em gái giả vờ mạnh mẽ, y rất đau lòng.
Lục Kinh lắc đầu: “Tôi chỉ là nói thật.”
Tống Nham thấy anh có chút say rượu, liền nói: “Tôi bảo người lái xe đưa cậu trở về trước.” Chính y cũng uống rượu, không thể tự mình lái xe đưa Lục Kinh trở về.
“Ừm.”
Lục Kinh thật ra uống không nhiều lắm, dù sao cũng không ai dám chân chính rót rượu anh. Với tửu lượng của anh, một ít rượu như vậy không đủ để anh say, nhưng anh vẫn cảm thấy đầu có chút choáng váng, trên người cũng có chút nóng.
Tống Nham rất nhanh đã tìm được người, dặn dò nam sinh kia phải đưa Lục Kinh an toàn đến nhà, nam sinh liên tục gật đầu.
Sau khi Lục Kinh ngồi lên xe, cảm giác choáng váng chậm rãi biến mất, nhưng theo đó là một loại xúc động khác khiến người ta khó nhịn từ bụng dần dần lan tràn xuống phía dưới. Cái này còn không rõ, Lục Kinh chính là một kẻ ngốc.
Anh cố nén lấy điện thoại di động ra gọi cho Tống Nham: “Tống Nham, cậu để đồ trong rượu?”
Tống Nham vừa nghe liền hiểu: “Lão Lục, cậu cảm thấy tôi sẽ làm chuyện bẩn thỉu như vậy?”
“Là Tống Kỳ?” Lúc này anh đã ở trên bờ vực nổi giận.
“Không có khả năng!” Tống Nham vội vàng phủ nhận: “Nó sẽ không làm ra chuyện như vậy! Bằng không nó sẽ chờ dược hiệu của cậu còn chưa phát ra đã thả cậu đi à?”
“Tôi muốn một câu trả lời.” Lục Kinh nói xong liền cúp điện thoại, sau đó nói với nam sinh lái xe: “Không đi chỗ đó nữa, đi tiểu khu Kim Hoa gần đại học Thanh Mộc.” Đây là ngôi nhà mà anh sống khi còn học đại học.
Nam sinh rõ ràng biết được chuyện của Lục Kinh, đáp một tiếng, liền tăng tốc độ xe, đồng thời hỏi: “Có cần đến bệnh viện không?”
“Vô dụng.”
Loại vật này đến bệnh viện căn bản là không có ý nghĩa gì.
May mà nơi này cách tiểu khu Kim Hoa cũng không xa, bọn họ rất nhanh đã đến, Lục Kinh ngay cả “cảm ơn” còn chưa kịp nói liền xuống xe vào tiểu khu.
Nam sinh nhìn bóng lưng anh cảm khái một câu: “Đã như vậy còn không tìm phụ nữ, thật sự là thần thánh!”
Công ty Thanh Sơn, Trác Duyên và Đỗ Dần làm xong thí nghiệm đã muộn. Cậu vừa ra khỏi công ty Thanh Sơn đã gọi điện thoại cho Lục Kinh, nhưng hiển thị điện thoại tắt máy. Không phải Lục Kinh tham dự tiệc sinh nhật của Tống Kỳ sao? Cũng không phải là họp, tại sao lại tắt máy?
Trong lòng mơ hồ có chút bất an, cậu suy nghĩ một chút, liền gọi điện thoại cho Tống Nham. Điện thoại vang lên rất lâu, Tống Nham mới bắt máy, giọng nói hiển nhiên không giống bình thường: “Tiểu Duyên, cậu tìm tôi có việc gì? Cậu có ở nhà không?”
Câu hỏi sau rõ ràng là có chút lạ.
“Anh Tống, tôi vừa từ công ty đi ra, tìm anh không có việc gì, chỉ là gọi điện thoại cho anh Lục thì tắt máy, chỉ muốn hỏi anh xem anh ấy có ở chỗ anh không.”
Tống Nham “A” một tiếng: “Tôi phái người đưa cậu ta trở về rồi. Tiểu Duyên, cậu có thể mau chóng trở về không? Lão Lục cậu ta… Bây giờ hơi tệ.” Tống Nham tuy rằng biết mình làm như vậy đối với Trác Duyên có chút không đúng, nhưng y cũng hiểu rõ tính tình của Lục Kinh, Lục Kinh tuyệt đối là tình nguyện chính mình nhịn nghẹn cũng sẽ không đi tìm những người khác.
“Anh Lục làm sao vậy?” Trái tim Trác Duyên “lộp bộp” một chút.
“Anh hiện tại cũng không nói rõ ràng lắm, dù sao cậu hiện tại nhanh chóng trở về đi!” Tống Nham nói xong liền cúp điện thoại.
Sắc mặt Trác Duyên thay đổi, nhanh chóng nói với Đỗ Dần, liền ngăn một chiếc xe taxi chạy về như bay.
Rất nhanh đến nơi cậu và Lục Kinh ở, Trác Duyên nhanh chóng lên lầu mở cửa: “Lục Kinh, Lục Kinh…”
Trong phòng tối đen, cậu đưa tay bật đèn, mỗi một căn phòng đều tìm một lần cũng không nhìn thấy Lục Kinh, ngay khi cậu chuẩn bị gọi lại cho Tống Nham, điện thoại của Tống Nham liền gọi tới.
“Tiểu Duyên, lão Lục cậu ta không ở chỗ các cậu ở, cậu ta đến tiểu khu Kim Hoa bên cạnh Thanh Mộc! Cậu mau đến đó đi!” Tống Nham hiển nhiên cũng gấp đến chết, y hoàn toàn không nghĩ tới Lục Kinh dưới tình huống đó còn có thể suy nghĩ thay Trác Duyên.
Lục Kinh sợ làm bị thương đến Trác Duyên mới lựa chọn đi một chỗ khác, còn tắt máy.
Trác Duyên không kịp hỏi nguyên nhân liền nhanh chóng dời mục tiêu, may mắn trước kia cậu dẫn Hàn Xương Đỗ Dần ở đó, còn giữ lại chìa khóa phòng.
Dọc theo đường đi cậu đều suy nghĩ, Lục Kinh rốt cuộc gặp phải chuyện gì mới có thể đi tiểu khu Kim Hoa, hơn nữa rõ ràng không muốn để cho mình biết.
Xe dừng lại ở cửa tiểu khu Kim Hoa, Trác Duyên một đường chạy tới cửa thang máy, thấy thang máy ở trên cao không xuống được, cậu dứt khoát chuyển đến cầu thang bộ, một đường trèo lên, dùng tay bị gió lạnh thổi đến có chút cứng ngắc mở cửa phòng.
Bên trong phòng khách một mảnh tối tăm, Trác Duyên đóng cửa lại, bật đèn, gọi tên Lục Kinh, sau đó liền nhìn thấy bộ dáng lộn xộn trên thảm ở huyền quan. Đây nhất định là dưới tình huống cực kỳ bối rối mới có thể tạo thành, trái tim Trác Duyên thình thịch, trực tiếp vọt tới cửa phòng Lục Kinh, nhưng phòng lại bị khóa trái!
Shit! Cậu nhịn không được chửi bậy, Lục Kinh rốt cuộc nhốt anh ở bên trong làm gì?!
“Lục Kinh! Anh mở cửa ra!” Cậu nặng nề gõ cửa, nhưng bên trong một chút động tĩnh cũng không có. Trác Duyên đành phải lui ra sau vài bước, giơ chân lên bắt đầu đá cửa hết lần này đến lần khác, đến chân cuối cùng đều đau nhức, cửa mới trở nên lung lay muốn ngã.
Cậu hung hăng mở cửa, trong phòng rất bình thường, cậu không khỏi nhìn về phía phòng tắm.
Cửa phòng tắm đóng lại, đèn bên trong sáng lên, cậu còn có thể nghe được tiếng nước chảy ào ào bên trong, Lục Kinh đang tắm rửa?
Cậu đi tới gõ cửa: “Lục Kinh, anh đang làm gì vậy? Mở cửa ra.”
Vẫn không có bất kỳ phản hồi nào.
Tay Trác Duyên cầm tay nắm cửa, thử một lần, không khóa! Đẩy cửa vào ngay!
Trong phòng tắm không có chút hệ thống sưởi ấm nào, chỉ có hơi lạnh thấu xương, Trác Duyên không cảm thấy cơ thể lạnh, cậu cảm thấy trong lòng lạnh lẽo thấu xương.
Cơ thể Lục Kinh tr4n trụi, sắc mặt tái nhợt nằm trong bồn tắm, anh đang run rẩy, nhưng Trác Duyên lại rõ ràng nhìn thấy cảnh tượng bên dưới của Lục Kinh trong nước, cậu đột nhiên hiểu ra.
“Con mẹ nó…” Nước mắt nhất thời rơi xuống, tay Trác Duyên chạm vào nhiệt độ nước, lạnh thấu xương: “Lục Kinh, con mẹ nó đứng lên cho em!” Cậu đưa tay muốn kéo Lục Kinh ra khỏi nước lạnh, bất chấp quần áo của mình đều bị nước lạnh làm ướt, một bên túm lấy, một bên không chịu thua kém mà rơi nước mắt.
Động tác mãnh liệt của Trác Duyên giống như đánh thức Lục Kinh, anh gian nan mở mắt nhìn người trước mặt muốn kéo anh lên.
“Trác Duyên…”
“Lục Kinh, anh tự mình sử dụng chút lực, mau đứng lên!” Giọng nói của cậu có một chút run rẩy.
Lục Kinh rất nghe lời cậu, hình như không muốn để Trác Diên mệt mỏi, chậm rãi di chuyển ra khỏi bồn tắm. Trác Duyên lập tức cầm lấy vòi phun, đổi thành nước nóng, rưới lên người Lục Kinh, cũng đưa tay bật hệ thống sưởi ấm.
Thần trí Lục Kinh dần dần ấm lên cũng chậm rãi khôi phục một chút, nhưng được nước nóng rưới lên, xúc động vốn bị đè nén của Lục Kinh lại bắt đầu thẩm thấu từng chút một, hơn nữa nhanh chóng lớn mạnh, chậm rãi hội tụ về phía nơi đó, trên mặt anh cũng bắt đầu xuất hiện ửng hồng.
“Trác Duyên em mau đi ra ngoài…” Lục Kinh đỡ tường đưa lưng về phía Trác Duyên, sợ mình nhìn thấy cậu sẽ biến thành dã thú.
Tay Trác Duyên lau nước mắt, sau đó kiên định và nhanh chóng bắt đầu c0i quần áo của mình, quần áo mùa đông rất nhiều, Trác Duyên chưa đầy một phút đã cởi xong.
Cậu đi tới phía sau Lục Kinh, ôm lấy anh.
Cơ thể Lục Kinh cứng đờ, anh dùng hết ý chí của mình, khàn khàn nói: “Trác Duyên, anh sẽ làm tổn thương em.” Gông xiềng dục v0ng một khi lơi lỏng, lý trí sẽ không còn ở đây.
Trác Duyên dán mặt lên gáy anh, nhẹ giọng nói: “Em không sợ.”
Một giây sau Lục Kinh liền xoay người lại, ôm lấy Trác Duyên, điên cuồng hôn lên môi cậu. Trong sương mù mông lung, Trác Duyên giống như nhìn thấy hung thú ẩn giấu trong mắt anh, cũng dần dần chiếm lĩnh tất cả lý trí của Lục Kinh.
Rất hiển nhiên, trên lý trí Lục Kinh muốn tận khả năng làm một chút màn dạo đầu, nhưng Lục Kinh điên cuồng đã online, anh buông cánh môi Trác Duyên đã bị tàn sát bừa bãi, dùng sức đè Trác Duyên lên tường, hung hăng đâm vào!
Trác Duyên chỉ có thể cảm nhận được nỗi đau cực hạn, cậu nhịn không được kêu lên một tiếng, cơ bắp toàn thân đều căng chặt, móng tay liều mạng bấu ở trên tường.
Lục Kinh trong nháy mắt dừng lại, nhưng cũng chỉ là trong nháy mắt.
Máu tươi từ phía sau chảy ra, Trác Duyên bị đau đớn xé rách phía sau làm chảy nu0c mắt, cậu muốn kêu ngừng, nhưng vừa nghĩ đến cảnh Lục Kinh ngâm mình trong nước lạnh, cậu liền nhịn xuống, ép buộc mình phải chịu đựng đau đớn không ngừng.
Lần đầu tiên chết tiệt!
Đây là suy nghĩ duy nhất của Trác Duyên trước khi hôn mê.
Giống như là gặp ác mộng đã lâu, khi Trác Duyên lại một lần nữa mở mắt ra, cậu chỉ cảm thấy toàn thân từ trên xuống dưới đều đau đến lợi hại.
Cậu nhẹ nhàng muốn giơ tay lên, đã bị người đè lại, giọng nói dịu dàng bay vào trong tai: “Đừng nhúc nhích, trên tay còn có kim truyền.”
Ánh mắt Trác Duyên có chút mơ màng chuyển qua, sau đó tập trung vào mặt người khác, nhìn thấy Hoắc Quân đang dịu dàng nhìn mình.
“Dì Hoắc…”
“Trước tiên không cần nói chuyện, bác sĩ lát nữa sẽ lại đây.”
“Anh Lục đâu?” Ánh mắt chờ mong của Trác Duyên nhìn bà: “Anh ấy thế nào rồi?”
Sắc mặt Hoắc Quân nhất thời trầm xuống: “Tiểu Duyên ngoan, chúng ta mặc kệ nó, trước tiên dưỡng thương cho tốt đã.”
Trác Duyên lắc đầu: “Dì Hoắc, con muốn gặp anh Lục.”
Hoắc Quân thấy cậu kiên định như vậy, đành phải thở dài đứng dậy rời khỏi phòng bệnh.
Một giây sau, Lục Kinh liền vọt vào, trên người anh cũng mặc quần áo bệnh nhân, sắc mặt cực kỳ tiều tụy, gần như là khi chạm đến ánh mắt Trác Duyên, chân anh mềm nhũn, thiếu chút nữa quỳ xuống.
Anh đi tới bên giường Trác Duyên, đôi mắt vững vàng khóa chặt Trác Duyên, giống như sau khi gặp được sẽ không bao giờ gặp lại nữa.
“Tỉnh là được rồi.”
Trác Duyên giơ tay lên không truyền nước, Lục Kinh nhanh chóng nắm chặt, dán mặt mình lên, trong mắt phủ đầy tơ máu đỏ.
Ngón tay Trác Duyên vu0t ve trên mặt anh vài cái: “Em không sao.”
Nước mắt Lục Kinh nhất thời tràn ra, anh nắm chặt tay Trác Duyên, đặt lên môi, vừa hôn vừa khóc.
Lục Kinh khóc, Lục Kinh vẫn cố gắng chống đỡ, trước mặt Trác Duyên lại rốt cuộc nhịn không được nữa.
Có trời mới biết khi anh khôi phục lý trí, nhìn thấy thảm trạng của Trác Duyên dưới thân mình là tâm tình như thế nào, khoét tim thấu xương cũng chỉ là như thế.
Đây là lần thứ hai Lục Kinh khóc trước mặt Trác Duyên. Lần đầu tiên là lúc Trác Duyên nói chia tay, Lục Kinh chỉ ôm Trác Duyên yên lặng chảy nu0c mắt, không cho Trác Duyên nhìn thấy, nhưng lúc này đây, anh lại khóc như một kẻ ngốc.
Lục Kinh trong ấn tượng của Trác Duyên vẫn luôn mạnh mẽ, trong mắt mọi người xung quanh, Lục Kinh không có khả năng khóc, huống chi là khóc chật vật như vậy.
Anh có bao nhiêu khổ sở mới có thể khóc thành như vậy? Đây chính là nguyên nhân Trác Duyên kiên trì muốn gặp Lục Kinh. Cậu biết Lục Kinh nhất định sẽ tự trách mình không thôi, cậu muốn kịp thời nhìn thấy Lục Kinh, cũng nói cho anh biết, cậu một chút cũng không trách anh.
Trác Duyên nắm lấy tay Lục Kinh, sau đó cũng đặt lên môi mình, hôn một cái, lẳng lặng nhìn người đàn ông chật vật không nhìn nổi này, mỉm cười: “Khi em nhìn thấy anh ngâm mình trong nước lạnh, em cũng có tâm tình như vậy. Vào thời điểm đó, đó là điều duy nhất em có thể làm cho anh.”
Lục Kinh nở nụ cười, thanh niên trước mặt này vĩnh viễn sẽ không biết, khi anh nhìn thấy vết máu đầy đất, khi anh nhìn thấy Trác Duyên tái nhợt giống như sắp chết, khi anh nhìn thấy Trác Duyên toàn thân đều là vết thương, anh thật sự tuyệt vọng đến tình nguyện mình bị đông chết, cũng không muốn Trác Duyên chịu chuyện tàn nhẫn như vậy, huống chi, kẻ bạo hành là chính anh.
“Thực xin lỗi.” Anh cúi đầu chạm môi lên trán Trác Duyên, dừng lại thật lâu mới rời đi: “Anh yêu em, Trác Duyên.”
Trước khi gặp Trác Duyên, Lục Kinh còn cho rằng cả đời này mình sẽ không nói ra ba chữ này với người khác, nhưng hiện tại, ngoại trừ ba chữ này, anh cảm thấy không có lời nào khác có thể biểu đạt ra phần tình cảm nồng đậm này.
Trác Duyên cười: “Em cũng yêu anh, Lục Kinh.”
***********************
- -----oOo------