Edit: Điềm Điềm
**********************
“Làng bệnh” để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng Trác Duyên và những người khác. Trong hành trình tiếp theo, họ đã đi rất nhiều nơi, nhìn thấy rất nhiều vết sẹo của thiên nhiên, ngay cả Khâu Triết vốn không có hứng thú gì với bảo vệ môi trường cũng trở nên khác trước.
Tâm trạng của mọi người rất nặng nề, nhưng trong khi nặng nề, họ cũng nhận ra rằng những gì họ đã làm vẫn chưa đủ, họ cần phải dùng một tâm trí sùng đạo hơn để tham gia vào sự nghiệp bảo vệ môi trường này.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ quay phim, mọi người đã ở bên nhau hơn một tháng, xem như tương đối quen thuộc. Trước khi đi, Trình Thuật Hồng nhìn Trác Duyên và Đỗ Dần, cười ôn hòa: “Chúng tôi đều lớn tuổi rồi, sau này công tác bảo vệ môi trường phụ thuộc vào các bạn trẻ, tôi muốn mời các cậu tham gia tổ chức bảo vệ môi trường của chúng tôi, không biết các cậu có muốn hay không?”
Tổ chức bảo vệ môi trường của Trình Thuật Hồng được gọi là “Ngôi nhà xanh”. Chính thức được thành lập vào những năm 1990, để thực hiện giáo dục quần chúng về môi trường, ủng hộ nền văn minh xanh, thúc đẩy sự nghiệp bảo vệ môi trường, có thành viên trên khắp đất nước. Hơn nữa, “Ngôi nhà xanh” đã giành được hơn 20 giải thưởng trong nước và quốc tế. Sau mười năm thành lập và phát triển, “Ngôi nhà xanh” đã trở thành một tổ chức môi trường phi chính phủ có uy tín và ảnh hưởng tốt ở Trung Quốc, và đã có những đóng góp tích cực cho sự nghiệp bảo vệ môi trường và sự phát triển của xã hội ở Trung Quốc.
Muốn gia nhập Ngôi nhà xanh phải nộp đơn xin phép và được Hội đồng chấp thuận. Trình Thuật Hồng là một trong những thành viên của Hội đồng quản trị, mời hai người tham gia tổ chức không chỉ vì thái độ của hai người đối với công tác bảo vệ môi trường.
Trác Duyên nghe vậy, không khỏi bật cười: “Chị Trần, tôi và Đỗ Dần đang định quay xong trở về viết đơn gia nhập đội ngũ của mọi người, nhưng mà chúng tôi muốn lấy danh nghĩa đoàn thể gia nhập.”
Trình Thuật Hồng hiểu. Thành viên chia làm cá nhân và nhóm, cô vốn là mời hai người Trác Duyên và Đỗ Dần, nhưng không nghĩ tới Trác Duyên lại muốn toàn bộ công ty Thanh Sơn gia nhập, đây phải nói là vui mừng ngoài ý muốn. Phải biết rằng, tác dụng của cá nhân dù sao cũng có hạn, nhưng một công ty tràn đầy sức sống, tiềm lực khổng lồ có được lực lượng tuyệt đối không thể khinh thường.
“Tốt lắm, Ngôi nhà xanh hoan nghênh các cậu gia nhập!”
Sau khi trở lại thành phố B, Trác Duyên và Đỗ Dần về công ty thì đi tìm Chu Lâm.
Chu Lâm nhìn thấy hai người trở nên đen hơn cũng gầy đi, còn có chút vui sướng khi người gặp họa, sau khi bảo trợ lý pha trà cho hai người, hắn cười hỏi: “Sao vừa trở về không nghỉ ngơi mà tới tìm tôi?”
Trác Duyên nói với Chu Lâm về hứa hẹn với Trình Thuật Hồng, Chu Lâm cảm thấy rất tốt. Ngôi nhà xanh này trong giới bảo vệ môi trường uy tín rất cao, công ty Thanh Sơn gia nhập Ngôi nhà xanh đối với hai bên mà nói là cùng có lợi.
“Anh Chu, tôi và Đỗ Dần còn có một ý tưởng, chúng tôi muốn thành lập một quỹ cứu trợ bảo vệ môi trường.” Cậu nói sơ những gì mình nhìn thấy và nghe thấy hơn một tháng nay cho Chu Lâm.
Chu Lâm gật đầu: “Tôi hiểu ý của các cậu, nhưng việc thành lập một quỹ không khó, nhưng muốn vận hành một quỹ cũng không đơn giản. Đầu tiên cậu phải cam đoan quỹ của chúng ta có thể nhận được đóng góp xã hội, hơn nữa, các cậu cần phải bảo đảm mỗi một khoản tiền đều có thể thực hiện trong thực tế.”
“Những vấn đề này chúng tôi đều nghĩ tới, ta và Đỗ Dần hiện tại cũng chỉ là nói trên lý thuyết, không có kinh nghiệm thực tiễn gì, cho nên hiện tại chỉ có một ý tưởng như vậy thôi. Để thực hiện cụ thể chúng ta còn phải nghiên cứu thêm.” Trác Duyên đương nhiên sẽ không chỉ dựa vào nhiệt huyết mà đi thành lập một cái quỹ, cậu và Đỗ Dần chỉ nảy sinh ý nghĩ này thôi.
Làng ung thư có nhiều người vì bệnh tật mà táng gia bại sản, bệnh tật khiến gia đình mất đi lao động, không có thu nhập nhưng phải liên tục cung cấp chi phí y tế cao. Chính quyền không làm tốt công tác cứu hộ, thậm chí một số quan chức chính quyền địa phương tránh bị cấp trên biết làm mất mũ trên đầu, còn giấu kín không báo cáo, khiến cho ô nhiễm địa phương không được khắc phục kịp thời, gây thiệt hại lớn cho người dân địa phương.
Trác Duyên cảm thấy mình có thể sống lại phải học cách biết ơn. Cậu lợi dụng cơ hội sống lại để mình có cuộc sống ổn định thoải mái, cũng phải dùng sức mạnh của mình để làm gì đó cho xã hội. Hai mươi phần trăm dân số thế giới nắm giữ 80 phần trăm tài nguyên, và tám mươi phần trăm còn lại đang đấu tranh để tồn tại. Sức mạnh của chính cậu có hạn, nhưng sức mạnh của toàn xã hội là rất lớn.
Sau khi từ công ty trở về, Trác Duyên đi đến nhà họ Lục một chuyến. Hoắc Quân thấy cậu đen đi gầy hơn, nhất thời lộ vẻ đau lòng, lôi kéo cậu ngồi xuống: “Hơn một tháng nay rất vất vả phải không? Vừa vặn ngày mai là hai ngày nghỉ, con ở lại nhà đi, dì nấu ăn cho con.”
Ánh mắt chờ mong của Hoắc Quân nhìn cậu, Trác Duyên đành nuốt xuống lời từ chối.
Lục Khải và Lục Kinh bình thường trên cơ bản không ở nhà ăn cơm, cho nên buổi tối chỉ có Trác Duyên và Hoắc Quân. Thật ra suy nghĩ kỹ một chút, Hoắc Quân ở nhà một mình rất cô đơn. Bởi vì có người cùng ăn cơm trên mặt Hoắc Quân lộ ra nụ cười, trong lòng Trác Duyên khó tránh khỏi chua xót.
“Dì Hoắc, sau này con có thời gian sẽ trở về ăn cơm, dì đừng nên chê con phiền nhé.”
Hoắc Quân nhất thời lộ vẻ kinh hỉ: “Sao lại chê phiền? Dì hạnh phúc còn không kịp!”
Trác Duyên thấy tâm tình bà vui vẻ như vậy liền thả lỏng.
Đến buổi tối, Lục Kinh vậy mà cũng tới, Hoắc Quân hiện tại nhìn thấy anh thì thấy không vừa mắt: “Con nói con thích đàn ông thì thôi, nhưng con cũng phải tìm đối tượng trở về mẹ nhìn một chút, có người ở bên cạnh con chúng ta cũng yên tâm.”
Lục Kinh bình tĩnh nói: “Con cũng không muốn dọa ông ngoại.”
Hoắc Quân nhéo anh một cái: “Đừng lấy ông ngoại con làm cái cớ, ông ngoại con có chuyện gì chưa từng thấy? Còn có thể bị chút chuyện vặt vãnh này của con hù dọa sao?”
Lục Kinh bất đắc dĩ nhìn Hoắc Quân trừng mắt nhìn anh và Trác Duyên đang cười trộm ở một bên: “Mẹ, mẹ xác định sau khi ông ngoại biết sẽ không đánh gãy chân con chứ? Dù sao mặc kệ như thế nào mẹ cũng không ôm được cháu nội, sớm hay muộn có gì khác nhau?”
Hoắc Quân nói không lại anh, đành phải cộp cộp đi lên lầu, để lại Trác Duyên cùng Lục Kinh mắt to trừng nhỏ.
Trác Duyên cười với anh một cái: “Em phải về phòng rồi, anh… làm gì thì làm đi.”
Lục Kinh về phòng mình tắm rửa trước, xử lý công việc một lát, sau đó nhịn không được nhắn tin cho Trác Duyên: “Ngủ chưa?”
Vừa mới gửi đi đã nhận được hồi âm: “Ngủ rồi.”
Khẽ cười một tiếng, anh có thể tưởng tượng được Trác Duyên nằm sấp trên giường, vểnh hai chân, mang theo nụ cười nghịch ngợm, gõ hai chữ này trên điện thoại di động.
Trác Duyên ngồi trước bàn làm việc viết gì đó trên một quyển sổ nhỏ, lúc Lục Kinh gõ cửa tiến vào, nhìn thấy cậu xoay người vẫy tay với mình: “Anh mau tới đây giúp em xem một chút!”
Lục Kinh đi qua, đứng ở phía sau Trác Duyên, hai tay chống lên bàn, cả người bao phủ Trác Duyên: “Cái gì vậy?”
Sắc mặt Trác Duyên cực kỳ nghiêm túc: “Em và Đỗ Dần muốn thành lập một quỹ cứu trợ bảo vệ môi trường, nhưng tụi em không có kinh nghiệm gì, cho nên muốn hỏi anh một chút xem có thể cho tụi em một ít lời khuyên hay không.”
Lục Kinh chưa bao giờ can thiệp vào công việc của Trác Duyên, nhưng lần này Trác Duyên chủ động hỏi mình, anh nói sao cũng phải giúp cậu giải quyết vấn đề.
“Thật ra, vấn đề này em không nên hỏi anh, trong nhà có một người thích hợp hơn anh.”
Trác Duyên ngẩng đầu nhìn anh: “Ý anh là chú Lục?”
Lục Kinh lắc đầu, cúi đầu nhìn cậu: “Không phải.”
Trác Duyên lập tức trợn to hai mắt: “Anh nói dì Hoắc?”
Lục Kinh đứng thẳng dậy, đi tới bên giường Trác Duyên ngồi xuống: “Nói cho em biết anh có chỗ tốt gì?” Tư thế của anh tùy ý dựa vào giường, cùng bộ dáng nghiêm túc đứng đắn ngày xưa khác xa, trong ánh mắt còn mang theo chút ý tứ mê người.
Trác Duyên không thể tránh khỏi bị hấp dẫn, nhưng cậu vẫn cứng cổ: “Anh không nói em sẽ không biết sao?” Cậu lấy điện thoại ra: “Em lên mạng kiểm tra.”
Lục Kinh đột nhiên đưa tay đoạt lấy điện thoại di động trong tay cậu đặt dưới gối đầu, Trác Duyên lập tức nhảy qua, nhào tới trên gối đầu: “Anh mau trả lại cho em!”
Lục Kinh đương nhiên không buông, sức lực Trác Duyên không lớn như anh, không thể di chuyển được cánh tay của anh, vì thế xấu xa ấn xuống bên dưới của anh. Tay Lục Kinh lập tức buông lỏng, Trác Duyên lập tức đẩy anh ngã xuống giường, lấy điện thoại di động từ dưới gối ra, từ trên cao nhìn xuống Lục Kinh bởi vì bị k1ch thích, ánh mắt trở nên thâm trầm.
Trác Duyên một lần nữa trở lại ghế ngồi xuống, bảo trì khoảng cách an toàn với Lục Kinh, nhanh chóng tìm kiếm tên Hoắc Quân: “Tìm được rồi!”
Cho tới nay, Hoắc Quân đều vì thân thể không tốt ở nhà tịnh dưỡng, cho nên Trác Duyên cho tới nay chưa từng biết rõ sự nghiệp của bà. Hiện tại vừa tìm kiếm, lại phát hiện Hoắc Quân vậy mà là người sáng lập ra Thiên Sứ UNICEF. Quỹ này cung cấp hỗ trợ y tế cho một số trẻ em có hoàn cảnh gia đình khó khăn và bị bệnh đặc biệt, đã phát triển thành quy mô lớn trong những năm qua và đã cứu trợ thành công rất nhiều trẻ em.
Trác Duyên không khỏi sinh lòng khâm phục.
“Dì Hoắc là vì cái gì mà nghĩ đến việc muốn thành lập một quỹ như vậy?” Trác Duyên nhịn không được hỏi.
Lục Kinh nằm ngửa mặt trên giường, chỉ cười nhìn cậu, cũng không nói lời nào, má lúm đồng tiền đều lộ ra một loại hàm ý “Em hôn anh một cái anh mới nói cho em biết”.
Trác Duyên trong lòng cười thầm, nếu không đi trấn an tâm tình Lục ngạo kiều một chút, cậu phỏng chừng lát nữa sẽ rất thảm. Nghĩ như vậy, cậu liền đứng dậy đi đến bên giường, sau đó chủ động nằm xuống bên cạnh Lục Kinh, hôn lên má lúm đồng tiền của anh một cái: “Tổng giám đốc Lục, hiện tại có thể nói cho em biết không?”
Lục Kinh cười xoay người đè cậu xuống, ngậm môi cậu, hôn ước chừng vài phút đồng hồ mới bỏ qua, lúc buông ra, Trác Duyên đã thở hồng hộc, hai mắt mê ly, mặt phiếm hồng.
Lục Kinh mổ vài cái trên đôi môi đỏ hồng của cậu, bùi ngùi nói một tiếng: “Đã hơn một tháng rồi.”
Bọn họ đúng là đã hơn một tháng không gặp, nói thật, Trác Duyên cũng rất nhớ Lục Kinh.
“Em đây không phải trở về liền lập tức tới sao?” Ngực cậu còn đang hơi phập phồng, hai tay đặt lên vai Lục Kinh: “Anh đè đến mức em sắp không thở nổi rồi.”
Lục Kinh thoáng thay đổi tư thế: “Trác Duyên, chuyển đến chỗ anh ở được không?”
Đây có phải là lời mời cậu sống chung không?
Trác Duyên nhướng mày nhìn anh: “Như vậy có phải quá nhanh không?”
Lục Kinh cầm tay cậu, nhìn ngón tay thon dài của cậu an tĩnh ở trong lòng bàn tay mình, nhịn không được hôn lên: “Sẽ không. Nơi anh sống gần nơi chúng ta làm việc, sau này anh sẽ đưa em đi làm luôn. Hơn nữa, em không muốn, anh sẽ không ép buộc em.”
“Vậy anh nói cho em biết chuyện dì Hoắc trước đi, em sẽ suy nghĩ lại.”
Lục Kinh không có biện pháp với cậu, đành phải chậm rãi nói với cậu.
Thì ra Lục Kinh còn có một chú nhỏ mất sớm, là đứa nhỏ nhất nhà họ Hoắc. Không lâu sau khi đứa bé được sinh ra, bà ngoại của Lục Kinh qua đời. Ông cụ Hoắc lúc ấy đắm chìm trong bi thương vợ yêu qua đời, hai đứa con trai khác của nhà họ Hoắc cũng không biết chăm sóc, Hoắc Quân liền gánh vác trọng trách chăm sóc em trai. Nhưng thật không may, em trai sinh ra mắc bệnh bẩm sinh, Hoắc Quân vẫn chăm sóc cậu đến sáu tuổi, mặc dù hao phí không ít chi phí y tế, em trai vẫn vĩnh viễn rời khỏi bọn họ.
Thời gian sáu năm làm cho tình cảm của hai chị em vô cùng sâu đậm, trước khi em trai qua đời trong miệng vẫn gọi chị ơi, Hoắc Quân vì thế đau lòng rất lâu. Về sau khi chính bà có năng lực, liền sáng lập quỹ này.
Sức khỏe Hoắc Quân không tốt chắc cũng là bởi vì lúc trước em trai bệnh qua đời quá mức đau lòng dẫn đến.
“Thì ra còn có chuyện như vậy.” Trác Duyên cảm thán một tiếng.
“Đã qua rất lâu rồi, đây cũng là ông ngoại nói cho anh biết.” Lục Kinh lẳng lặng nhìn Trác Duyên, Trác Duyên cười với anh: “Vậy hai ngày tới em sẽ đi xin dì Hoắc chỉ dạy.”
Lục Kinh “Ừ” một tiếng: “Em còn chưa trả lời anh.”
Trác Duyên cố ý lăn qua bên giường, rời xa vòng tay Lục Kinh: “Không còn sớm, em muốn đi ngủ.”
Lục Kinh vừa tức giận vừa buồn cười, anh đưa tay bắt Trác Duyên trở về: “Em còn nhớ vừa rồi đánh lén anh không?” Anh cầm tay phải Trác Duyên chậm rãi vươn về phía dưới của mình: “Còn đau.”
Trác Duyên liều mạng giãy giụa, nhưng Lục Kinh nắm chặt, Trác Duyên lập tức nói ra cứu binh: “Dì Hoắc còn ở cách vách.”
Lục Kinh trầm thấp cười, kề sát vào tai cậu: “Nếu mẹ biết người anh thích là em, không chừng sẽ vui vẻ biết bao, vừa lúc chúng ta nhân cơ hội này để cho bà yên tâm đi.”
Trác Duyên nhất thời không nói lời nào, người ngày thường nghiêm túc một khi lưu manh, cậu thật đúng là chống đỡ không nổi, dứt khoát nhắm mắt lại.
Lục Kinh thấy vậy, không khỏi thở dài, buông tay cậu ra: “Nói sẽ không ép buộc mà, đùa em thôi.”
Trác Duyên mở mắt ra, không khỏi nghiêng đầu đảo về phía dưới anh, cách quần ngủ cũng có thể nhìn thấy một cái túi lớn phồng lên, chẳng lẽ thật sự là lúc trước mình ấn quá mức? Nhìn vẻ mặt ẩn nhẫn của Lục Kinh, cậu lại sinh ra áy náy.
“Em giúp anh.” Cậu vừa nói, đưa tay đắp chăn lên người hai người, sau đó nhắm mắt lại tay phải hướng chỗ kia dò xét.
Lục Kinh đau lòng cậu: “Không cần, anh tự mình đi vệ sinh giải quyết…”
Trác Duyên quyết định làm việc ai phản đối cũng vô dụng. Trước tiên cậu sờ lên cơ bụng Lục Kinh vài lần, qua cơn nghiện, sau đó trượt mạnh vào trong quần Lục Kinh, Lục Kinh đột nhiên thất thanh.
Trác Duyên trong nháy mắt cảm thấy tay nóng bỏng, mặt cũng nóng bỏng.
Qua một thời gian dài, hơi thở nóng rực phun vào bên tai Trác Duyên. Lục Kinh đè nén tiếng gầm nhẹ trực tiếp xuyên qua màng nhĩ của cậu, câu trái tim Trác Duyên, cậu cảm thấy phía dưới mình cũng đau đến lợi hại.
Cậu ngơ ngác nhìn dịch trắng trên tay, có chút rơi xuống ga giường, Lục Kinh vội vàng xuống giường rút khăn giấy lau sạch sẽ cho cậu, vừa lau vừa hỏi: “Sợ à?”
Trác Duyên lắc đầu, trên mặt hoảng hốt, đôi mắt như đôi hạt châu tràn ngập hơi nước nhìn Lục Kinh: “Em cũng muốn.”
Lục Kinh sao có thể không theo? Cúi xuống hôn cậu và c0i quần cậu ra.
Giống như là đi dạo một vòng ở tiên cảnh, cuối cùng lúc tỉnh mộng, Trác Duyên nằm trên giường, hưởng thụ dư vị phi thăng vừa rồi, sắc mặt ửng hồng, đuôi mắt đều nở rộ ra hoa đào, đôi môi được Lục Kinh vừa rồi trìu mến cũng trở nên trơn bóng.
Anh tuấn mà lại xinh đẹp, ngây ngô lại lớn mật, nhìn Trác Duyên như vậy, ánh mắt Lục Kinh càng thêm thâm trầm.
Trên ga giường là một đống hỗn độn, Lục Kinh mở miệng nói: “Tối nay đến phòng anh ngủ đi.”
“Trước tiên để cho em bình tĩnh một chút đã.”
“Được.”
Ngày hôm sau, Hoắc Quân nhìn tấm ga trải giường phơi nắng trên ban công, thắc mắc hỏi Trác Duyên: “Ga trải giường bẩn à? Nhưng dì vừa đổi nó mà.”
Trác Duyên nhất thời có chút mất tự nhiên: “Dì Hoắc, là con không cẩn thận làm bẩn ạ.”
Hoắc Quân là người từng trải, thấy cậu như vậy cũng hiểu, sau khi cười có thâm ý liền không hỏi nữa.
“Dì Hoắc, hôm nay dì có thời gian không?”
Hoắc Quân đang thêu tranh chữ thập: “Có, Tiểu Duyên có phải có chuyện gì không?”
“Dì Hoắc, không phải con đi quay phim tài liệu bảo vệ môi trường sao?” Trác Duyên cân nhắc nói: “Dọc đường đi con thấy rất nhiều, cũng nảy sinh một ít ý tưởng, dự định cùng bạn bè thành lập một quỹ cứu trợ bảo vệ môi trường. Nghe anh Lục nói dì có kinh nghiệm về phương diện này, cho nên con muốn dì tư vấn một chút ạ.”
Hoắc Quân nghe vậy ngẩn người, sau đó nở nụ cười: “Đây đúng là chuyện tốt! Hiếm có khi con có tấm lòng này, được, con cứ hỏi những gì con muốn, dì biết sẽ cho con biết.”
Sau khi nói chuyện với Hoắc Quân, Trác Duyên về cơ bản hiểu được quy trình thành lập quỹ, cũng như các vấn đề phát sinh trong quá trình phát triển quỹ.
Cuối tuần qua đi, Trác Duyên lại bắt đầu tuần hoàn ở ba nơi như trường học, công ty, chỗ ở, hơn nữa cậu và Đỗ Dần bắt đầu bắt tay vào chuyện lập quỹ.
Học kỳ tiếp theo đã kết thúc trong cuộc sống bận rộn và tấp nập như vậy. Cùng lúc đó, bọn họ nhận được thông báo của Phùng Cẩn, nói là bộ phim tài liệu mà bọn họ tham gia quay trước đó sẽ được phát sóng vào khung giờ vàng của kênh khoa học giáo dục của đài truyền hình thành phố B.
Lúc biết tin này, Trác Duyên đang bận mua nhà ở, Đỗ Dần ở cùng cậu.
Hai người không cần phòng ốc tốt bao nhiêu, bình thường là được chỉ cần có thể ở vừa.
Sau khi Lục Kinh biết được, tuy rằng trong lòng có chút mất mát, nhưng vẫn cung cấp cho Trác Duyên không ít tin tức. Cuối cùng, Trác Duyên và Đỗ Dần lần lượt mua một căn nhà cách công ty gần nửa giờ lái xe, còn lại chỉ là phần trang trí.
Lý Thừa Ký cũng lén lút mua một căn ở tiểu khu kia.
Trác Duyên dự định xem khi bộ phim tài liệu phát sóng, nhưng vừa vặn tối hôm đó công ty có chút việc, cậu bận đến khuya mới trở về.
Sau khi tỉnh lại ăn sáng xong liền nhận được điện thoại của Hoắc Quân. Hoắc Quân ở đầu dây bên kia khóc rất đau lòng, nói là nhìn thấy những hình ảnh quay trong phim rất khiến người ta lo lắng, Lục Khải vẫn ở một bên an ủi bà.
“Tiểu Duyên, quỹ của con lập xong, dì có thể gia nhập với các con không? Cho dù quyên góp một ít tiền cũng được.” Bà nói xong lại chuyển hướng sang Lục Khải: “Còn có anh, chờ quỹ của Tiểu Duyên sáng lập xong, anh phải quyên góp đầu tiên!”
“Được, đều nghe lời em.” Lục Khải không quan tâm chút tiền kia, chỉ cần vợ vui vẻ hết thảy đều dễ nói.
“Dì Hoắc, cám ơn dì đã ủng hộ, dì đừng quá đau lòng nhé.” Trong lòng Trác Duyên không ngừng cảm động.
Nói chuyện điện thoại với Hoắc Quân xong, lại có một cuộc điện thoại gọi tới, là Hàn Xương đã lâu không gặp: “Yến Tử! Tớ đã thấy cậu trên TV! Chuyện cậu quay phim lớn như vậy mà không nói cho tớ biết, có còn coi tớ là bạn nối khố không? Còn có Đỗ Dần cũng vậy!”
“Đương nhiên là có rồi! Không phải lúc đó cậu đi nước ngoài thi đấu với Hiệp hội máy tính sao? Tớ sợ làm phiền cậu nên không nói với cậu, sau đó quên mất, làm sao cậu thấy được? Cậu không hay xem các kênh này mà?”
“Ai da, tối hôm qua ba tớ xem, tớ đành phải xem theo, ngay từ đầu tớ thật không thể tin được đó là cậu và Đỗ Dần! Haha, hai người bạn của tớ đang ở trên TV!” Hàn Xương ở bên kia cười rất thoải mái.
Trác Duyên cũng nở nụ cười.
“Cậu thì khỏi nói, tớ cảm thấy hai người so với Khâu Triết còn đẹp trai hơn! Bây giờ cũng xuất hiện trên internet, có vẻ như phản ứng rất tốt!”
“Ừm, lát nữa tớ đi xem một chút.” Trác Duyên và Hàn Xương lại trò chuyện vài câu liền cúp máy mở máy tính.
Dù sao tham gia quay phim và xem hình ảnh xử lý hậu kỳ vẫn có sự khác biệt rất lớn. Trác Duyên tìm kiếm một chút, phát hiện ra tin tức còn không ít, xem ra đài truyền hình tuyên truyền cũng rất đúng chỗ.
Mở video, bắt đầu bằng giọng nói từ tính mềm mại, kèm theo sự thay đổi góc nhìn, cuối cùng định hình bầu trời xanh mây trắng, núi xanh trên mặt nước.
Điều này sẽ tạo thành một sự tương phản mạnh mẽ với những vết sẹo của tự nhiên xuất hiện phía sau.
Gần hai tiếng đồng hồ, những hình ảnh giật mình trong video khiến Trác Duyên một lần nữa nhớ tới cảnh quay.
Hình ảnh làm cho mọi người tuyệt vọng, nhưng ý thức truyền đạt trong đó làm cho mọi người hy vọng.
Giống như mặt trời mọc của cảnh quay cuối cùng.
Lại nói thêm, bộ phim tài liệu này bản thân không có hot như vậy, nhưng bởi vì nhân khí của tiểu sinh Khâu Triết, chính thức tuyên truyền mạnh mẽ cùng với ảnh hưởng của đám người Thái Gia Tề trong ngành, bộ phim tài liệu này cuối cùng vẫn hot.
Càng nhiều người đang suy ngẫm về bản thân, phản ánh về chính phủ, phản ánh về xã hội. Đương nhiên, trên nền tảng mạng xã hội còn có một bộ phận mê sắc đẹp tỏ vẻ bị hai đại diện doanh nghiệp trẻ tuổi thành công lôi kéo thành fan, sau đó còn có người tốt lột ra cuộc đời của Trác Duyên và Đỗ Dần, những người kia lại biến thành fan học bá, sau đó liền biến thành fan CP.
Đương nhiên, thời đại này, bộ tộc Hủ thị rất nhỏ, bọn họ không dám trắng trợn đẩy thuyền, chỉ dám ôm nhóm tự thẩm, nhưng mặc kệ là thẩm gì, Trác Duyên và Đỗ Dần thực sự hot một phen. Một đôi học bá có giá trị nhan sắc cao cộng thêm thành công, còn kèm theo thời niên thiếu tương đối thê thảm, động lực và quá trình trưởng thành như vậy làm cho bọn họ trở thành tấm gương trong lòng phụ huynh, cũng trở thành nam thần trong lòng rất nhiều học sinh.
Sự nổi tiếng của cả hai cũng khiến danh tiếng của công ty Thanh Sơn ngày càng lớn mạnh. Nhân tiện, họ đã mở biểu tượng chính thức của Công ty Thanh Sơn. Nền tảng xã hội có tên Huy Bạch này mới bắt đầu hoạt động vào nửa đầu năm nay. Tuy còn khá non trẻ nhưng không thể phủ nhận rằng trong một vài năm tới, nó sẽ trở thành nền tảng xã hội trực tuyến lớn nhất trong nước.
Trác Duyên không biết chính là mấy người đàn anh nghỉ hè ở lại trường, hiện tại đang ở trong phòng thí nghiệm của viện Bảo vệ môi trường Thanh Mộc hối hận việc lúc trước vô cùng.
Ai có thể nghĩ rằng Trác Duyên lại là người sáng lập công ty Thanh Sơn? Nếu sớm biết… Aii! Nào còn sớm biết nữa?!
**********************
- -----oOo------