Edit: Điềm Điềm
***********************
Lục Kinh vào phòng bệnh, nhìn thấy Trác Duyên tựa vào giường bệnh bưng cháo cười vui vẻ với Đỗ Dần. Nhìn thấy anh mở cửa tiến vào, nhìn về phía anh, vẻ mặt vẫn không thay đổi: “Anh Lục, lại đây cùng nhau ăn đi.”
Nói giống như một người bạn bình thường.
Lục Kinh d3 xuống đau đớn ở ngực, gật đầu ngồi xuống, chậm rãi ăn cháo.
Ăn sáng xong, Đỗ Dần đứng dậy: “Trác Duyên, thầy bảo tôi trở về hỗ trợ, tôi sẽ trở lại trường học trước.” Cậu ta nhìn thoáng qua Lý Thừa Ký, Lý Thừa Ký lập tức phản ứng lại, vui vẻ nói: “Tiểu Duyên, tôi lái xe đưa em ấy về, sau đó lại trở về thăm cậu.”
Trác Duyên lắc đầu: “Không cần, anh Lý, anh bận rộn công việc, không cần tới đây, hơn nữa tôi cũng không có vấn đề gì, hôm nay có thể xuất viện rồi.”
Cậu lại nhìn về phía Đỗ Dần: “Trên đường các cậu cẩn thận.”
Sau khi hai người đi rồi, Trác Duyên từ trên giường đi xuống, Lục Kinh vội vàng đi qua đỡ cậu, Trác Duyên khoát tay: “Không có việc gì, em tự mình làm được.” Cậu chỉ là phát sốt mà thôi, cũng không phải mắc chứng bệnh nặng gì, cả đám giống như cậu sắp chết vậy.
Lục Kinh nhìn cậu đi vào toilet, trong lòng thở dài ngồi xuống, nếu Trác Duyên tức giận, anh còn không đến mức bất lực như vậy, mấu chốt là anh biết rõ Trác Duyên cũng không phải tức giận, cậu chỉ sinh ra ngăn cách với mình.
Đang nghĩ làm thế nào để hóa giải ngăn cách, Trác Duyên từ toilet đi ra: “Anh Lục, em đi làm thủ tục xuất viện.”
Lục Kinh mạnh mẽ đứng dậy, sải bước đi tới trước mặt cậu, đưa tay dò xét trên trán cậu: “Bác sĩ nói em còn có chút sốt nhẹ, còn cần phải ở lại viện quan sát.”
Trác Duyên lui về phía sau một bước: “Vậy được rồi.” Sau đó một lần nữa nằm lên giường.
Lục Kinh thu hồi tay còn dừng lại giữa không trung, đi tới bên cạnh giường bệnh ngồi xuống, ánh mắt đối diện Trác Duyên: “Thực xin lỗi, hôm qua thái độ của anh không tốt, tôi sai rồi, nhưng anh không có ý đó, em có thể tha thứ cho anh không?”
Trác Duyên cười cười: “Anh Lục, anh không sai, là em suy nghĩ không chu đáo.” Trác Duyên sau đó suy nghĩ một chút, cảm thấy từ góc độ của Lục Kinh mà nói, không đồng ý với cách làm của mình là rất bình thường, Lục Kinh không sai, chỉ là, rốt cuộc cậu vẫn có chút khổ sở mà thôi.
Lục Kinh một đêm không ngủ, còn lái xe qua lại mấy tiếng đồng hồ, hiện tại vẻ mặt có chút tiều tụy, trong mắt còn có một ít tơ máu đỏ: “Trác Duyên, anh muốn giải thích cho em một chút. Anh nói thất vọng không phải là về những gì đã xảy ra ngày hôm qua, anh rất vui vì em có thể nghĩ đến việc gọi cho anh, anh thất vọng là trái tim của em ẩn rất nhiều điều không muốn cho anh biết.”
Trác Duyên không ngốc, Lục Kinh vừa nói như vậy cậu liền hiểu.
Lục Kinh thấy cậu không nói gì, trong lòng chua xót: “Anh cũng biết hiện tại nói cái gì cũng vô dụng, em không nói cho anh biết cũng có cân nhắc của em, anh không nên bởi vì chút chuyện này mà đối với em…”
“Anh Lục.” Trác Duyên thở dài một hơi: “Em không tức giận, em chỉ là đột nhiên cảm thấy chúng ta ở rất nhiều phương diện đều khác nhau, kinh nghiệm của chúng ta, tầm nhìn, hoàn cảnh sống, giáo dục tiếp thu, còn có vòng tròn xã hội, gia thế v.v đều có chênh lệch quá lớn. Em biết anh đối xử tốt với em, dì Hoắc đối xử tốt với em, em cũng coi mọi người như người nhà, nhưng mà, hai chúng ta…”
Lục Kinh kích động nắm lấy tay cậu: “Em vẫn để ý lời của Lý Húc?” Trên mặt anh có chút ảo não: “Thật ra sau khi mẹ từ nước ngoài trở về đã nói với anh muốn nhận nuôi em, nhưng lúc ấy anh cũng không biết vì sao không đồng ý, sau đó sau khi chúng ta ở cùng một chỗ, anh mới biết được, thì ra lúc ấy đã có ý khác với em cho nên mới muốn duy trì hiện trạng.”
“Anh Lục.” Trác Duyên có chút bất đắc dĩ, rút tay ra: “Anh cảm thấy em sẽ tin lời của một người cặn bã à? Hay là, trong mắt anh, em sẽ vì những chuyện này mà không vui? Em chỉ nghĩ rằng hai chúng ta có lẽ không phù hợp.”
Trác Duyên nói những lời này đã trải qua cân nhắc nghiêm túc. Một mặt, cậu và Lục Kinh ở các phương diện đúng là còn chưa phù hợp, mặt khác, cũng là bởi vì nhà họ Lục.
Lục Kinh gấp đến độ mắt đỏ lên, trông giống như là muốn khóc, chuyện anh lo lắng cho tới nay rốt cục cũng xảy ra, Trác Duyên không cần anh nữa.
“Có thể nói cho anh biết, chỗ nào không thích hợp? Anh có thể sửa nó không?” Lục Kinh bất giác nắm chặt chăn trên giường: “Trác Duyên, em không thể vì lý do này mà nói chia tay, anh không đồng ý.”
Trác Duyên nhìn vào mắt anh, chuẩn bị liều thuốc mạnh tiếp theo: “Anh Lục, anh coi như em lúc trước tuổi còn trẻ không hiểu chuyện, lại vừa mới mất đi ba mẹ, cảm thấy anh giống như anh trai chăm sóc em, em không phân biệt được là thân tình hay tình yêu, hiện tại em phân biệt rõ ràng, em không… Này!”
Mạnh mẽ lấy tay che cánh môi Trác Duyên, Lục Kinh căn bản không muốn nghe được lời này, lần đầu tiên anh thích một người như vậy, chắc cũng sẽ là lần cuối cùng thích một người như vậy, anh không muốn bị tuyên án tử hình như vậy.
Một đôi cánh tay mạnh mẽ ôm chặt thiếu niên trên giường bệnh, một tay dán lên lưng Trác Duyên, tay kia lại gắt gao đè lại gáy Trác Duyên, anh ôm lấy người này, lại cảm thấy đáy lòng mình một mảnh lạnh lẽo, bởi vì người được anh ôm căn bản là không có bất kỳ phản ứng gì.
Lục Kinh không muốn để Trác Duyên nhìn thấy vẻ mặt của mình, anh vùi đầu vào cổ cậu. Trác Duyên hình như cảm giác được trên cổ mình có chút ướt, có chút lạnh, trái tim cậu nhất thời nhíu lại, Lục Kinh đây là… đang khóc?
Lục Kinh vậy mà cũng sẽ khóc?
“Trác Duyên, anh phải làm như thế nào, em mới có thể thu hồi lời vừa rồi?”
Trác Duyên nhẫn tâm: “Không thu lại được.”
Lục Kinh không nói lời nào, anh vẫn ôm Trác Duyên vài phút, sau đó mới chậm rãi buông ra, cúi đầu, giọng nói cực kỳ khàn: “Được, anh biết rồi.”
Lục Kinh trước mắt giống như đột nhiên thay đổi thành một người khác. Trác Duyên sống hai đời tới nay, Lục Kinh là người duy nhất cậu từng thích, trong lòng cậu cũng không dễ chịu hơn Lục Kinh, nhưng cậu không thể không làm như vậy.
Trước kia cậu đang trốn tránh, không muốn suy nghĩ quá nhiều về quan hệ của mình với Lục Kinh, nhưng cậu rất rõ ràng, một khi quan hệ giữa cậu và Lục Kinh bị phát hiện, dì Hoắc sẽ thương tâm đến mức nào, chú Lục sẽ phẫn nộ đến mức nào, còn có ông cụ Hoắc. Nhà họ Lục không có lỗi với cậu, nhưng cậu lại bắt cóc đứa con trai duy nhất của nhà họ Lục, thật sự là quá ích kỷ.
“Em bảo trọng nhiều hơn.” Lục Kinh nói xong liền rời khỏi phòng bệnh.
Trác Duyên dựa về phía sau, cười khổ một tiếng, chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng, có một khối thịt bị cắt mạnh, rất đau.
Sau một học kỳ này, Trác Duyên không gặp lại Lục Kinh nữa, nhưng trên cơ bản cậu đã không còn thời gian suy nghĩ những chuyện này, bởi vì kỹ thuật thanh lọc formaldehyde mà bọn Quý Tung nghiên cứu đã hoàn thành và bắt đầu đưa ra thị trường.
Công ty bây giờ nhân số ít, rất nhiều chuyện cần bọn Trác Duyên tự mình làm, mấy ngày nay cậu và Đỗ Dần chưa từng ngủ một giấc ngon. Để tránh quấy rầy Cao Nghị cùng Triệu Long, hai người còn cố ý ở bên ngoài thuê một phòng.
Chuyện của Lý Húc đối phương đã điều tra ra, không nghĩ tới từ mấy năm trước, Lý Húc đã làm không ít chuyện xấu, tuy rằng không có quậy ra mạng người, nhưng đối với người bị hại mà nói đã rất tàn nhẫn.
Một thiếu nữ vị thành niên bị cu0ng hi3p, vốn định đòi lại công bằng, nhưng dưới sự uy hiếp và dụ dỗ của Lý Húc và Lý Thừa Tấn cuối cùng vẫn bỏ cuộc; còn có một thiếu niên trong lúc đi học bị Lý Húc dẫn đầu ngược đãi và xâm hại t1nh dục, cuối cùng chịu không nổi, tinh thần suy sụp… Chuyện như vậy còn có không ít, nhưng Lý Húc cứ như vậy trong mắt những người khác vẫn là một thanh niên có nhân phẩm không tồi.
Mặc dù điều tra được những chuyện này, hiện tại cũng không cách nào chỉnh trị Lý Húc, dù sao cơ quan cảnh sát cũng không lập án, những chuyện này hiện tại cũng rất khó thu thập chứng cứ, cho nên Lý Húc còn có thể sống thoải mái.
Lý Húc ở trong lòng Trác Duyên vẫn là quả bom hẹn giờ.
Dấu vết Trác Duyên có thể tra được Lý Thừa Ký đương nhiên cũng có thể tra được, hơn nữa còn cụ thể hơn Trác Duyên cầm được. Hắn không chỉ đi điều tra Lý Húc, còn thuận tiện điều tra Lý Điềm Điềm một lần, hắn từ lúc mới bắt đầu phẫn nộ đến dần dần trở nên chết lặng, mặc dù phía sau nhìn thấy những chuyện này trong đó còn có bóng dáng của hai người anh trai của mình, nội tâm của hắn cũng không có bao nhiêu dao động.
Hắn không phải không biết trong việc duy trì một gia nghiệp như vậy nhà họ Lý sẽ không thể tránh khỏi sử dụng một ít thủ đoạn không thể chấp nhận được, nhưng điều này không giống. Trên thương trường có một ít quy tắc tiềm ẩn trên thương trường, điều này không có gì đáng trách, nhưng những tội ác đẫm máu này lại khiến người ta không thể chịu đựng được.
Nhà họ Lý cũng bởi vì chuyện này mà đại náo một phen, Lý Thừa Ký trực tiếp ném mấy thứ này ở trước mặt bọn họ, chỉ trích bọn họ đã hoàn toàn mất đi điểm mấu chốt đạo đức.
Cậu cả nhà họ Lý nhíu mày: “Thằng ba, cậu gọi tất cả chúng ta trở về chính là vì những thứ này? Công ty chúng ta vẫn còn rất nhiều điều đang chờ ta giải quyết.”
Cậu hai nhà họ Lý lười biếng tựa vào ghế sô pha: “Thằng ba, cậu làm cái gì nhàm chán vậy? Ý nghĩa của việc lật lại những việc cũ này là gì? Còn cố ý gọi chúng ta trở về, thật là lãng phí thời gian!”
Lý Thừa Ký nắm chặt tay: “Hai đứa bọn nó là người thừa kế của các anh, các anh thật sự cảm thấy có người thừa kế như vậy nhà họ Lý còn có thể duy trì được sao?”
Cậu hai nhà họ Lý cười nhạo một tiếng, nghiêng mắt nhìn hắn: “Cậu một người đồng tính luyến ái có tư cách gì khoa tay múa chân với chúng ta? Nhàm chán, sau này không có gì đừng tìm ta, ta đi đây.”
Sau khi gã đi, cậu cả nhà họ Lý cũng đi, trước khi đi còn cảnh cáo Lý Thừa Ký một chút.
Lý Húc và Lý Điềm Điềm vốn còn rất sợ hãi, nhưng nhìn thấy Lý Thừa Ký ăn quả đắng trong lòng có chút thoải mái. Lý Húc đối với chuyện Lý Thừa Ký đánh gã lần trước còn canh cánh trong lòng, vì thế cầm những thứ kia từng chút từng chút xé nát, miệng cười lòng không cười: “Chú ơi, ba tôi cũng mặc kệ tôi, chú dựa vào cái gì? Chú đã tìm ra chuyện gì? Chẳng lẽ chú định đi báo án? Bỏ đi!”
Lý Thừa Ký tuy rằng có chuẩn bị tâm lý, nhưng nhìn thấy vẻ mặt người thân của mình, trái tim hắn liền dần dần nguội lạnh, hắn nhắm mắt lại, sau đó mở ra nhìn về phía Lý Húc cùng Lý Điềm Điềm: “Được, sau này tao sẽ không quản tụi mày nữa, tụi mày tự giải quyết đi.”
Chuyện của nhà họ Lý Lục Kinh ít nhiều cũng biết một chút, hơn nữa, chính anh cũng nhờ người đi điều tra chi tiết Lý Húc. Dù sao lúc trước Trác Duyên căn bản không biết Lý Húc, nhưng khi nhắc tới Lý Húc và nhìn thấy Lý Húc biểu hiện rất khác thường, anh không thể không đề cao cảnh giác.
Lục Kinh không phải là người nhẹ nhàng buông tha, tuy rằng Trác Duyên đơn phương đề nghị chia tay với anh, nhưng nội tâm anh cũng không đồng ý. Anh hy vọng có thể tìm ra chuyện khiến Trác Duyên kiêng kỵ.
Ngày đó sau khi rời khỏi bệnh viện trở về thành phố C, Lục Kinh vẫn luôn tự hỏi vì sao Trác Duyên đột nhiên muốn chia tay mình. Thứ nhất, tuy nói anh không phải hiểu Trác Duyên 100%, nhưng Trác Duyên tuyệt đối không phải là người đùa bỡn tình cảm. Hình ảnh lúc trước hai người ở chung Lục Kinh còn nhớ rõ, Trác Duyên không thể nghi ngờ là thích mình. Thứ hai, Trác Duyên là người lý trí, nhưng người lý trí đến đâu cũng sẽ mất khống chế vào một thời điểm nào đó. Trác Duyên đối với Lý Húc thật sự quá bất thường, mà Trác Duyên cũng tuyệt đối không có khả năng bởi vì chuyện cãi nhau không được tự nhiên mà quả quyết chia tay. Cuối cùng, để Trác Duyên đề nghị chia tay nhất định là bởi vì trong lòng Trác Duyên cất giấu những tâm sự kia, mà những tâm sự này Trác Duyên bởi vì nguyên nhân nào đó không thể nói ra miệng.
Lục Kinh cũng biết, vẫn không có cách nào nói ra miệng đối với quan hệ của người yêu mà nói là một tai họa ngầm. Anh sẽ bởi vì không được tín nhiệm mà cảm thấy bất mãn, có lần này, sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba, có lẽ đối với Trác Duyên mà nói sẽ là một gánh nặng tâm lý cực lớn, nếu một ngày nào đó sẽ bởi vậy mà tách ra, vậy còn không bằng sớm tách ra.
Lục Kinh sau khi phân tích ra nguyên nhân cũng không cảm thấy vui vẻ, trong lòng anh tràn ngập áy náy cùng tự trách, là anh làm cho Trác Duyên cảm thấy khó xử. Nếu như anh có thể thành thục một chút, kiên nhẫn một chút, để Trác Duyên coi mình là chỗ dựa vững chắc nhất, Trác Duyên có thể hay không sẽ không cùng mình xóa sạch quan hệ?
Nhìn những tì vết của Lý Húc trong tay, Lục Kinh thở dài, anh không nghĩ tại sao Trác Duyên lại biết những chuyện này của Lý Húc, anh chỉ hy vọng Trác Duyên có thể vui vẻ, bình an.
Thật sự là đã lâu không gặp được cậu.
Phòng Trác Duyên và Đỗ Dần thuê cách Thanh Mộc không xa, Lý Thừa Ký từ khi biết hai người dọn ra ngoài sống chung, gấp đến độ mua lại phòng kế bên cạnh phòng hai người thuê, dọn vào ở, thường xuyên cùng hai người tình cờ gặp nhau.
Đỗ Dần đối với da mặt dày của hắn đã miễn dịch, dù sao chỉ cần Lý Thừa Ký không làm chuyện gì chạm đến điểm mấu chốt của cậu ta, cậu ta đều có thể không để ý.
Cùng với việc tuyên truyền và quảng bá công nghệ loại bỏ formaldehyde, doanh số bán hàng của họ cũng không ngừng mở rộng. Trác Duyên đã sớm nộp đơn xin cấp bằng sáng chế, bản thân họ không có năng lực sản xuất lớn như vậy, vì vậy hợp tác với các nhà sản xuất khác để đảm bảo cung cấp năng lượng.
Công nghệ loại bỏ formaldehyde đã mang lại một số danh tiếng cho công ty Thanh Sơn, nhưng Trác Duyên và Đỗ Dần không bị choáng ngợp, gần như khi công nghệ này được đưa ra thị trường, họ bắt đầu nghiên cứu công nghệ tiếp theo, nhằm giảm bụi công nghiệp.
Sau khi có danh tiếng, người đến xin việc cũng nhiều hơn, đội ngũ kỹ thuật của công ty Thanh Sơn ngày nay đã tăng thêm không ít nhân tài. Nghiên cứu về công nghệ giảm bụi công nghiệp hiệu quả cũng càng trở nên thuận lợi hơn, cũng đạt được tiến bộ đáng khích lệ.
Sau khi học kỳ kết thúc, Đỗ Dần trở về thành phố C một chuyến, Trác Duyên cũng dành thời gian đến nhà họ Lục và nhà họ Hoắc thăm Hoắc Quân và Hoắc Lệnh, sau đó hai người liền lao vào công việc của công ty, ngay cả Hàn Xương muốn tìm hai người chơi cũng không có cách nào.
Hàn Xương thấy họ cố gắng như vậy, hơn nữa còn mở một công ty lớn như vậy, cảm thấy mình cũng phải cố gắng phấn đấu. Hiệp hội máy tính mà hắn tham gia vừa vặn muốn phát triển một phần mềm, tuy rằng trước mắt hắn không có kỹ thuật gì, nhưng có thể đi vào giúp bọn họ làm tạp vụ, thuận tiện học tập.
Mãi cho đến cuối năm, Hoắc Quân gọi điện thoại cho Trác Duyên, Trác Duyên mới tỉnh táo lại từ công việc bận rộn.
Cậu nằm ngửa trên sô pha, xoa xoa cổ mỏi nhừ: “Đỗ Dần, cậu về ăn Tết ngày nào?”
Đỗ Dần còn đang xử lý công việc trên máy tính, ngẩng đầu nhìn thoáng qua cổ Trác Duyên, đứng dậy đi qua: “Mua vé ngày mốt. Cậu nằm sấp và ngủ một chút đi, tôi sẽ xoa bóp cho cậu.”
Trác Duyên không từ chối được phúc lợi như vậy, cả người lật lại gối đầu lên gối ôm, nhắm mắt lại: “Cảm ơn cậu.”
Đỗ Dần không nói gì nữa, nhẹ nhàng ấn chung quanh đốt sống cổ Trác Duyên, Trác Duyên thoải mái hừ hai tiếng, chậm rãi ngủ thiếp đi.
Đỗ Dần buông tay ra, ôm Trác Duyên vào phòng ngủ, đắp chăn, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại, một lần nữa trở lại trước mặt máy tính.
“Cốc cốc.” Có người gõ cửa.
Đỗ Dần đi tới mở cửa, nhìn thấy một khuôn mặt tuấn tú anh khí mười phần, trên mặt còn mang theo một nụ cười ngây ngô. Nhưng Đỗ Dần biết người trước mặt này tuyệt đối không ngốc, ngược lại rất khôn khéo.
“Có việc gì?”
Lý Thừa Ký cười ha ha: “Ừm năm nay tôi đến nhà em ăn tết có được không?”
“Không được.” Từ chối rất dứt khoát.
Lý Thừa Ký biết là như vậy, hắn đã quen rồi: “Ai nha, dù sao tôi cũng biết nhà em ở đâu, đến lúc đó đi cọ cơm.”
Đỗ Dần cảm thấy người này rất nhàm chán, định đóng cửa lại, ai ngờ Lý Thừa Ký đột nhiên chen vào, đang muốn mở miệng, Đỗ Dần nhanh chóng đưa tay che miệng hắn lại: “Trác Duyên đang ngủ.”
Lý Thừa Ký lập tức ngây dại.
Đây là lần đầu tiên bọn họ tiếp xúc thân mật như vậy, cho dù là bởi vì một người khác, trong lòng hắn cũng vui sướng.
Đỗ Dần rút tay về, liếc mắt nhìn vẻ mặt hưng phấn của hắn, yên lặng đi vào toilet, mở vòi nước, chà xát tay.
Lý Thừa Ký phản ứng lại, trong lòng đừng nói là có bao nhiêu uất ức, anh chen vào toilet, đóng cửa lại, vẻ mặt cực kỳ cô đơn: “Em ghét bỏ tôi như vậy sao? Rõ ràng là chính em che miệng tôi lại.”
Đỗ Dần từ trong gương nhìn về phía hắn, người đàn ông cúi đầu giống như một con chó lớn, có vẻ rất vô tội.
“Mùi thuốc lá trên người anh rất nặng, nhất là trên miệng.” Đỗ Dần dùng khăn khô lau một chút, xoay người đi mở cửa, chợt nghe người đàn ông sau lưng kiên định nói: “Được, nếu em không thích mùi thuốc lá, từ giờ trở đi, tôi bỏ hút thuốc.”
Đỗ Dần nắm chặt tay nắm cửa: “Đừng lãng phí thời gian, không có ý nghĩa.”
Lý Thừa Ký cười khẽ một tiếng: “Có ý nghĩa.”
Một ngày trước đêm giao thừa, Trác Duyên đi tàu điện ngầm đến nhà họ Lục, vừa vào cửa, Hoắc Quân liền ôm cậu, cười mắng: “Con mới 17 tuổi, liều mạng như vậy làm gì?”
Trác Duyên đỡ bà: “Giống như các ngôi sao nổi tiếng phải thừa lúc còn sớm mà hành động, con không phải cũng vậy sao? Thừa dịp tuổi trẻ, đặt thêm chút nền móng, về sau mới có thể có vốn không phải sao?”
Hoắc Quân thở dài: “Sao con lại học thằng nhóc Lục Kinh kia? Người trẻ tuổi nên chơi nhiều hơn một chút, già cỗi như vậy cũng không tốt, nhưng mà dì cũng hiểu được, con đây là đang tích góp vốn cho con dâu, có phải hay không?”
Trác Duyên: Làm gì có con dâu nào? Trời ạ!
“Dì Hoắc, hôm nay dì nghỉ ngơi đi, con đến nấu cá nhé?” Trác Duyên đi vào phòng bếp lấy tạp dề ra: “Hôm nay chú Lục không ở nhà ăn cơm sao?”
Hoắc Quân cười gật đầu: “Chú Lục con không có ở đây, nhưng Lục Kinh lát nữa sẽ trở về.”
Trác Duyên hơi dừng một chút, sau đó cười nói: “Được, vậy con cũng làm chút đồ ăn anh Lục thích ăn.”
Hoắc Quân càng nhìn Trác Duyên càng cảm thấy hài lòng, trước kia bà đã muốn có một đứa con trai ngoan ngoãn đáng yêu như vậy, hiện tại rốt cuộc cũng thành hiện thực.
“Vậy dì sẽ giúp con.”
“Dì Hoắc, không cần ạ.” Trác Duyên đặt tay lên vai bà: “Dì ra ngoài nghỉ ngơi đi ạ, làm xong con dì.”
Hoắc Quân đành phải ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách, cầm lấy khăn quàng cổ đan một nửa tiếp tục làm, trên mặt thế nào cũng không thể ngừng nụ cười.
Một lát sau, Lục Kinh trở về, nhìn thấy Hoắc Quân đang ngồi trên ghế sô pha, mà trong phòng bếp còn có động tĩnh, nhìn thấy giày ở cửa chính, liền biết hôm nay Trác Duyên cũng ở nhà.
Hoắc Quân nhìn thấy anh, liền cười vẫy tay với anh: “Con lại đây, giúp mẹ xem màu sắc và kiểu dáng này thế nào?”
Lục Kinh ngồi xuống bên cạnh bà, gật đầu: “Ừm, rất đẹp.”
“Mẹ cũng cảm thấy đẹp, cho nên đan một cái cho ba người, nhưng mà mẹ trước tiên làm cho Tiểu Duyên Duyên, hai người các người mỗi ngày lái xe, không lạnh được.”
“Được ạ.”
Lục Kinh lại cùng bà trò chuyện một lát, cửa phòng bếp đã bị người từ bên trong mở ra, lộ ra khuôn mặt tuấn tú của Trác Duyên: “Dì Hoắc, con sắp xong rồi.” Nhìn thấy Lục Kinh cũng chào hỏi: “Anh Lục, anh về rồi à?”
Lục Kinh gật đầu.
Hoắc Quân bảo anh: “Đi, bưng thức ăn đi, về đến nhà cũng phải làm việc.”
Lục Kinh im lặng đi vào phòng bếp, Trác Duyên nhìn thấy anh, khẽ mỉm cười: “Anh Lục, anh bưng tất cả những thứ này lên trước đi, để em múc canh đã.”
“Được.”
Ba người ngồi ở bên bàn, Trác Duyên đặt cá hấp giữa cậu và Hoắc Quân, dù sao Lục Kinh cũng không thích ăn cá.
Lục Kinh nhìn đồ ăn bày trước mặt mình, trong lòng tràn ngập ấm áp, thì ra cậu còn nhớ rõ mình thích ăn cái gì.
Hôm nay khẩu vị của Lục Kinh đặc biệt tốt, chắc là tài nấu nướng của Trác Duyên không tệ, hoặc có lẽ là bởi vì sau khi trải qua mấy tháng nhớ nhung nhìn thấy Trác Duyên, tâm tình của anh rất tốt.
Hoắc Quân nhìn Lục Kinh yên lặng ăn cơm, không khỏi thở dài một hơi: “Ngày hôm qua dì Vương cách vách nói với mẹ, con trai bà ấy ngày mai dẫn một cô gái về nhà, con nhìn con kìa, qua năm mới đã hai mươi bốn tuổi, sao đến bây giờ ngay cả bóng người cũng không có?” Thật ra đừng nói bóng người, ngay cả một chút tin đồn cũng không có, bà thật sự có chút lo lắng.
Lục Kinh nói: “Không vội.”
Hoắc Quân thấy bộ dáng của anh liền tức giận: “Sao có thể không vội? Tiểu Duyên còn biết góp vốn cho con dâu, đến bây giờ con ngay cả yêu đương cũng chưa từng nói qua!”
Trác Duyên:…Không có nửa xu quan hệ với cậu đưuọc không?
Lục Kinh thiếu chút nữa không cầm nổi bát, anh ngẩng đầu nhìn Hoắc Quân: “Mẹ, đây là việc của con.” Sao lại cảm thấy hương vị đồ ăn trở nên kém đi rất nhiều?
Hoắc Quân hừ một tiếng: “Mẹ nói cho con biết, mẹ có một người bạn học đại học nhà có một đứa con gái, bộ dạng rất đẹp, trình độ học vấn cũng cao, hiện tại làm việc ở công ty nước ngoài, có muốn sắp xếp thời gian hai người gặp mặt không?”
Lục Kinh buông bát đũa xuống, biểu cảm trên mặt cực kỳ nghiêm túc, anh yên lặng nhìn Hoắc Quân một lúc lâu, rốt cục mở miệng: “Mẹ, đời này mẹ cũng sẽ không có con dâu đâu.”
Hoắc Quân ngẩn người: “Con có ý gì vậy? Lục Kinh, không phải thân thể xảy ra chuyện gì chứ?”
Trác Duyên buông bát đũa xuống, kinh ngạc nghi ngờ nhìn về phía Lục Kinh, anh muốn làm gì?
Lục Kinh lắc đầu: “Mẹ, con cái gì cũng không có vấn đề gì, con nói thật với mẹ, mẹ nghe xong đánh con mắng con đều được, nhưng đừng tức giận hại thân thể, mẹ, con…”
“Anh Lục, anh ăn cơm xong có rảnh không? Em muốn hỏi anh một vài câu hỏi.” Trác Duyên ngắt lời anh.
Lục Kinh nhìn cậu thật sâu, sau đó trực tiếp nói với Hoắc Quân: “Mẹ, con thích đàn ông, đời này sẽ không gây họa cho cô gái khác.”
Trác Duyên khiếp sợ nhìn anh.
Hoắc Quân trong lúc nhất thời còn chưa thể tiêu hóa được tin tức này, tay bà run rẩy: “Vừa rồi con nói cái gì?”
Trác Duyên cầm tay bà: “Dì Hoắc, dì bớt giận, anh Lục đang đùa giỡn với dì đấy. Bây giờ anh ấy chuyên chú vào sự nghiệp, làm gì có thời gian để yêu đương?”
Hoắc Quân nắm chặt tay Trác Duyên, đôi mắt nhìn thẳng Lục Kinh: “Con nghiêm túc à?”
“Mẹ biết, con chưa bao giờ nói những lời không có ý nghĩa.”
Hoắc Quân hít sâu vài hơi, hốc mắt đỏ lên: “Con là con trai mẹ, mẹ hiểu con, lời con nói ra chưa bao giờ là giả, cũng chưa bao giờ thay đổi, mẹ muốn tôn trọng lựa chọn của con, nhưng đồng thời, mẹ không muốn nhìn thấy lựa chọn của con.”
“Thực xin lỗi.” Quyết định này của Lục Kinh đã suy nghĩ thật lâu, nếu anh đã thích Trác Duyên, hơn nữa không có ý định buông tha, như vậy trước tiên hãy giải quyết lo lắng này trước, mặc dù Trác Duyên có khả năng vĩnh viễn sẽ không ở cùng một chỗ với anh.
Hoắc Quân ở nước ngoài mười mấy năm, cũng từng thấy qua loại chuyện đàn ông thích đàn ông, cho nên tiếp nhận cũng không tính là quá khó khăn. Nhưng đây là con trai của bà, bà một mặt hy vọng anh hạnh phúc, nhưng mặt khác lại không hy vọng anh bị xã hội lên án, không hy vọng anh không có chỗ nương tựa.
“Lục Kinh, con có bao giờ nghĩ sẽ chịu áp lực gì sau này không? Con đã bao giờ nghĩ rằng chờ cho đến khi con già, không có con cái chăm sóc sẽ là cảnh gì khôg?”
Lục Kinh gật đầu: “Mẹ, con biết mẹ lo lắng cho con, nhưng con đã nghĩ tới, sự nghiệp của con sẽ không vì tính hướng của con mà bị phá hủy, về phần già rồi.” Anh cười: “So với cả đời sống vì ánh mắt của người khác thì tốt hơn.”
Hoắc Quân cơm cũng không ăn nổi: “Gọi điện thoại gọi ba con về.”
Bà rất rõ ràng, Lục Kinh đưa ra quyết định, cho dù là ba mẹ, bọn họ cũng không có cách nào ngăn cản, đánh thì như thế nào? Mắng thì sao? Đến lúc đó đau lòng còn không phải là chính bọn họ sao?
Lục Khải nhận được điện thoại, nghe thấy là vợ yêu đại nhân gọi ông về nhà, liền bỏ công việc trong tay, lập tức lái xe trở về.
Không khí trong phòng khách rất ngưng trọng, Lục Khải đi đến bên cạnh Hoắc Quân, ôm lấy bà: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Hoắc Quân tức giận nói: “Hỏi con trai anh đi.”
Lục Khải nhìn về phía Lục Kinh: “Sao con lại chọc mẹ con tức giận?”
Lục Kinh nhìn thẳng vào mắt ông: “Ba, con thích đàn ông.”
Lục Khải im lặng nhìn anh mấy chục giây, ngay cả Trác Duyên ở một bên cũng cho rằng ông muốn bộc phát ra, Lục Khải chỉ thản nhiên “Ờ” một tiếng.
“Em nên nghĩ đến điều này từ lâu rồi.” Hoắc Quân rơi nước mắt nghiêng vào lòng Lục Khải: “Anh nói xem thân thể nó cũng không có bệnh xấu, sao vẫn không yêu đương chứ? Đáng lẽ em nên nghĩ về chuyện đó.”
Lục Khải vỗ lưng bà, dịu dàng an ủi: “Đừng quá thương tâm, dù sao cuộc sống là do nó sống, chúng ta cũng không quản được. Như vậy cũng tốt, nếu thật sự cưới vợ về, quan hệ giữa mẹ chồng nàng dâu các người không tốt, cũng sẽ ảnh hưởng đến thân thể em, như vậy rất tốt.”
Hoắc Quân nghe Lục Khải nói chắc chắn, dần dần cũng cảm thấy hình như thật sự là có chuyện như vậy, trong lòng gần như rộng rãi hơn rất nhiều.
Lục Khải thấy tâm tình bà bình phục, liền đứng dậy: “Tiểu Duyên, con cùng dì Hoắc nói chuyện đi, Lục Kinh, con theo ba đến thư phòng.”
Lục Kinh đi theo ông đến thư phòng, vừa đóng cửa đã bị Lục Khải hung hăng đánh một quyền, sau lưng đụng vào cửa, anh ngẩng đầu lên nhìn Lục Khải.
“Con không biết thân thể mẹ con không tốt sao? Sao con còn k1ch thích bà ấy như vậy?! Ta thật sự hận không thể đánh con thêm vài cái!” Lục Khải hiển nhiên tức giận, nhưng phương hướng có chút lệch.
“Con hiểu mẹ, ba cũng hiểu mẹ, mẹ sẽ không vì chuyện này mà k1ch thích.” Lục Kinh lau máu khóe miệng: “Hơn nữa, con luôn muốn nói ra miệng, không bằng nói sớm.”
Lục Khải hừ một tiếng: “Con lựa chọn tự mình ra ngoài lập nghiệp có phải cũng là vì chuyện này không?”
Lục Kinh lắc đầu: “Không phải.”
“Từ khi nào con phát hiện mình…” Lục Khải nhíu mày.
Lục Kinh kỳ thật chưa từng phát hiện qua, anh chưa từng sinh ra hứng thú với những người khác, chỉ có Trác Duyên, anh chỉ là vừa vặn thích Trác Duyên thân là đàn ông mà thôi.
“Lúc học đại học.” Lục Kinh cố ý nói dối, Lục Khải rất thông minh, nếu nói từ hơn một năm trước, ông rất dễ liên tưởng đến Trác Duyên.
“Có người thích?”
“Không có.”
Lục Khải nhìn đứa con trai từ nhỏ đến lớn này, cảm thấy có chút đau đầu.
Ông khoát tay: “Con ra ngoài trước đi.”
Lục Kinh không nói một tiếng lăn ra ngoài, ra khỏi thư phòng bất ngờ giao nhau với ánh mắt Trác Duyên, Trác Duyên nhanh chóng cúi đầu.
Lục Kinh trở về phòng mình.
Tâm trạng Hoắc Quân gần như đã bình phục, bà kéo tay Trác Duyên, thở dài một hơi: “Chú Lục con nhất định đánh Lục Kinh một trận, đừng tưởng rằng đi thư phòng dì không biết. Tiểu Duyên à, con giúp dì một việc, con cầm thuốc trị thương đi hỏi Lục Kinh hiện tại có thích đối tượng nào hay không, nếu không có, con cứ hỏi xem nó thích kiểu gì, được không? Tụi ta hỏi nó nó sẽ không nói, những người trẻ tuổi thì có thể nói chuyện.”
Trác Duyên nhìn Hoắc Quân, hình như cậu hoàn toàn không từ chối được thỉnh cầu của một người mẹ.
“Được ạ.”
Trác Duyên cầm thuốc, đứng trước cửa Lục Kinh phòng hít sâu một hơi, gõ cửa.
“Vào đi.”
Cậu đẩy cửa ra đi vào, sau đó đóng cửa lại.
“Anh Lục, anh bôi thuốc một chút đi.”
Lục Kinh đang thu dọn quần áo, liền gật đầu: “Cám ơn, em đặt lên bàn trước đi.”
Trác Duyên buông thuốc xuống, nhưng đứng không nhúc nhích.
Lục Kinh xoay người lại, trên mặt xanh tím cũng không thể ảnh hưởng đến vẻ anh tuấn của anh: “Còn có việc gì?”
Trác Duyên dời ánh mắt: “Ừm, dì Hoắc bảo em hỏi anh, có thích người nào không, nếu không, anh thích kiểu gì?”
Trong phòng nhất thời lâm vào im lặng, Trác Duyên cúi đầu nhìn sàn nhà sáng bóng, sau đó nhìn thấy một đôi chân khác xuất hiện trước mắt mình.
Giọng nói trầm thấp của Lục Kinh vang lên trên đỉnh đầu: “Em nói cho bà biết, anh có người anh thích, anh thích ngoan ngoãn, hiểu chuyện, cố gắng, thích ăn cá, cất giấu rất nhiều tâm sự, cộng thêm là cậu bé vô lương tâm.”
Trác Duyên trong nháy mắt hô hấp chậm lại, ngẩng mạnh đầu lên, nhìn về phía Lục Kinh. Đôi mắt trước mặt đang nhìn cậu, thâm thúy mà phức tạp, bên trong xen lẫn rất nhiều cảm xúc, lại giống có ngàn lời nói.
“Em giúp anh hỏi bà, bà có tiếp nhận được cậu bé như vậy hay không?”
Cậu nghe Lục Kinh hỏi như vậy.
***********************
- -----oOo------