Edit: Điềm Điềm
**********************
Cuộc khủng hoảng tài chính đang dần quét qua thế giới, nhiều quốc gia, bao gồm cả các ngân hàng, phải đối mặt với sự sụp đổ. Chính phủ của một số quốc gia cũng phải đối mặt với cuộc khủng hoảng tài chính và đang trên bờ vực phá sản.
Tác động ở Trung Quốc không phải là quá lớn, nhưng trong bối cảnh toàn cầu hóa kinh tế, đặc biệt là Trung Quốc trong những năm trước đây đã gia nhập WTO, điều này làm cho nền kinh tế Trung Quốc và nền kinh tế thế giới ngày càng gần gũi hơn. Trong trường hợp này, các ngành công nghiệp liên quan của Trung Quốc chắc chắn bị ảnh hưởng, mức tiêu thụ tổng thể của người dân Trung Quốc giảm, nhiều sản phẩm doanh nghiệp dư thừa, cung vượt quá cầu, tình hình suy thoái.
Đó chỉ là khởi đầu.
Trác Duyên ngồi trong phòng thi làm xong đề thi cuối cùng, từ đầu đến cuối lại cẩn thận kiểm tra một lần rồi giao bài thi.
Kỳ thi cuối cùng đã hoàn thành, tiếp theo là chờ đợi năm mới.
Tết nguyên đán đối với cậu mà nói đã là một chuyện rất lâu rồi, bởi vì cậu luôn sống một mình, Tết đối với cậu mà nói kỳ thật không khác gì bình thường.
Mặc một chiếc áo khoác lông vũ dày và chịu được gió lạnh, cậu lấy ra một chiếc khăn màu xám từ túi của mình rồi quấn lên cổ, đặt bàn tay của mình trong túi áo khoác.
Vừa ra khỏi cổng trường thì thấy một chiếc xe màu đen đậu ở đó, cậu đi qua kéo cửa xe, ngồi lên ghế phụ: “Có phải anh chờ lâu rồi không? Công ty không bận sao? Không phải càng đến cuối năm, mọi thứ càng bận rộn hả?”
Lục Kinh lái xe, nhìn lướt qua chóp mũi cậu bị đông lạnh đến đỏ hồng: “Hiện tại thời tiết rét lạnh, em cứ như vậy đi về sẽ bị lạnh đó.”
Trác Duyên cười lên, khăn quàng cổ che đi nửa khuôn mặt dưới của cậu, có vẻ mặt cậu càng ngày càng nhỏ nhắn tinh xảo, hai con mắt giống như trăng lưỡi liềm, lay động trái tim người khác.
“Không phải còn có thể đi xe buýt sao.”
“Đi xe buýt vẫn phải chờ.” Lục Kinh mặt không chút thay đổi: “Lúc trước em sa thải Trác Tường, ông ta mang các cổ đông khác của công ty đi, hơn nữa cũng thành lập một công ty vật liệu xây dựng, em có dự định gì không?”
Trác Duyên khẽ nở nụ cười: “Không định làm gi hết, ông ta nhảy nhót là chuyện của ông ta, đến lúc đó như quả bóng bị xì hơi cũng là chuyện của ông ta, không liên quan đến tôi.”
Lục Kinh trầm mặc không nói gì.
“Anh lo lắng khách hàng của công ty chúng tôi bị bọn họ cướp đi đúng không?” Trác Duyên cười: “Không sao, những khách hàng kia đối với tôi mà nói đã không còn tác dụng gì nữa rồi. Lúc trước tôi và anh Chu thảo luận một chút, cảm thấy ngành vật liệu xây dựng này vẫn còn rất nhiều chỗ để phát triển, nhưng vật liệu xây dựng truyền thống hiển nhiên đã không theo kịp định hướng chính sách của nhà nước nữa rồi, tôi dự định phát triển vật liệu xây dựng thân thiện với môi trường.”
Lục Kinh đối với Trác Duyên thỉnh thoảng xuất hiện chủ ý mới đã thấy không còn thắc mắc. Trải qua nửa năm ở chung, giữa bọn họ đã đạt thành một loại ăn ý. Lục Kinh đã không còn tỏ vẻ kinh ngạc đối với lời nói nào của cậu, cũng sẽ không coi Trác Duyên chỉ là một học sinh trung học, một vãn bối mà đối đãi nữa, anh cảm nhận được rất nhiều cộng hưởng từ trên người Trác Duyên.
Anh là một người sáng tạo, cũng là người tiên phong của thời đại, đôi khi một số quan niệm của anh không được bất cứ người nào hiểu được, ngược lại Trác Duyên có thể hiểu rất nhiều thứ của anh so với những người bình thường.
Chỉ có Trác Duyên mới hiểu mình.
Hiện giờ đang tiến vào giai đoạn khai phá, thế hệ hai của Kinh Cức cũng là nhờ Trác Duyên một lần vô tình nhắc nhở, anh mới có thể được khai sáng, diệt trừ vấn đề nan giải quấy nhiễu anh nhiều ngày, làm rõ suy nghĩ.
“Ừm, tôi tin tưởng em, nhưng mà, có một số việc giao cho Chu Lâm là được rồi, bây giờ em còn đang đi học, còn vài tháng nữa là thi đại học rồi.”
Trác Duyên gật đầu: “Tôi biết rồi.”
Hai người một đường trò chuyện trở về nhà, Hoắc Quân đã chuẩn bị xong đồ ăn, gần đây khí sắc của bà càng ngày càng tốt. Lục Khải dành thời gian tới vài lần, thấy tâm tình bà thoải mái, trong lòng cũng vui vẻ, cũng càng thêm rạng rỡ với Trác Duyên.
“Tiểu Duyên, mau tới đây ăn cơm.”
Trác Duyên buông cặp sách xuống, đi vào phòng bếp múc ba bát cơm bưng tới: “Dì Hoắc lại làm cá kho, thật sự là quá tốt mà!”
Hoắc Quân trước kia đều là một mình ăn cá, hiện tại có Trác Duyên có thể ăn cùng bà, trong lòng đừng nói là có bao nhiêu vui vẻ, chỉ hận không thể một chút đều là cá.
“Ngon thì ăn nhiều một chút. Vừa thi xong, đầu óc tiêu hao không ít, vừa lúc bổ sung, bổ sung xong, đêm nay ngủ ngon, chờ ngày mai dì dẫn con đi mua quần áo mới.” Hoắc Quân đặt cá trước mặt cậu cười nói.
Trác Duyên vừa ăn vừa gật đầu, còn dành thời gian gắp cho bà mấy miếng cá hấp, sau đó thấy Lục Kinh đại khái quá cô đơn, vì thế gắp một miếng thịt cá nhỏ cho anh: “Anh Lục cũng ăn đi.”
Hoắc Quân sửng sốt một chút: “Nó không thích ăn…”
Trác Duyên gắp xong liền biết mình gắp nhầm, đang chuẩn bị duỗi đũa lấy thịt cá về, chỉ thấy Lục Kinh không thay đổi sắc mặt nuốt thịt cá với cơm.
Được rồi, hình như Lục Kinh cũng không phải không thích?
Hoắc Quân kỳ quái nhìn Lục Kinh một cái: “Mẹ nhớ rõ khi còn bé con đánh chết cũng không ăn, sao bây giờ khẩu vị thay đổi rồi?”
Lục Kinh ngước mắt nhìn bà một cái, giọng điệu rất là tự nhiên không làm bộ: “Khi còn bé không hiểu chuyện, thịt cá có rất nhiều dinh dưỡng, vẫn nên ăn thỏa đáng.”
Hoắc Quân nở nụ cười: “Lúc này mới đúng!”
Ngày hôm sau Trác Duyên và Hàn Xương hẹn nhau đến võ quán, lại trở về tắm rửa, sau khi ăn cơm xong Hoắc Quân liền kéo cậu đi trung tâm thương mại.
Trác Duyên lại cao hơn một chút, hiện tại cao khoảng 183.5 cm, tỷ lệ dáng người cũng rất tốt, mặc kệ mặc cái gì cũng giống như giá treo quần áo đi lại. Hơn nữa mặt cậu nở ra một chút, mất đi một chút ngây thơ, hiện giờ càng mê hoặc lòng người, nhân viên cửa hàng nhìn thấy cậu, lưỡi rực rỡ như hoa sen, khen cậu như cái gì ấy.
Trác Duyên ngược lại không để ý, nhưng Hoắc Quân bên cạnh nghe trong lòng thoải mái vô cùng. Ngay từ đầu tình cảm của bà dành cho Trác Duyên phần lớn xuất phát từ nỗi nhớ người bạn cũ, thế nhưng, trong mấy tháng ở chung này, bà đã sớm coi Trác Duyên là con trai của mình. Chuyện trên người Lục Kinh không thực hiện được, hiện tại đều có thể thực hiện được, chủ yếu là Lục Kinh quá độc lập, không để bà hưởng thụ một chút niềm vui nuôi con trai. Ngược lại Tiểu Duyên bộ dạng đáng yêu như vậy, tính cách lại tốt như vậy, bà thật sự rất thích.
“Dì Hoắc, chúng ta cũng mua cho anh Lục một bộ quần áo mới đi.” Trác Duyên xách theo quần áo mới mà cậu và Hoắc Quân tự mua đề nghị nói.
Hoắc Quân vỗ đầu một cái: “Ôi chao, con không nhắc nhở dì cũng quên, thế nhưng, dì cũng không nhớ rõ kích thước của nó.”
Trác Duyên đối với chuyện này ngược lại rất rõ ràng, cậu đã thấy qua mã số trên quần áo Lục Kinh: “Dì Hoắc, con biết, dì đến chọn kiểu dáng là được rồi.”
Hoắc Quân khoát tay: “Thôi quên đi, trước kia dì cũng mua quần áo cho nó, nó không mặc. Nhất định là ghét bỏ ánh mắt của dì không hợp tâm ý của nó, hay là Tiểu Duyên con chọn đi, ánh mắt người trẻ tuổi các con cũng không khác biệt lắm.”
Trác Duyên cảm thấy cũng được. Lục Kinh ngày thường mặc phần lớn là chính trang, ngược lại làm anh ấy trở lên cổ hủ. Dù sao cũng là quần áo của năm mới, mặc ở nhà, cậu liền chọn cho Lục Kinh một bộ áo len và quần dài giản dị, đơn giản thoải mái, còn lộ ra vẻ trẻ trung.
Sau khi mang quần áo về nhà, Hoắc Quân ném cho Lục Kinh vừa mới về nhà: “Mua quần áo mới cho con đó.”
Lục Kinh không nghĩ tới anh đã lớn như vậy còn có phần, vì thế mở túi ra xem, không nói tốt cũng không nói không tốt, nhưng Hoắc Quân vẫn nhìn ra trong ánh mắt anh toát ra ghét bỏ.
“Tiểu Duyên chọn cho con đó, nói là ăn mặc trông trẻ trung, bình thường con ăn mặc quá già dặn.” Hoắc Quân nói xong liền đi vào phòng bếp.
Lục Kinh nhìn về phía Trác Duyên, Trác Duyên nở nụ cười: “Tôi không có ý đó, không phải nói anh già, chỉ là cảm thấy anh còn trẻ như vậy, có đôi khi cũng có thể mặc quần áo người trẻ tuổi, nếu anh cảm thấy không đẹp cũng không có gì…”
“Rất đẹp.” Lục Kinh nhìn cậu một cái, lộ ra hai má lúm đồng tiền, cầm túi đi lên lầu, bước chân hình như nhẹ nhàng hơn một chút.
Trác Duyên lắc đầu, hình như cậu hoa mắt rồi.
Trước Tết nguyên đán, bảng điểm thi cuối kỳ đã xuất hiện, lần này Trác Duyên thi vào top 3. Lục Kinh từng là học thần cảm thấy còn chưa đủ, đối với thành tích này từ chối cho ý kiến.
Năm nay nhà họ Lục ăn Tết đã định trải qua ở thành phố C. Lục Khải đến đây một ngày trước đêm giao thừa, còn mang theo hai bình rượu ngon.
Cả nhà bọn họ đã rất lâu không nghiêm túc tụ tập cùng một chỗ, hiện tại còn có thêm thành viên mới Trác Duyên, năm nay so với bình thường càng thêm náo nhiệt.
Đêm giao thừa, bốn người ngồi ở bên bàn, Lục Khải mở một bình rượu dự định cùng Lục Kinh uống một phen, chúc sản phẩm mới của Lục Kinh có thể đạt được thành công lớn hơn.
Hoắc Quân và Trác Duyên phụ trách ăn bữa cơm tất niên phong phú. Trác Duyên kỳ thật cũng muốn uống chút rượu dùng để tế lễ kiếp trước, an ủi tâm linh bi thương của mình, nhưng mà, cậu vẫn là vị thành niên.
Hai cha con Lục Khải và Lục Kinh uống một hồi, hai người đều cảm thấy không có ý nghĩa gì. Hai người cho dù uống rượu cũng là một bộ dáng nghiêm túc đứng đắn, uống rượu với đối phương cảm thấy cùng mình một mình uống rượu không khác gì, quá nhàm chán.
Lục Khải đặt ánh mắt ở trên người Trác Duyên.
“Tiểu Duyên à, con sắp trưởng thành rồi, Tết này uống chút rượu thêm vui vẻ đi.” Ông đây là uống đến có chút không biết làm gì rồi.
Hoắc Quân còn chưa mở miệng mắng ông, Lục Kinh đã đặt chung rượu trong tay lên bàn, giọng nói thanh thúy hấp dẫn ánh mắt Lục Khải: “Em ấy còn nhỏ, không thể uống rượu.”
Lục Khải thấy bộ dáng Lục Kinh như bảo vệ con vậy, trong lòng cảm thấy buồn cười, đứa con trai này của ông từ khi nào lại quan tâm người khác như vậy?
“Uống một chút cũng không sao, con trai sợ cái gì?” Lục Khải lại nhìn về phía Trác Duyên đang trông mong nhìn bình rượu: “Tiểu Duyên, con có muốn uống một chung nhỏ không?”
Trác Duyên lập tức đi vào phòng bếp lấy một cái chung nhỏ, đỏ mặt: “Con cũng muốn uống một chút.”
Lục Kinh nhìn cậu một cái, sau đó đưa tay cầm bình rượu rót vào trong chung của cậu một chút, vừa vặn cũng không qua đáy chung: “Một chút như vậy đi.”
Trác Duyên:… Cái này cũng quá keo kiệt rồi được không?
“Không được, lại thêm một chút.” Cậu lắc đầu muốn lấy bình rượu từ trong tay Lục Kinh, Lục Kinh đen mặt không cho. Trác Duyên thật đúng là hăng hái, cậu nói cái gì cũng muốn cướp được một chung rượu!
Cậu đưa tay muốn cố định cánh tay Lục Kinh sau đó đoạt lấy bình rượu, nhưng một giây sau Lục Kinh liền đứng lên, nâng bình rượu lên cao.
Trác Duyên thấy vậy, nhất thời tức giận vô cùng: “Anh cao 1m9 thì giỏi lắm sao? Một chút rượu cũng không nỡ cho tôi uống!”
Hoắc Quân thấy mặt cậu đỏ lên, không khỏi nhìn về phía Lục Kinh: “Con cho Tiểu Duyên đi, con trai ngày Tết uống chút rượu cũng không có gì.”
Lục Kinh lắc đầu: “Không được.”
Trác Duyên không cam lòng, cậu duỗi cánh tay lên, nhưng Lục Kinh thật sự quá cao, cậu căn bản là không duỗi tới anh.
Lục Kinh nhìn thiếu niên trước mặt đỏ bừng hai má, nhảy nhót muốn cướp rượu, phút chốc trong lòng trào ra một cảm xúc mãnh liệt dâng đầy.
Anh muốn ôm Trác Duyên một cái.
Nhưng anh nhịn xuống, chỉ nói: “Nói một chút thì một chút, không có chỗ mặc cả.”
Trác Duyên nhìn thoáng qua bình rượu cao cao tại thượng, sau đó quét tới trên bàn Lục Kinh vừa uống còn nửa chung rượu, lập tức bưng lên đặt lên miệng uống một hơi cạn sạch, động tác này quả thực có thể nói là liền mạch lưu loát để hình dung.
Cậu buông chung rượu rỗng xuống, li3m một chút rượu trên khóe miệng, đắc ý nở nụ cười: “Anh có trương lương kế, tôi có thang qua tường, tôi uống rượu rồi không nôn ra được.”
Lục Khải và Hoắc Quân nhìn Lục Kinh ăn quả đắng đều không khỏi nở nụ cười.
Nhưng không ai biết, Lục Kinh cũng không phải bị đơ. Anh nhìn động tác của Trác Duyên, chỉ cảm thấy nhiệt độ dạ dày bị rượu lấp đầy hình như trong nháy mắt đều tụ tập về phía dưới háng.
Em ấy uống rượu của mình.
Em ấy dùng ly rượu của mình.
Em ấy còn li3m khóe môi một chút.
Em ấy…
Lục Kinh đột nhiên buông bình rượu xuống, lướt qua giới hạn của mình: “Muốn uống thì uống đi.”
Anh đột nhiên muốn nhìn Trác Duyên say rượu sẽ như thế nào.
**********************
- -----oOo------