Edit: Điềm Điềm
**********************
Trác Duyên cười như không cười nhìn Trác Viễn Hàng, Trác Viễn Hàng trong nháy mắt lại cảm thấy mặt mình có chút hoảng hốt, nhưng gã rất nhanh bình tĩnh lại.
“A Duyên, sao em lại ở đây?” Trên mặt gã lộ ra nụ cười ấm áp, đi tới trước mặt Trác Duyên, giống như anh trai ôn hòa lịch sự.
Trác Duyên tùy ý tựa vào mép quầy lễ tân, nhìn gã cười, gương mặt tuấn tú quá mức khiến chị gái ở quầy lễ tân đỏ hai gò má, đôi mắt của cô nhịn không được nhìn về phía cậu.
“Tôi đương nhiên là tới tìm anh chơi, bằng không anh cho rằng tôi tới đây làm gì?” Vẻ mặt Trác Duyên rất chân thành, giống như cậu đúng là tới tìm Trác Viễn Hàng chơi vậy.
Trác Viễn Hàng đi qua giữ chặt cánh tay cậu: “Nếu là tới tìm anh chơi, vậy chúng ta hiện tại đi chơi đi.” Trong tiềm thức gã không hy vọng Trác Duyên đi vào công ty.
Ánh mắt Trác Duyên dừng trên tay gã, Trác Viễn Hàng lập tức lùi bước trở về: “A Duyên, làm sao vậy?”
Trác Duyên lấy điện thoại di động từ trong túi quần ra, vừa nhấn phím vừa nói: “Đã đến rồi, không đi gặp trưởng bối hình như không quá lễ phép, anh nói có đúng không?”
Khi cậu nói xong, điện thoại bắt đầu quay số.
Trí nhớ của Trác Duyên đúng là không tệ, cậu gọi điện thoại văn phòng của một giám đốc bộ phận. Điện thoại của các phòng ban trong công ty là ba Trác bảo Trác Duyên học thuộc lòng, Trác Duyên còn nhớ rõ mấy người.
Đối diện vang lên mấy tiếng, giọng nói của một người đàn ông trung niên từ trong điện thoại truyền ra: “Alo, ai vậy?”
Trác Duyên tươi cười: “Chú Trần, cháu là Trác Duyên, chú còn nhớ rõ cháu không?”
Đối diện sửng sốt vài giây, sau đó có chút khoa trương nở nụ cười: “A, là Tiểu Duyên à, sao mà gọi điện thoại cho chú thế?”
Đôi mắt đào hoa của Trác Duyên trực tiếp nhìn Trác Viễn Hàng vẻ mặt hơi biến đổi, nói: “Chú Trần, hôm nay cháu vốn định dẫn mấy người bạn đi tham quan công ty nhà cháu một chút, kết quả bị chị gái ở quầy lễ tân ngăn lại, hỏi cháu có hẹn trước không…”
Cậu nói đến đây, sắc mặt chị gái ở quầy lễ tân liền chuyển sang màu trắng.
Đối diện không biết nói cái gì, Trác Duyên cười lắc đầu: “Chú Trần, chú hiểu lầm rồi, cháu cũng không cảm thấy chị gái này có gì sai, đại khái là phương diện quản lý bộ phận nhân sự của công ty không làm đúng vị trí chứ… Haha, chú nghe cháu nói, cháu không có ý đổ lỗi cho chú, chỉ là, cháu nhớ nhân viên sẽ tiến hành đào tạo trước khi đi làm, phải không? Vậy rốt cuộc là công việc của chị gái này không làm đúng hay là công tác đào tạo của mọi người không làm đúng?”
Giống như việc lễ tân này, đối với một số lãnh đạo công ty cùng với dáng vẻ người thân cao tầng nhất định sẽ nhớ rõ ràng. Chị gái trước kia lúc trước khi Trác Duyên lần đầu tiên đến công ty, đã rất rõ ràng thân phận của Trác Duyên, nhưng chị gái mới lên chức hơn một tháng trước hiển nhiên chưa từng nghe nói qua Trác Duyên.
Hiện giờ Trác Duyên chính là cổ đông lớn nhất của công ty, cô không biết chỉ có thể nói rõ một điểm, đó chính là bộ phận liên quan của công ty không sắp xếp tốt công tác đào tạo, vì sao không sắp xếp tốt? Bất quá là đang khi dễ cậu một đứa nhóc cái gì cũng không hiểu mà thôi.
Mà Trác Viễn Hàng bởi vì sự tồn tại của Trác Tường mà trở thành “cậu Trác”, nếu như cậu vẫn không đến công ty, mặc kệ những chuyện này, vậy cổ đông như cậu rất nhanh sẽ bị bỏ trống.
Trác Duyên trực tiếp cúp điện thoại, ngồi xuống ghế trưng bày ở một bên, đặt điện thoại di động trong tay chơi đùa.
Cậu ngẩng đầu nhìn thoáng qua Hàn Xương đang sửng sốt, bất đắc dĩ: “Còn đứng ở đó làm cái gì? Tới đây ngồi xuống đi.” Nói xong cũng dùng ánh mắt ý bảo anh em Đỗ Dần.
Hàn Xương nhìn chằm chằm mặt Trác Duyên, đến bên cạnh cậu ngồi xuống, nhỏ giọng nói: “Yến Tử, vừa rồi cậu thật khác.” Cụ thể chỗ nào không giống hắn nói không ra, ngay cả lúc Trác Duyên gọi điện thoại hắn cũng cảm thấy mình ở một bên thở mạnh cũng không dám.
Trác Viễn Hàng phục hồi tinh thần lại, ánh mắt phức tạp nhìn về phía Trác Duyên, chỉ chỉ lễ tân sắc mặt kinh hoảng nói: “A Duyên, cô ấy mới tới, không biết em rất bình thường, em cần gì phải so sánh như vậy chứ?”
Trác Duyên tựa lưng vào ghế, lười biếng nở nụ cười một chút: “Trác Viễn Hàng, anh điếc có chọn lọc phải không? Những gì tôi nói là anh không nghe thấy sao? Tôi có nói đó là lỗi của cô ấy không?”
“Đúng vậy, Yến Tử không nói là lỗi của chị gái này.” Hàn Xương đồng ý gật đầu: “Sao anh lại nhắm vào Yến Tử như vậy?” Hắn rất khó chịu trừng mắt nhìn Trác Viễn Hàng một cái.
Trác Viễn Hàng cảm thấy mình còn đứng ở chỗ này quả thực chính là một tên ngốc X, gã đang định rời khỏi, chỉ thấy từ mấy vị cao tầng trong công ty đi ra, bọn họ nhìn thấy Trác Duyên, lập tức nghênh đón, bao gồm cả ba gã.
Trác Duyên đứng dậy, tươi cười ngoan ngoãn: “Chào các vị chú bác, cháu chỉ là dẫn bạn bè tới xem một chút, không có chuyện gì đâu ạ.”
Một người đàn ông trung niên gầy gò cười lắc đầu: “Tiểu Duyên tới nhưng không vào được công ty, chúng ta làm sao còn ngồi được? Kỳ thật, việc này là hiểu lầm…”
Trác Duyên lười nghe ông nói nhảm, trực tiếp xua tay: “Chú Trần, cháu hiểu, dù sao bây giờ cháu vẫn còn vị thành niên, mặc dù trong tay có cổ phần cũng vô dụng.”
Lời này cũng có chút nặng, vẻ mặt mấy người đều có chút không tốt lắm.
Kỳ thật, từ sau khi ba mẹ Trác qua đời, trong công ty cũng đã không ổn định. Bọn họ không để Trác Duyên vào mắt, nhưng cổ phần trong tay Trác Duyên không thể không khiến bọn họ kiêng kỵ. Thậm chí, bọn họ còn nghĩ làm thế nào biến cổ phần trong tay Trác Duyên thành của mình, gia tăng tiếng nói của mình trong công ty.
Kiếp trước, chính Trác Tường cùng người khác chậm rãi móc sạch công ty Viễn Phương, làm cho công ty Viễn Phương trở thành một cái giá trống, lại mượn cớ khủng hoảng tài chính khiến công ty Viễn Phương hoàn toàn phá sản.
Công ty đã phá sản, Trác Duyên trên danh nghĩa là cổ đông lớn tự nhiên cũng không tồn tại, không thể không nói, đây là biện pháp rất tốt.
Trác Duyên kiếp trước không hiểu, nhưng trác Duyên bây giờ rất rõ ràng, hành vi của Trác Tường đều vi phạm pháp luật. Nếu kiếp này Trác Tường không có động tác gì thì dễ nói, dù sao tất cả ân oán kiếp trước cậu đã chấm dứt, nhưng nếu Trác Tường vẫn không niệm tình cảm, Trác Duyên cũng không dễ khi dễ như vậy.
“Tiểu Duyên, nói cái gì vậy?” Trác Tường vẻ mặt hiền lành thêm bất đắc dĩ: “Bây giờ con còn đang học, chúng ta không phải đang giúp con quản lý công ty sao? Chờ con trưởng thành, công ty đương nhiên sẽ giao cho con, bây giờ quan trọng nhất chính là học hành chăm chỉ, thi đại học thật tốt.”
Trác Duyên không muốn cùng ông diễn tiết mục tình thân, cậu cười cười: “Bác ơi, con đã nói rồi, con chỉ dẫn bạn bè đến tham quan một chút, bởi vì không vào được nên gọi điện thoại cho chú Trần, đơn giản như vậy thôi, các bác nghiêm túc như vậy làm gì.”
Giám đốc Trần cười khan: “Tiểu Duyên, vừa rồi trong điện thoại con nói bộ phận chúng ta làm việc không đúng, chú đây không phải là… Ha ha, nếu Tiểu Duyên chỉ là tới thăm, vậy thì chậm rãi xem nhé, chúng ta vẫn nên trở về làm việc đi, mấy đứa có chúng ta sẽ không được tự nhiên.”
Những người khác cũng đều gật đầu.
“Viễn Hàng, con về làm bài tập về nhà đi.” Trác Tường dặn dò Trác Viễn Hàng một chút rồi theo bọn họ đi vào.
Trác Viễn Hàng đứng ở nơi đó, trên mặt không có gì, nhưng trong lòng lại giống như một đống tạp nham bừa bãi. Gã suy nghĩ rất nhiều, rồi lại giống cái gì cũng không nghĩ tới. Gã nhìn Trác Duyên chỉ một cú điện thoại, lãnh đạo công ty đều đi ra nghênh đón, tình cảnh như vậy làm cho gã rất hâm mộ, cũng làm cho gã nhận ra mình ở trước mặt Trác Duyên cũng không là gì cả.
Trác Duyên tuy rằng không có ba mẹ, nhưng cậu còn có cổ phần, chỉ cần có tiền, những người khác đều phải cúi đầu nghe theo. Đây là đạo lý sâu sắc Trác Viễn Hàng hiểu được vào ngày đầu tiên của kỳ nghỉ hè này, về phần có đúng hay không, vậy còn phải chờ thực tế chứng minh.
Trác Duyên kỳ thật cũng không thật sự muốn dẫn bọn Hàn Xương đi tham quan công ty, cậu chỉ là muốn đến xem thử, sẵn hôm nay đến thì đánh đòn phủ đầu luôn.
“Đi thôi, trở về làm bài tập về nhà.” Cậu lôi kéo Hàn Xương đang đứng ngây ngốc, gọi Đỗ Dần và Đỗ Vi, cùng nhau đi về phía thang máy.
Về phần Trác Viễn Hàng còn đứng tại chỗ, đương nhiên là lựa chọn không để ý.
“Yến Tử, cậu thật lợi hại nha!” Trong thang máy, hai mắt Hàn Xương hiện lên ngôi sao nhìn Trác Duyên: “Cậu nói đến mức bọn họ không còn gì để nói nữa!”
Trác Duyên bật cười, không phải không nói gì, mà là bọn họ còn muốn thể diện. Cổ đông lớn vừa qua đời đã bắt nạt người thân cổ đông lớn, đây căn bản không tính là chuyện tốt gì.
Thang máy dừng ở tầng một, cửa mở ra, bốn người liền nhìn thấy ngoài cửa có một người đàn ông trẻ tuổi đang đứng. Người đàn ông kia vốn cúi đầu, nghe thấy tiếng nhắc nhở thang máy, lúc này mới ngẩng đầu lên, nhìn về phía bốn người Trác Duyên.
Ánh mắt của y dừng lại trên mặt Trác Duyên một chút, sau đó thu hồi, sau khi bọn Trác Duyên ra khỏi thang máy liền đi vào.
“Rất đẹp trai nha, người đàn ông vừa rồi ấy.” Hàn Xương cười hì hì nói: “Chính là cảm thấy có chút cà lơ phất phơ, ba tớ nếu nhìn thấy nhất định lại muốn lải nhải một đống với tớ.”
Trác Duyên không khỏi nở nụ cười: “Chú Hàn còn không phải vì tốt cho cậu sao, chú ấy là cảnh sát, tự nhiên hy vọng cậu có thể một thân chính trực.”
Hàn Xương gãi đầu: “Bây giờ tớ không tốt sao?”
Trác Duyên đánh giá hắn từ trên xuống dưới: “Rất tốt.”
Hàn Xương lập tức cười ngây ngô, hình như còn có chút ngượng ngùng.
Bốn người ra khỏi tòa nhà, đạp xe đi về phía nhà Trác Duyên.
Bây giờ không còn sớm, người đi bộ trên đường phố rất nhiều, tốc độ của họ chậm lại.
“Yến Tử, sắp đến trưa rồi, nếu không các cậu đến nhà tớ ăn cơm đi!” Hàn Xương đạp xe chở Trác Duyên, hơi nghiêng đầu nói chuyện với cậu.
Trác Duyên tỏ vẻ từ chối: “Không cần phiền dì nữa, chúng ta tự mình nấu ăn đi, bên kia có một chợ nông sản, đi mua chút đồ ăn mang về. Đỗ Dần, mọi người cảm thấy thế nào?”
Đỗ Dần đi xe đạp song song với Hàn Xương hơi quay đầu lại, liếc mắt nhìn Trác Duyên một cái: “Ừm, tôi làm cho mọi người ăn.”
“Vậy thì tốt, có thể ăn được đồ ăn học bá nấu, ha ha!” Hàn Xương cười tăng tốc độ đến cửa chợ nông sản.
Lúc này chợ nông sản còn rất cũ nát, quầy hàng lộn xộn rối loạn, trên mặt đất có chút ổ gà, nhất là đêm qua còn mưa, cửa ra vào bị nước mưa rơi xuống, người đi đường giẫm đạp, trông rất bẩn thỉu. Hơn nữa vừa đi vào còn có thể ngửi được một chút mùi vị, quả thật không dễ ngửi.
Trong chợ nông sản giữa người với người kề vai sát cánh, bốn người chậm rãi di chuyển vào bên trong, Trác Duyên đi tới không cẩn thận đụng phải một người.
“Thực xin lỗi…” Tầm mắt cậu rũ xuống thấy một vết sẹo trên cánh tay trái của người này, đột nhiên ngây ngẩn cả người.
“Nhóc con, cậu không sao chứ?” Người này thấy cậu bỗng nhiên không nói lời nào liền mở miệng hỏi.
Trác Duyên mạnh mẽ phục hồi tinh thần lại, ngẩng đầu nhìn về phía mặt người đàn ông này.
**********************
- -----oOo------