Người Giải Mã Hầm Ngục: Xây Dựng Harem Tại Dị Giới

Chương 37: Hơi chút sai lầm.



"Tại sao ngài.. lại hy sinh mạng sống để cứu tôi?" Lydia hỏi: “Ngài không chỉ chiến đấu với con quái vật ở vị trí của Ryũ, còn dùng phép chữa trị có thể phải làm hại chính mình để chữa bệnh cho Ryũ, Ryũ có thể cảm thấy ngài đã trao cho Ryũ sức mạnh của ngài."

"Đó là sự thật, tôi đã làm điều đó." Ryũ bình tĩnh thừa nhận.

"Tại sao, chủ nhân ? tôi chỉ là một nô lệ vô dụng dùng một lần, mạng sống của ngài quan trọng hơn…"

"Lydia.. nghe đây." Ryũ nói, không dám nhìn về phía cô ấy ngay cả khi Ryũ cảm thấy cô ấy đang nhìn mình qua ngọn lửa: “Cô rất quan trọng đối với Ryũ. Nếu tôi phải cứu cô, tôi sẽ cứu. Mạng sống của cô quan trọng đối với tôi như của chính tôi vậy, vì thế đừng liều lĩnh trong tương lai, tôi thà thấy cô còn sống hơn là thấy cô có ích."

"Đó là.. ngài thực sự có ý đó ?" Giọng của Lydia có vẻ hơi run, như thể cô ấy sắp rơi nước mắt.

"Lydia.. hãy an toàn.. ở bên cạnh Ryũ, trong phần thời gian còn lại ở hầm ngục này, được chứ ?" Khi Ryũ không nghe thấy phản hồi, cuối cùng Ryũ cũng nhìn lên.

Lydia đang đứng trên gối của Ryũ, đôi mắt ươn ướt, nụ cười thật tươi trên môi.

"Cô có muốn ngủ trong chăn với tôi không ?" Những lời nói đột ngột thốt ra, khiến ngay cả người nói là Ryũ cũng phải ngạc nhiên.

Nụ cười của Lydia rạng rõ dần và ngục tối dường như không còn tăm tối nữa.

Cô ấy gật đầu một cách hạnh phúc: “Ưm~!"

Có vẻ như Ryũ đã mắc một chút sai lầm, cậu đã để Lydia chui vào chăn ngủ cùng mình vì cậu cảm thấy tồi tệ và muốn tỏ ra bình tĩnh vào lúc đó.

Kết quả là Ryũ thực sự khó ngủ được, cánh tay của Lydia đặt trên ngực của cậu và khuôn mặt của cô ấy ở ngay cổ Ryũ.

Mỗi khi cô ấy thở ra, Ryũ có thể ngửi thấy hơi thở thơm tho của cô ấy và cảm nhận được hơi ấm của nó ngay trên cổ mình.

Ryũ chưa bao giờ gần gũi với một cô gái như thế này trước đây, nỗ lực rủ con gái đi chơi trước đây của cậu hầu như đều thất bại thảm hại, vì vậy điều này hoàn toàn nằm ngoài dự tính của Ryũ.

Cô ấy cực kỳ xinh đẹp.

Trong mọi tình huống có thể, Ryũ thậm chí không nên bị thu hút bởi cô ấy, có lẽ cô ấy đã không tắm trong nhiều ngày, thậm chí cô ấy đang mặc chiếc áo sơ mi dự phòng của Ryũ theo đúng nghĩa đen.

Tuy nhiên, Ryũ đã cố kìm nén để không đè cô ấy xuống, việc cô ấy được đào tạo để trở thành một Courtesan khiến Ryũ không ngừng suy nghĩ về tất cả những điều bẩn thỉu mà cô ấy phải biết.

Ryũ đã lớn lên trong thời đại internet, vì vậy cậu đã được tiếp cận những thứ 18+, nhưng cô ấy thực sự đã có kinh nghiệm thực tế.

Chà, cô ấy là một trinh nữ, nhưng ít nhất cô ấy phải thực hành trên một quả chuối hay gì đó!

Nếu Ryũ mua cô ấy…cậu có thể có cô ấy không ?

Lydia đã gọi Ryũ là chủ nhân, mối quan hệ này đã là chủ-nô rồi.

Ryũ không thể đẩy mối quan lệ lên thành nô lệ tình dục sao ?

Điều đó có thực sự sai lầm không?

Không.. điều đó thực sự sai.

Lydia không phải của cậu, và ngay cả khi Ryũ mua cô ấy, Ryũ cũng nên trả tự do cho cô ấy, bởi vì đó là điều đúng đắn nên làm.

Nếu Ryũ lợi dụng nô lệ, cậu làm sao có thể nhìn vào mắt gia đình mình khi cậu qua đời ?

À thì, ai biết được liệu có linh hồn nào của họ có thể đến được thế giới này hay không, chứ đừng nói đến việc đi xuống hầm ngục này.

Đến khi trời sáng, Ryũ đã trốn khỏi túi ngủ và tự mình chuẩn bị bữa sáng.

Lydia vẫn còn trong chăn, nhưng cô ấy đã thức dậy và ngẩng đầu lên.

Áo sơ mi của Ryũ rủ xuống, Ryũ chỉ nhìn thoáng qua áo cô ấy khi cô ấy ngước lên nhìn Ryũ với đôi tai mèo dễ thương giật giật trên đầu.

‘Ah! Mình đã tự đốt mất rồi, theo nghĩa đen!’

"Weak Healing!" Ryũ thở dài, cuối cùng cũng có thể cưỡng lại cơn đau nhìn cô ấy một chút.

Hồi Phục là vô cùng có lợi trong trường hợp này, có thể chữa khỏi vết bỏng thật sự rất tuyệt.

Không, Ryũ không để ý đến tiếng sột soạt đằng sau khi cô ấy thay lại bộ đồ nô lệ cũ, vừa vặn hơn với cô ấy.

Ryũ đã giặt nó bằng thứ nước tốt nhất và khâu những vết rách có thể, nó trông vẫn tả tơi nhưng cơ thể cô ấy không còn tiếp xúc trực tiếp với cậu nữa.

"Ngài đang làm gì vậy ?" Lydia hỏi, cuối cùng cũng hoàn toàn mặc quần áo vào người.

Ryũ giải thích để mắt không di chuyển khắp cơ thể cô ấy: “Đây là món mà tôi đã tự nghĩ ra."

Về cơ bản nó chỉ là cơm với một ít thịt, ngay khi Ryũ chia 2 phần cho Lydia và cậu, 1 dòng chữ chợt lướt qua tầm nhìn của Ryũ.

{Bạn đã tạo ra món ăn của riêng mình. Bạn đã mở khóa chức nghiệp: Cook (Đầu bếp)}

‘Ồ, tuyệt vời!’

Bây giờ Ryũ có thể nấu ăn ngon như Lydia, thật tiếc là trong 2 ngày nữa sẽ không còn gì để ăn và họ thực sự sẽ chết đói.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv