Cuối cùng sau một khoảng thời gian thì Ryũ cũng mở được cặp mắt ra và thứ đầu tiên Ryũ nhìn thấy là một đám lửa.
Ryũ dường như đang ở trong một thánh đường quen thuộc, vẫn là bức tranh liên quan đến anh trai và em gái được treo trên tường đó.
Sau khi bất tỉnh, Ryũ cho rằng Lydia hẳn đã kéo Ryũ lên tầng 5 và đưa cậu trở lại căn phòng này.
"Lydia.. tôi đã bất tỉnh bao lâu rồi ?" Ryũ hỏi, miệng cảm thấy khô khốc.
"Chủ nhân, ngài tỉnh rồi!" Một giọng nói đầy phấn khích lọt vào tai Ryũ, ngay lập tức sau đó một ngụm nước được đưa vào miệng Ryũ: “Đã qua một ngày, thưa chủ nhân."
Ryũ uống nhiều hết mức có thể và sau đó ra hiệu cho cô ấy giúp Ryũ ngồi dậy, Ryũ cảm thấy cơ thể rất yếu.
"Thức ăn..." Ryũ nói nhưng lại không hề có ý ra lệnh cho cô nàng.
Tuy nhiên, Lydia không bận tâm chút nào và ngay lập tức bắt tay vào nấu ăn.
Khi cô ấy đang nấu, Ryũ nghe thấy tiếng dạ dày đang réo lên của chính cô ấy, Lydia nghe thấy thế vội đỏ mặt.
"Cô không ăn gì à ?" Ryũ hỏi.
Lydia vội lắc đầu: “Chủ nhân không thể ăn khi bất tỉnh.. vì vậy tôi cũng sẽ không ăn…"
Khi cô ấy quay người lại, Ryũ chợt để ý thấy bộ quần áo trên người cô vẫn còn dính máu: “Cô vẫn còn bị thương!"
"Không sao đâu, thưa chủ nhân!" Lydia nói, cố gắng tránh ra.
Ryũ nắm lấy tay cô ấy và kéo cô ngồi xuống một chỗ bên cạnh Ryũ.
Sau khi sử dụng phép thuật cho cả hai, Ryũ cảm thấy sinh lực khá hơn một chút, nếu không muốn nói là vẫn còn hơi yếu.
“Tôi có thể không ?" Ryũ hỏi, giật nhẹ quần áo của cô ấy.
Lydia đỏ mặt nhưng rồi cũng gật đầu, cô ấy đưa hai tay vào trong tay áo và sau đó che ngực.
Ryũ kéo chiếc áo qua đầu cô ấy, bản thân chiếc áo hầu như không thể sử dụng được, không che được nhiều hơn cánh tay của cô lúc này.
Có một vết sẹo gớm ghiếc ở chỗ vết thương và cô ấy đã không làm gì để chăm sóc cho vết thương đó.
Ryũ có thể thấy nó đã bị nguyền rủa, lời nguyền đó đã bao phủ nửa bụng của cô ấy bây giờ.
Lydia đã có thể đã sử dụng thuốc hoặc băng gạc của Ryũ, cậu thậm chí có một số lọ nước thánh có thể chữa trị lời nguyền, ấy vậy mà Lydia không sử dụng cái đó.
Không nghĩ ngợi nhiều, Ryũ ngay lập tức xóa bỏ lời nguyền và sau đó sử dụng Hồi Phục Yếu lên vết thương.
Phải mất sáu lần chữa trị trước khi tất cả những gì còn lại chỉ là một vết sẹo trắng.
Ryũ kiểm tra phần còn lại của cơ thể cô ấy, và khi Ryũ xoay người cô nàng lại, Ryũ chỉ có thể rên một tiếng nhẹ.
Trên lưng cô chi chít những vết sẹo dài, Ryũ đã xem đủ các chương trình đặc biệt để hiểu rằng đây là những vết sẹo của một người bị bạo hành rất nhiều.
"Lydia.. cô có thể cho tôi biết cô đã trở thành một nô lệ như thế nào không ?" Ryũ hỏi, khẽ chạm vào những vết sẹo: “Cô có phải bị bắt làm nô lệ không ?"
Ryũ quyết định lấy ra một lọ thuốc cậu đã mua và đắp nó lên vết sẹo của cô ấy.
Cô ấy không nói gì khi Ryũ bắt đầu áp thuốc vào lưng cô ấy.
Tận trong sâu thẳm, Ryũ đã thề rằng cậu sẽ tiếp tục rèn luyện chức nghiệp White Mage cho đến khi Ryũ đạt được một câu thần chú có thể loại bỏ những vết sẹo này.
Chà, đó là một ước muốn vu vơ, Ryũ thậm chí còn không chắc mình có thể sống sót thoát ra khỏi ngục tối này.
Lydia nhận thấy mắt Ryũ đang nhìn vào bức tranh tường phía sau họ, cô nhanh chóng lắc đầu.
"Không, thưa chủ nhân.. rôi đã luôn luôn là một nô lệ."
Đầu Ryũ quay lại với cô ấy: “Luôn luôn ?"
Cô ấy gật đầu: “Tôi đến từ một thuộc địa nô lệ của Miêu Nhân, mẹ Ryũ cũng là một nô lệ giống như mẹ của cô ấy trước bà ấy, Ryũ cũng không biết cha mình là ai, cũng như mẹ tôi đã bị bán ở đâu."
"Điều đó thật đáng buồn."
"Nô lệ là cuộc sống duy nhất mà tôi từng biết…" Lydia tiếp tục nói, tay chạm vào cổ áo mình với một cảm giác quen thuộc: “Tôi được nuôi lớn lên để trở thành một Courtesan(Gái điểm hạng sang).”
Ngón tay Ryũ chợt giật mình: "A…cái gì ?"
Lydia khẽ cười khúc khích: "Chủ nô của tôi nghĩ rằng tôi đủ xinh đẹp, vì vậy ông ấy đã tìm cách dạy tôi về tình dục để Ryũ có thể trở thành nô lệ tình dục. Những nô lệ tình dục tốt kiếm cho chủ nhân của họ rất nhiều tiền. Một số thậm chí còn gặp may và trở thành vợ lẻ, Ryũ đã muốn cuộc sống này."
"Vậy thì cô đã có.. ừm.. quan hệ rồi à.."
Lydia đỏ mặt: “Tôi vẫn là một trinh nữ…"
"Sao có thể như thế được? Một người vợ lẽ còn trinh?" Ryũ ngạc nhiên hỏi.
Vẻ mặt của Lydia không có vẻ gì là ngượng ngùng mà chỉ là hơi xấu hổ: “Một trinh nữ với kiến thức của một con điếm. Đó là đặc sản của Madame Rex. Đó là huấn luyện viên của Ryũ.”
“Nhưng…Tôi chưa bao giờ học được chức nghiệp đó, tôi đã có cơ hội có một chức nghiệp nô lệ thoải mái và tôi không thể cắt đứt ý nghĩ này. Miêu Nhân có thể dễ dàng trở thành người hầu gái.”
“Tất cả những cô gái nô lệ khác được chọn cùng tôi đều có thể kiếm được việc làm. Chỉ có tôi thì không.. đó là lý do tại sao tôi biết rằng mình vô dụng. Đó là lý do tại sao tôi chỉ là một nô lệ khiếm khuyết."