Ryũ không có ý định chiến đấu với lũ Thây Ma, nhất là với số lượng nhiều như thế này khi mà cậu chỉ là một White Mage không bật hack.
Sự lựa chọn duy nhất của bọn họ bây giờ là chạy thật nhanh.
Trong khi một vài Thây Ma đuổi theo hai người, một số khác dường như nhanh chóng mất hứng thú.
Rất may, tầng này không giống tầng trước, ở đây không có nhiều Thây Ma lắm, khi hai người phải dừng lại để lấy hơi, mắt Ryũ chợt nhìn vào cô gái ở trước mặt.
"Đừng nói với tôi rằng chủ nhân và nhóm của cô đã bị giết hết ?"
Đương nhiên, Ryũ đã có thể thấy sự đặc biệt ở đây trong tình trạng hiện tại của hai người.
Chủ nhân trước đây của cô ấy trông giống như một tên khốn.
Cô ấy là một nô lệ nhân thú và giờ chỉ có một mình.
Ryũ tình cờ có được danh hiệu anh hùng.
Nó gần như chính là các sự kiện xảy ra mà ngày hôm qua Ryũ đã thấy trong chính bức tranh.
Không lẽ nó liên quan tới việc hoàn thành truyền thuyết của hầm ngục này ?
Nó có cần phải kết thúc bằng việc cả hai đánh bại tên Necromancer kia và cô ấy thú nhận tình yêu của mình với Ryũ không ?
Đó có phải là cách để hoàn thành nhiệm vụ này không ?
Điều này giống như việc hầm ngục đang tự mình tìm kiếm giải pháp bấy lâu nay vậy.
Có lẽ truyền thuyết muốn được hoàn thành ?
Khá có lý khi cho rằng nó sẽ chống lại việc bị phá hủy, nhưng hoan nghênh việc được hoàn thành.
Mọi câu chuyện đều tìm kiếm một cái kết, phải không ?
Ài, đây là tất cả chỉ là suy đoán của Ryũ, không đời nào Ryũ có thể hoàn thành câu chuyện truyền thuyết này.
Rốt cuộc, Ryũ không biết cô gái này và khả năng cô ấy yêu một tên White Mage ốm yếu, người chỉ có thể kéo cô ấy chạy xung quanh, khi cậu chạy như một kẻ hèn nhát không hẳn là một cảnh lãng mạn.
Sẽ không có chuyện Ryũ hoàn thành câu chuyện truyền thuyết này. Thay vào đó, phá hủy nó có vẻ là ý tưởng tốt nhất, nhưng đó là đối với một người mạnh mẽ và sẵn sàng hơn Ryũ rất nhiều.
"Không.." Cô ấy lắc đầu nói và cô ấy vẫn giữ vẻ nghiêm túc: “Chủ nhân vẫn còn sống, tôi có thể cảm nhận được nó."
"Vậy à.." Ngay lập tức, tình hình đã khác, khiến Ryũ cảm thấy tốt hơn một chút.
"Ừm!" Cô gật đầu: "Một trong những người hầu của chủ nhân đã ngã xuống trong trận chiến, vì vậy chủ nhân đã ra lệnh cho tôi chạy ra ngoài để đánh lạc hướng lũ Thây Ma trong khi chủ nhân chạy trốn."
"Là vậy sao ?" Lần này giọng nói của Ryũ đã khảng khái hơn rất nhiều.
Người quý tộc muốn được gọi là anh hùng này thực sự là một kẻ cặn bã. Thậm chí Ryũ sẽ không hy sinh một ai đó cho cuộc sống của chính mình, bản tính của cậu vốn ngu ngốc như vậy.
Cô gái này là một miêu nhân có vòng cổ xích lấy cổ mình, tai và đuôi của cô ấy có màu đen và cam với các sọc xen kẽ, cô ấy có dáng người nhỏ, nhưng lại sở hữu bộ ngực cỡ trung bình, trông hơi to so với dáng người gầy và thấp bé của cô.
Cô ấy không đến mức như một cô bé loli, nhưng rõ ràng là cô ấy lớn lên trong tình trạng bị suy dinh dưỡng và hơi xuề xòa.
Tuy nhiên, khuôn mặt của cô ấy vẫn rất xinh đẹp, đôi mắt của cô ấy có màu vàng kim với con ngươi nhỏ của loài mèo.
Ryũ thực sự muốn chạm vào đôi tai của cô ấy, tai cô ấy luôn giật giật mỗi khi có tiếng động từ xa.
"Làm thế nào mà cô sống sót sau đó ?" Ryũ hỏi.
Cô gái đỏ mặt nói: “Tôi vốn chạy rất nhanh, những Thây Ma và bộ xương dường như không quan tâm nhiều đến tôi.".
"À.. à.. vậy cô có khả năng chiến đấu nào không ?" Ryũ tò mò hỏi.
Cô gái lắc đầu, đuôi cụp xuống đầy xấu hổ: “Tôi xin lỗi.. tôi không có bất kì kỹ năng nào. Chủ nhân cứ nói với tôi rằng tôi vô dụng để làm bất kì việc gì ngoại trừ việc ăn."
"Thật không may rồi, tôi cũng không có khả năng chiến đấu." Ryũ lắc đầu nói.
"A ?" Cô ấy nhìn lên, đôi tai mèo của cô ấy giật giật: “Tôi đã nghĩ cậu là một anh hùng ?"
"Haha.." Ryũ cười ngặt nghẽo: “Sao nhỉ, tôi chỉ có thể chữa thương chứ không thể chiến đấu. Tôi nghĩ chúng ta sẽ cần phải làm việc cùng nhau nếu chúng ta muốn thoát ra khỏi ngục tối này. Cô sẽ hợp tác với tôi chứ ?"
Ryũ chìa tay ra rồi đề nghị.
Cô gái kia nhìn nó đầy nghi ngờ, thậm chí đây còn là một sự tử tế hơn tất cả những lần mà cô ấy nhận được ?
Rất chậm rãi, cô ấy đưa hai bàn tay của mình ra như một cái chân, sau đó đưa nó đặt vào tay của Ryũ.
Ryũ lúng túng lắc nó, một nụ cười rất nhạt nở trên khuôn mặt của cô ấy trong một khoảnh khắc, và Ryũ không thể không nhìn chằm chằm khi mà việc cô ấy trông xinh đẹp hơn khi cô ấy cười.
Ryũ thực sự muốn làm cho cô ấy cười một lần nữa.
Trước khi Ryũ có thể nghĩ ra điều gì đó để nói, một dòng chữ chợt hiện lên trong tầm nhìn của Ryũ.