Trước khi nghỉ ngơi, Ryũ quyết định sử dụng phép thuật chữa thương và hồi phục cho mọi người. Ngay cả những vết thương nhỏ nhất cũng được chữa, và ngay sau đó, mọi người đã trở lại trạng thái bình thường.
Phép thuật hồi phục cũng giúp họ giữ vững tâm trí và sự tỉnh táo. Toàn bộ những gì xảy ra trông bớt ảm đạm hơn nhiều sau khi mọi người đã khôi phục sức lực 100%.
Mặc dù thỉnh thoảng có những cú tông vào cửa từ một con zombie, nhưng những cánh cửa đá đã được khóa và chúng rất nặng. Chúng tôi sẽ được an toàn cho đến sáng.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ chữa thương, Ryũ quyết định đi ngủ sẽ là một ý kiến hay.
Vì chúng tôi ở bên trong nhà thờ, Ryũ chỉ việc kéo túi ngủ của mình ra chuẩn bị ngủ. Nếu không có hầm mộ và Thây Ma, điều này gần giống như một buổi cắm trại. Ryũ chọn một góc gần đống lửa, tận hưởng cảm giác hơi nóng phà vào chân.
Khi Ryũ thiếp đi, Ryũ mơ thấy cảnh Ryũ đang đọc những bức tranh tường. Ngoại trừ việc, cô gái trong tranh mang khuôn mặt của miêu nhân đi vào hầm ngục cùng với tên quý tộc kia.
Cô ấy là một cô gái dễ thương. Ryũ tự hỏi tại sao Ryũ không thể gạt cô ấy ra khỏi tâm trí.
À thì…không giống như vị anh hùng của câu chuyện, Ryũ không có kế hoạch giải cứu cô ấy khỏi chủ nhân của mình.
Qua một lúc, Ryũ bị đánh thức bởi cô nàng thám hiểm trong nhóm: “Đã đến lúc phải đi rồi, cậu nhóc."
Ryũ chậm rãi gật đầu, ngáp dài một cái rồi sau đó đứng dậy. Tất cả mọi người đều đã sẵn sàng rời đi. Chắc hẳn họ đã để Ryũ ngủ lâu hơn vì tác dụng của hồi phục. Ryũ rất biết ơn vì đã tìm thấy một băng nhóm toàn những người tốt.
Dù vậy, Ryũ vẫn nhanh chóng thu dọn mọi thứ đi để khỏi phải cầm chân ai. Khi tất cả mọi người đã sẵn sàng, anh chàng hội trưởng thực hiện một cử chỉ ở cửa ra.
"Đi nào!" Hai người đàn ông trong nhóm liền đẩy cửa bước ra.
Đám Thây Ma không có ở đó. Chỉ có một số ít. Những người đó nhanh chóng xử lý chúng. Sau đó, chúng tôi bắt đầu di chuyển với tốc độ thật nhanh, chạy bộ qua các hành lang.
"Với sự may mắn, chúng ta sẽ có thể vượt qua nơi này mà không bị cản chân lần nữa." Một trong hai người lẩm bẩm.
"Suỵt.. đừng đùa nữa." Một người khác đáp trả lại.
Tại thời điểm đó, Ryũ nhận ra rằng cậu thực sự không biết tên của bất kỳ ai. Có chủ hội, cô gái lực lưỡng to lớn, lang nhân, người vẽ bản đồ, thố nhân, một ngươi trông như một tên bất hảo và một ngươi mặc áo giáp và đeo khiên như một hiệp sĩ.
Ryũ thậm chí không nhớ ra ba người đã chết đêm qua.
Khi Ryũ thoát khỏi nơi này, cậu chắc chắn sẽ hỏi tên và ghi nhớ họ, mặc dù Ryũ thực sự rất tệ trong việc này.
"Raaawrr!" Bất thình lình nhiều tiếng kêu vang lên trong hành lang.
"Chết tiệt, cậu đúng là miệng quạ!" Người có dáng vẻ bất hảo gầm gừ.
"Chúng ta phải làm gì đây, hội trưởng?" Cô nàng lực lưỡng liền hỏi.
"Nếu chúng ta không vượt qua, thì chúng ta sẽ chết ở đây. Ngoài ra, nếu chúng ta không giết chúng ở đây, chúng ta sớm muộn cũng sẽ chiến đấu với chúng khi chúng tấn công làng của chúng ta."
Đó là một lập luận mà ai cũng có thể hiểu được. Nếu một đợt lớn như thế này tấn công ngôi làng một lần nữa, không có gì đảm bảo rằng lần này sẽ được giải quyết.
Sự lựa chọn duy nhất là tiêu diệt càng nhiều Thây Ma càng tốt và ngăn chặn cuộc tấn công vào làng cho đến khi một số Dungeon Breaker vào trong hầm ngục hoặc các chi hội cấp cao hơn đến.
"Mọi người, lấy hết bình mana ra và đưa cho Ryũ. Và Ryũ, chúng tôi sẽ phụ thuộc vào cậu một chút. Đừng khiến bản thân bất tỉnh. Chỉ sử dụng câu thần chú đó khi chúng ta cần. Nó thực sự tuyệt vời để hồi phục quân của chúng ta."
"À.. vâng.."
Khi Ryũ đồng ý với kế hoạch, khoảng mười bình mana đã được đưa vào vạt áo Ryũ.
Đây là một tài sản nhỏ, nhưng đó chính xác là những gì mọi người cần lúc này.
Ryũ thậm chí còn rút ra bình mana của chính mình mà Ryũ đã giành được từ trước đó. Không còn ích gì để kìm chế nữa.
Hoặc sống hoặc là chết.
Nhưng có một điều mà Ryũ chắc chắn, đó là cậu sẽ không bao giờ muốn quay lại một ngục tối khác trong suốt cuộc đời mình. (Ps: Are you sure ?)