Editor: An Dung Ni
Beta: Mạc Y Phi
Mai Tư Lễ nhìn Mộc Thất đang run lập cập, anh đứng lên, đến cầm lấy tay cô, bàn tay cô lúc này đang lạnh ngắt, “Mộc Thất, nói cho tôi biết, đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Mộc Thất khổ sở lắc đầu, trong bóng tối, cô không biết mình phải đi đâu, cũng không biết phải đi về hướng nào, “Không thấy, chẳng thấy gì cả, tôi sợ lắm…” Cô sợ mình bị vứt bỏ, sợ sẽ phải một mình mãi mãi.
“Đừng sợ, nhắm mắt lại, đến chỗ mà cô muốn đến nhất, nơi mà khiến cô cảm thấy yên tâm nhất ấy, tôi đếm tới ba.”
“Một.”
“Hai.”
“Ba.”
“Bây giờ mở mắt ra.”
Cảm giác có ánh sáng chiếu lên mặt mình, Mộc Thất từ từ mở mắt ra, chỗ này là….
“Mộc Thất, cô đang ở đâu?”
“Sân chơi, tôi đang ở sân chơi?”
“Là sân chơi trước kia cô từng đến sao?”
“Đúng rồi, là sân chơi ở công viên mà hồi bé tôi hay tới, nó vẫn giống hệt hồi đó.”
“Vậy khi đó cô thích chơi gì nhất?”
Loading...
“Vòng quay ngựa gỗ.”
“Bây giờ cô có thể tìm xem nó ở đâu không?”
“Có, tôi có thể.”
“Vậy đến đó đi.”
Mộc Thất dựa theo kí ức hồi nhỏ, đi về phía trước, ở công viên lúc này không có ai cả, các thiết bị trò chơi cũng không hoạt động, mọi thứ đều rất yên tĩnh.
Cô đến một ngã tư, rẽ trái, sau đó tiếp tục đi về phía trước, trên đường cô thấy một chiếc xe bán bóng bay, các loại bóng bay đủ mọi màu sắc bay lơ lửng trên không, cô chọn một quả bóng màu hồng, cầm trong tay, tâm trạng cũng dần trở nên khá hơn.
Mai Tư Lễ thấy Mộc Thất mỉm cười, “Cô thấy gì?”
“Bóng bay, tôi cầm một quả bóng bay màu hồng, đây là màu mà tôi thích nhất.”
Bước chân của Mộc Thất cũng nhanh nhẹn hơn lúc nãy rất nhiều, dường như cô đã quay lại khoảng thời gian đó. Thậm chí, sau khi đi một lúc, cô còn loáng thoáng nghe được tiếng cười nói, nô đùa của trẻ con.
“Tôi nghe thấy tiếng, là tiếng của trẻ con.”
“Ở chỗ vòng quay ngựa gỗ à?”
“Hình như thế.” Cô chạy theo tiếng cười nói, chỉ một lát sau, cô đến được chỗ vòng quay ngựa gỗ, cô cảm giác hình ảnh trước mắt mình như bừng sáng lên, vòng quay ngựa gỗ đang hoạt động, những chú ngựa gỗ đang từ từ chạy vòng tròn.
Chỉ một lát sau, đầu bên kia của vòng quay quay đến chỗ cô, có một cô bé tết tóc hai bên đang ngồi trên một con ngựa màu hồng trắng, cô bé vui vẻ giơ tay lên, vẫy vẫy về phía cô, dường như đang vẫy tay với cô vậy.
Cô cũng giơ tay lên, nhưng giơ được một nửa thì phát hiện ra cô bé kia không vẫy tay với cô.
“Cha ơi! Cha ơi!” Cô bé gọi lớn, giọng nói cô bé rất ngọt.
Cô nhìn sang bên cạnh, cách đó mấy bước, có một người đàn ông cao lớn mặc áo khoác màu xám tro, mái tóc màu đen nhanh, trên mặt ông là nụ cười hiền từ, ông đang vẫy tay với cô bé ngồi trên đu quay.
“Cha…” Mộc Thất thì thầm, trên mặt cô tràn đầy vẻ đau thương, nhưng cô không khóc, “Cha…” Dù cô có gọi bao nhiêu lần đi chăng nữa, người đàn ông ấy cũng không nghe thấy được, thậm chí ông còn không quay đầu lại nhìn cô lấy một lần. Ông chỉ chăm chú nhìn cô bé kia, cũng chính là cô khi còn nhỏ.
Mộc Thất đổi một góc độ khác để quan sát cha mình, cô cảm thấy lúc này nhìn ông còn dịu dàng hơn cả khi cô còn nhỏ.
Cô mỉm cười quay đầu lại, quan sát cô bé đang chơi đu quay, thêm một vòng quay nữa, cô bé lại đến trước mặt cô, lại vẫy vẫy tay.
Nhưng lần này cô bé lại gọi một người khác, “Anh nhạt nhẽo! Anh nhạt nhẽo! Ha ha, chơi cùng em đi.”
Anh nhạt nhẽo?
Cô nghĩ thầm, tên gì mà kì cục thế? Sau đó lại quay sang nhìn, nhưng lúc này cô lại phát hiện ra có một bé trai đứng cạnh cô, đội mũ, khuôn mặt xinh đẹp của cậu bé tràn đầy vẻ bất đắc dĩ, hai tay cậu đút túi quần, không vẫy lại với cô bé.
Cô bé thấy cậu bé không phản ứng gì, khuôn mặt bánh bao của cô bé xị ra, “Anh nhạt nhẽo! Vẫy tay đi!” Sau đó cô bé dùng sức vẫy tay mạnh hơn nữa.
Mộc Thất nhìn về phía cậu bé, vẻ mặt cậu bé càng bất đắc dĩ hơn, cậu nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác, nhưng vẫn giơ tay vẫy vẫy với cô bé kia hai cái, sau đó lập tức hạ tay xuống.
Cô bé kia thấy vậy vẫn rất vui vẻ, bên tai Mộc Thất toàn là tiếng cười vui vẻ của cô bé ấy: “Anh nhạt nhẽo! Mộc Thất thích anh nhạt nhẽo nhất!”
Cậu bé kia không đáp lại, dường như cậu cảm thấy hơi mất mặt, nói chuyện như một ông cụ non, “Thật là… Không thể chịu nổi em ấy.”
Nhưng lúc này Mộc Thất nghe thấy mình khi còn nhỏ gọi “anh nhạt nhẽo” lại hơi ngẩn người ra, trí nhớ cô trở nên hỗn độn, thật thật giả giả.
“Anh Thôi Hình! Em muốn chơi cái kia.”
“Anh Thôi Hình! Anh hãy bên Mộc Thất mãi mãi nhé…”
Giọng nói kia dần dần đi xa, trở nên càng ngày càng mơ hồ.
…..
“Anh nhạt nhẽo, đợi Mộc Thất với.”
“Tự đuổi theo đi.”
“Anh nhạt nhẽo, anh đi công viên chơi với em đi, đừng ru rú ở nhà đọc sách nữa, không tốt cho mắt đâu.”
“Tự đi chơi một mình đi, đừng quấy rầy anh… Này, này đừng khóc nữa, được rồi anh dẫn em ra công viên được chưa?”
“Anh nhạt nhẽo là tốt nhất!”
“Không thể chịu nổi em.”
“Anh nhạt nhẽo, sau này lớn lên anh gả cho em nhé?”
". . ."
“Anh nhạt nhẽo, sau khi lớn lên, anh gả cho bé lùn nhé, được không?”
“Không… Phải nói là lấy…”
“Anh nhạt nhẽo phải đi sao? Phải đi học à?”
“Không, anh phải đi nước ngoài.”
“Đi nước ngoài là đi đâu? Chỗ đó xa lắm sao?”
“Ừ cách xa chỗ này lắm.”
“Vậy ngày mai em có thể gặp anh không?”
“Không, anh đi lâu lắm.”
“Không thích, em không vui, em không thích anh nhạt nhẽo đi.”
“Nếu em ngoan thì sau này anh sẽ quay lại gặp em.”
“Thật không?”
“Ừ, anh hứa, sau này anh nhất định sẽ quay về tìm em.”
“Vậy ngoéo tay nhé. Tấm ảnh này em cho anh, đây là tấm ảnh chụp chung duy nhất của chúng ta, anh phải giữ thật cẩn thận đấy.”
“Anh biết.”
“Anh nhạt nhẽo nhất định phải nhớ Mộc Thất nhé! Nhất định phải nhớ đấy nhé!”
“Tư Lễ, lên xe đi.”
Cô thấy cậu bé ấy đeo ba lô, ngồi lên xe, sau đó xoay người về phía cô, vẫy vẫy tay với cô.
“Anh nhạt nhẽo.” Rốt cuộc các xiềng xích trong kí ức của cô cũng được tháo hết xuống, cô nhớ lại tất cả.