Người Điện Tử Mười Vạn Vôn

Chương 37: Tôi việc quái gì phải bảo hộ anh



Có lẽ vừa nãy tiếng quát của Diệp Văn Hiên khá lớn, bên kia bức tường cạnh giường đột nhiên đùng đùng hai tiếng, có người dùng tiếng anh hùng hùng hổ hổ nói: "Có để cho người ta ngủ không vậy?"

Trong phòng an tĩnh một chốc, Diệp Văn Hiên đưa tay lấy di động đối phương đặt trên tủ đầu giường, ngòn tay chọt vào khe USB, đại khái còn chưa tới một phút đồng hồ, pin đã được sạc đầy.

Cậu thuận tay ấn nút mở nguồn, chờ máy mở lên thì nhìn thời gian hiện trên màn hình.

Đã hơn một giờ sáng.

Hình Uyên quan sát hành động "nạp pin một phút thay vì hai giờ", chỉ kém không vỗ tay khen ngợi: "Ồ, máy sạc pin hình người?"

Diệp Văn Hiên: "Ông là nhà máy năng lượng nguyên tử hình người."

Cậu ném di động cho Hình Uyên, nhấc chân đạp nệm giường một cái: "Này, nhích vào trong một chút."

Hình Uyên liếc mắt: "Làm gì?"

"Bởi vì tìm anh mà tôi phải không ngủ không nghỉ chạy loanh quanh cả ngày nay, mệt sắp chết rồi." Diệp Văn Hiên nói: "Trước đó còn cứu anh nhiều lần như vậy, nhường cho ân nhân cứu mạng một phần giường để ngủ cũng không quá đáng đi?"

Hình Uyên: "Mệt thì về phòng mà ngủ."

Diệp Văn Hiên nheo nheo mắt: "Không phải đã nói với anh rồi à, tôi bỏ chìa khóa trong phòng rồi." Nói xong, cậu lại tiếp tục đá nệm giường: "Sao tôi cứ cảm thấy giường phòng anh lớn hơn phòng tôi nhỉ? Bên tôi là giường đơn."

Hình Uyên nhích vào trong: "Không cần so, giường hai phòng giống nhau, cậu cảm thấy không giống vì cậu ghen tị với tôi, trong tiềm thức cảm thấy đồ của tôi tốt hơn của cậu."

Diệp Văn Hiên: "Sai rồi, tôi chỉ cảm thấy anh nhất định sẽ chọn phòng xa hoa để ở."

Cậu vừa nói vừa nhấc đôi chân dài bò lên giường, nằm lên rồi mới phát hiện quả nhiên chẳng khác gì giường phòng kế bên.

"..." Trầm mặc một hồi, cậu mò lấy con dao cấn dưới mông ném xuống đất, sau đó nói: "Hơi chật."

Hình Uyên: "Bớt nói nhảm đi."

Diệp Văn Hiên: "Anh nhích vào trong thêm một chút đi, tôi sắp rớt xuống giường rồi."

Mới đầu Hình Uyên không di chuyển, sau đó vẫn nhích vào vài tấc.

Năm phút sau, Diệp Văn Hiên quay đầu nhìn vào trong: "Tôi mở cửa sổ được không? Hai người đàn ông nằm trên một cái giường thật sự nóng muốn chết."

Hình Uyên: "..."

Này vẫn chưa xong, một chốc sau âm thanh của Diệp Văn Hiên lại vang lên: "Tôi đột nhiên nghĩ tới chuyện này, Chernow chạy đi đâu rồi?"

Hình Uyên nhịn không nổi nữa, trở mình hướng mặt về phía Diệp Văn Hiên, tay anh vươn tới vừa vặn che đi nửa gương mặt thanh niên.

"Nếu không muốn ngủ thì phiền cậu leo xuống giường tiếp tục ngồi ghế đi, hai chúng ta cũng không cần chen chúc trên một cái giường nữa." Anh tiến tới bên tai đối phương, âm trầm nói: "Nếu cậu còn muốn nằm ở đây thì im lặng, thành thật mà ngủ đi, nghe thấy chưa?"

Diệp Văn Hiên đặt một ngón tay lên bàn tay xương khớp rõ ràng kia, điện lương hệt như con rắn nhỏ từ ngón tay cậu chui ra, Hình Uyên cảm thấy có thứ gì đó từ bàn tay lủi lên, lòng cảnh giác vừa mới dâng lên thì nửa người cũng đã tê dại.

Diệp Văn Hiên vẫn còn để tay trên mu bàn tay anh, cười hắc hắc: "Thế nào hả ông chủ, thoải mái không?"

Hình Uyên: "...thoải mái em gái cậu."

Diệp Văn Hiên lại giật anh một phát: "Phiền anh lịch sự với em gái tôi một chút, trước mặt công chúng không có chút thô tục nào, phía sau chính là đồ lưu manh như vậy à?"

"Diệp Văn Hiên." Hình Uyên cắn răng: "Cậu lại giật tôi lần nữa xem..."

Diệp Văn Hiên: "Sao lại không dám chứ?"

Vì thế Hình Uyên lại bị giật.

"Đừng để tôi.... túm được điểm yếu của cậu." Tay chân tê rần làm anh ngay cả ngón tay cũng không ngọ nguậy nổi, phân nửa gương mặt Hình Uyên lõm trong gối đầu, con ngươi lộ ra ngoài lóe lam quang lạnh băng.

Diệp Văn Hiên thừa dịp người này hiếm khi yếu thế như vậy, xoay người nhích tới gần thưởng thức ánh mắt của anh, tựa hồ còn muốn đưa tay sờ sờ.

Một lát sau, cậu than thở: "Đây thật sự là đôi ngươi đẹp nhất mà tôi đã thấy trong hơn hai mươi năm."

Hình Uyên không nói, chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng theo dõi cậu.

Thế nhưng Diệp Văn Hiên căn bản không sợ, cậu chọt nơi này một chút xem nơi kia một chút, cuối cùng thậm chí còn cởi đồ ngủ xốc xếch của Hình Uyên, khoa tay múa chân với tám khối cơ bụng làm mình cực kỳ đố kị kia.

Hình Uyên: "...này, nếu cậu còn tiếp tục mò xuống nữa thì tôi sẽ kiện cậu tội quấy rối X đấy."

Diệp Văn Hiên khoanh chân ngồi bên cạnh, ỷ y người ta không thể di chuyển mà đặc biệt không biết xấu hổ nói: "Anh có bản lĩnh thì sợ lại đi."

Hình Uyên cố gắng cử động ngón tay, sau đó từ bỏ.

"Nhưng mà Chernow cùng Lương Hạo Anh kia lâu như vậy vẫn không trở về, có phải lén đi làm chuyện xấu gì không?" Diệp Văn Hiên đưa tay lên, cách một tầng mí mắt xoa xoa con ngươi xanh lam của Hình Uyên.

Hình Uyên không nói gì, chỉ nhìn thẳng cậu vài giây.

Diệp Văn Hiên lui lại: "Anh vẫn không tin tưởng tôi."

Hình Uyên nhếch môi, thế nhưng trong mắt không hề có ý cười: "Đổi lại là cậu, gặp một người không thân cũng chẳng quen, lại còn vừa mới quấy rối X cậu, cậu có tín nhiệm đối phương nổi không?"

Nếu là cậu chắc sẽ trực tiếp giật chết luôn, Diệp Văn Hiên làm bộ như không nghe thấy những lời này, lại nói: "Anh thừa tin tưởng với Chernow đấy thôi."

"Tính chất của hai người không giống."

Diệp Văn Hiên nhíu mày: "Không giống chỗ nào?"

Hình Uyên: "Anh ta có thể chết vì tôi."

Diệp Văn Hiên: "..."

"Nếu như tôi bảo anh ta móc súng tự sát, anh ta sẽ không chút do dự." Thân thể mặc dù không thể động đậy nhưng Hình Uyên nằm nghiêng trên giường tựa hồ lại còn khí thế hơn cả Diệp Văn Hiên ngồi xếp bằng ở bên cạnh.

Anh lạnh lùng nói: "Anh ta có thể vì một câu nói của tôi mà chết, cậu có thể không?"

Diệp Văn Hiên trầm mặc một hồi: "Anh ta là chó của anh, tôi không phải."

Hình Uyên giễu cợt cười cười, đang định nói thì Diệp Văn Hiên đột nhiên áp tới gần, ở khoảng cách cực gần thấp giọng nói: "Thế nhưng chuyện mà anh ta không làm được, tôi có thể làm được."

Theo tiếng thì thầm của Diệp Văn Hiên, ngoài cửa sổ bắt đầu có gió lất phất thổi vào.

Trong ban đêm tối om, hơn phân nửa dân cư thành phố Cardiff đang ngủ say không hề biết bầu trời bên ngoài bị mây đen che phủ.

Cuồng phong gào thét, sấm sét ẩn bên trong thỉnh thoảng lại phát ra tiếng ầm ầm làm người ta tê dại da đầu.

Một tia sét nổ tung ngoài cửa sổ kinh động nhóm khách trong nhà nghỉ, tiếng hỏi thăm lục tục vang lên ngoài lối đi, tường quá mỏng nên bị hai người ở bên trong nghe thấy rõ mồn một.

Từ góc độ của Hình Uyên nhìn lại, Diệp Văn Hiên đứng quay lưng về phía cửa sổ, sấm sét nháy mắt chiếu sáng nửa người cậu, cũng làm anh nhìn thấy rõ biểu tình của cậu.

Tròng mắt Diệp Văn Hiên sáng kinh người.

Cuồng phong gào thét ngoài cửa sổ, sấm sét giảm bớt, một trận mưa xối xả đổ xuống.

"Chuyện Chernow không làm được, tôi có thể làm được. Anh ta có thể bảo vệ anh, tôi cũng có thể." Lấy sấm sét vang rền làm bối cảnh, Diệp Văn Hiên chậm rãi cúi người áp sát bên tai Hình Uyên nhẹ giọng nói: "Chính là, tôi dựa vào cái gì vì bảo vệ một kẻ như anh mà bất chấp cực nhọc vất vả đuổi tới nước ngoài, lúc anh nghi ngờ còn phải cười cười dâng mặt tới cho anh chơi đùa chứ?"

Cậu giễu cợt: "Hình Uyên, nếu như phải có mệnh lệnh của bộ đặc biệt, anh cho rằng dựa vào cái gì?"

"Mạng của anh đáng giá hơn mạng người khác? Đại học Wales vì anh mà đã chết bao nhiêu người, anh có quan tâm không?" Âm thanh Diệp Văn Hiên rất nhẹ nhưng tựa hồ còn vang hơn cả tiếng sấm rền bên ngoài: "Trước khi anh nghi ngờ người khác, mời anh tự xem lại xem mình là hạng người gì, có tư cách hay quyền lợi nghi ngờ một người mang thiện ý tiếp cận mình hay không."

Hô hấp Hình Uyên bị kiềm hãm.

Ngoài cửa sổ, một tia sét chợt cắt ngang bầu trời, mưa rào xối xả.

Từ đó hai người không còn nói chuyện với nhau nữa, Diệp Văn Hiên tựa hồ cũng không sợ Hình Uyên có tìm mình gây sự hay không, cậu thật sự rất mệt, sau khi đá đối phương lăn vào trong thì chiếm đoạt chiếc gối duy nhất trên giường, nằm xuống liền nhắm mắt lại ngủ.

Thân thể tê dại suốt mười mấy phút.

Thẳng đến khi thân thể khôi phục tri giác, Hình Uyên cũng không có động tác gì, chỉ trở mình từ nằm nghiêng đổi thành nằm thẳng.

Tầm mắt vẫn còn nhìn ra ngoài cửa sổ đang mở, trong màn đêm tiếng mưa rơi tí tách, tựa hồ vì người tạo ra kỳ tích đã ngủ nên sấm sét ở bên ngoài cũng ngừng hẳn.

"Có thể thao túng sấm sét, hô phong hoán vũ..." Ánh mắt của anh từ sấm sét ngoài cửa sổ chậm rãi dời về phía thanh niên ngủ say bên cạnh, tự lẩm bẩm: "Như vậy, tia sét ở Wales lúc sáng cũng là do cậu làm ra."

Mạng của anh cũng không quý giá hơn mạng người khác, thế nhưng mang cái họ của Hình gia, thân lại là con cả đã định trước số phận của anh gian nan hơn hẳn người bình thường.

Nếu như có thể chọn lựa...

Hình Uyên giơ tay đè lên mi tâm.

Đáng tiếc, không phải chuyện gì cũng có thể tùy ý "chọn lựa".

*

Ngày hôm sau, sau cơn mưa trời lại sáng, hệ thống điện lực gần khu thành cũ bắt đầu khẩn cấp chỉnh sửa, một tiếng sau, nguồn điện của khu dần dần ổn định lại.

Sasha vừa dùng chìa khóa dự bị mở cửa phòng giúp Diệp Văn Hiên vừa tìm chủ đề trò chuyện: "Sáng sớm tôi xem tin tức thành phố Cardiff, chuyên gia nói cơn mưa tối qua đặc biệt kỳ quái, mà chỗ chúng ta bị cúp điện có thể vì sấm sét ảnh hưởng."

Diệp Văn Hiên tùy ý gật đầu.

Sasha nhìn người đàn ông ở bên cạnh Diệp Văn Hiên, muốn dẹo nhưng lại cảm thấy cả hai anh trai đều quá soái, nhất thời không biết chọn ai bỏ ai, cuối cùng hỏi Diệp Văn Hiên: "Hay là.... tôi dìu anh vào phòng nha?"

Hình Uyên liếc mắt nhìn cô gái: "Tôi dìu cậu ta, cô đi đi."

Cô gái có chút tiếc nuối, lại cùng Diệp Văn Hiên trò chuyện vài câu, sau đó mới xoay người xuống lầu.

Diệp Văn Hiên còn đặc biệt nhập vai nhắm mắt lại, làm bộ làm tịch phất tay về phía hàng lang: "Tôi không nhìn thấy, không tiễn cô."

Hình Uyên: "..."

Chờ hai người đều vào phòng, Diệp Văn Hiên lập tức mở mắt: "Còn đỡ cái gì nữa, buông tay đi."

Hình Uyên mỉm cười: "Tôi thấy cậu đang rất cố gắng diễn mà."

"Khán giả đã đi mất rồi, tôi còn diễn cái rắm gì nữa." Cậu tiện tay gạt gạt tóc sau gáy, đi vào phòng tắm lấy đồ đánh răng rửa mặt: "Sau này anh định thế nào, đi tìm người kia à?"

Hình Uyên nghiêng người tựa bên cửa phòng vệ sinh, thờ ơ nói: "Đi tìm Wilson."

"À, lấy tư liệu điều tra mà anh nói ấy hả?"

"Ừ."

"Không phải chứ..." Diệp Văn Hiên đánh răng, hàm hồ nói: "Giờ đã là thời đại nào rồi, gửi mail thì chết à? Lại phải tự mình đi một chuyến, có phải anh bị tôi giật tới choáng váng rồi không?"

Hình Uyên lẳng lặng nói: "Nếu là một ngày trước, tôi có thể làm như vậy."

"Wilson cũng là một người đặt nặng lợi ích, không có lợi sẽ không làm, bằng không quy mô của Hắc Môn cũng không lớn được như vậy." Anh bình tĩnh nói: "Hiện giờ bản thân tôi khó bảo toàn, nếu anh ta lại đột nhiên phản bội thì cũng không có gì kỳ lạ."

Diệp Văn Hiên: "Ý là, nếu anh không tự mình tới một chuyến, người bạn kia rất có thể sẽ phản lại, giúp đỡ Phi Lang đối phó anh?"

Từ mũi Hình Uyên phun ra một âm đơn.

Diệp Văn Hiên nhổ sạch bọt đánh răng, quay lại nhìn anh: "Xem ra năng lực kết giao bằng hữu của anh cũng không có gì đặc biệt."

"Người trong giới này bình thường đều vậy." Hình Uyên nghe ra được ý trào phúng, thế nhưng không cho là đúng: "Tôi không xác định Wilson có bán đứng tôi hay không, cũng không có ý định tới Red Rose để thử vận may."

Diệp Văn Hiên: "Anh muốn làm gì?"

Hình Uyên: "Trang viên tư nhân của Wilson cách thành phố Cardiff không xa, tôi muốn trực tiếp tới đó làm khách."

Nếu như lén vòng qua vệ sĩ, chập điện làm hỏng hệ thống giám sát, đánh ngất xỉu nàng nhân tình xinh đẹp, xác Wilson vào phòng khách, để Chernow dùng súng chỉa vào đầu chính là "làm khách" mà Hình Uyên đã nói thì tất cả quả thực rất tốt đẹp.

Trừ bỏ Wilson Beaks tiên sinh bị súng chỉa vào đầu.

"Này bạn thân ái, anh đang làm gì vậy?" Wilson lộ ra nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: "Tôi cho rằng chúng ta là bằng hữu, nếu anh muốn tới nhà tôi làm khách thì kỳ thực có thể chọn lựa phương thức ôn hòa hơn mà."

Hình Uyên ngồi bên bàn, lấy rượu trong tủ rượu quý của Wilson chiêu đãi Diệp Văn Hiên.

"Chai vang Lafite này là bằng hữu Wilson của tôi đấu giá năm vạn đô la ở hội đấu giá giành được, nếm thử một chút không?"

Nhìn chai rượu vẫn còn dính chút bụi đất trong tay Hình Uyên, thèm thuồng nói: "Cho tôi một ly... không, một ngụm thôi, chỉ nếm một ngụm là được rồi."

Hình Uyên khui nắp chai: "Một ngụm thì có thể nếm ra mùi gì chứ?"

"Tôi cũng không muốn a." Diệp Văn Hiên nhìn Hình Uyên rót rượu, dùng ngón tay nâng ly nói: "Tôi uống nhiều dễ say lắm, một khi say thì sấm chớp lại bắt đầu rền vang. Ừm, anh cũng từng thấy tình cảnh ấy rồi đó."

Động tác rót rượu của Hình Uyên khựng lại, sau đó dứt khoát lấy chiếc ly đã rót đầy rượu đặt trước mặt mình, thuận tay bưng bình nước trên bàn rót đầy một ly cho Diệp Văn Hiên.

"Uống cái này đi, tốt cho sức khỏe." Anh thực tự nhiên nói.

Diệp Văn Hiên: "..."

[end 37]

[TKT] Hình tổng trêu ghẹo

Hình Uyên: "Chai này là trấn trang chi bảo của trang viên Wilson, cực phẩm vang Lafite năm 82!"

Diệp Văn Hiên: "Wow wow wow! Rót cho tôi một ly!"

Hình Uyên: "Tới đây, để tôi mở cho cậu xem một chút."

Diệp Văn Hiên: "...xem một chút?"

Hình Uyên [bưng ly nước sôi để nguội]: "Lafite là tôi uống, còn cậu à... tới đây, mau nếm thử ly nước sôi để nguội năm 82 này đi!"

Diệp Văn Hiên: "...tôi thấy, anh gần đây ngày càng thiếu điện."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv