Đêm nay, đã quá một giờ, Hoài An ngồi co ro trên giường, bên cạnh ô cửa sổ. Gió lay nhẹ hàng cây bằng đều tăm tắp, lạnh lẽo. Hoài An kéo ngăn kéo bàn, lấy ra quyển nhật ký - nơi lưu giữ nhiều kỉ niệm khi còn thuở học trò. Sáu năm trôi qua, bìa đen bị bong tróc đôi chút, giấy trắng ố vàng, màu mực nét bút lem qua trang sau làm chúng trở nên nhòe nhoẹt. Hoài An không có thói quen viết nhật ký mỗi ngày, cô chỉ viết lại những khoảnh khắc đáng nhớ nhất trong cuộc đời như lúc cô đậu tốt nghiệp, đậu Đại học, sau đó là gặp được mối tình đầu cũng là người chồng hiện tại,... tất cả đều được ghi lại tỉ mĩ. Thi thoảng Hoài An vẫn lôi chúng ra đọc rồi mĩm cười một mình. Đúng là tuổi học trò vừa mơ mộng, vừa đáng yêu. Đến trang giấy viết về cuộc gặp gỡ đầu tiên của cô và Công, nước mắt rơi xuống ướt đẫm đôi má.
Cuối cùng cô cầm bút viết đôi lời của mình.
"Hôm nay, một ngày mưa phùn rả rít của đầu Xuân, em nằm trên giường và không sao ngủ được. Em trằn trọc, lăn qua lăn lại, hai mắt thao láo nhìn trần nhà. Cuối cùng em nhướn người ra ngoài cửa sổ, nhìn vào màn đêm tĩnh lặng, em chợt thấy bóng mình phản chiếu trên cửa sổ. Ôi! Hoài An đây sao?! Hoài An của ngày xưa là á khôi áo dài của trường đại học sư phạm, là người mà đám con trai khoa Tự nhiên thường tán tỉnh đây sao?. Thế mà bây giờ, em trông thật già nua và xấu xí. Hai mắt sâu quắm, thâm quầng vì mất ngủ, đôi má hóp lại làm khuôn mặt tròn trịa của em hóp lại và hốc hác. Em không còn là bông hoa đẹp nhất trong lòng anh nữa. Em thấy thương chính mình. Càng thương em lại càng không biết trách ai, bắt đền ai cho sự thảm hại của em. Mặc dù thế, đầu óc em chỉ luôn nghĩ về anh và quãng thời gian trước đó của hai ta mà thôi.
Anh học Ngân hàng, đẹp trai, hiền lành, khéo ăn nói, được nhiều bạn gái cùng khóa để mắt đến nhưng với cái gia tài quý giá nhất của anh là con xe Cup màu xanh của ba anh gửi từ dưới quê lên thì anh bị nhiều bạn gái phớt lờ. Còn em lại là con của gia đình làm cán bộ nên khá giả hơn anh đôi chút, từ nhỏ em được chiều chuộng chả phải đụng tay đụng chân bao giờ. Không hiểu sao, khi đó em lại thích anh nhỉ. Có lẽ chính nụ cười hiền khô của anh làm em mê mệt. Em còn mặc kệ lời của mẹ, mẹ bảo sao em ngu thế, yêu ai không yêu lại đi yêu thằng nhà nghèo mà còn là trai một, mai mốt cưới về phải ráng sinh con trai cho nhà người ta, rồi giỗ chạp có mà lo cho xuễ. Em cười, bảo rằng tính anh hiền và thương em lắm nên mẹ đừng lo.
Em lúc ấy không nghĩ nhiều, chỉ cần tình yêu của anh là đủ. Và thật, tình yêu thời sinh viên nó đẹp và trong sáng làm sao.
Em còn nhớ, lúc anh ra mắt em với gia đình, mẹ của anh không thích em, mẹ nói tuổi của anh và em khắc nhau, cưới về sẽ chết một trong hai hoặc đường con cái không suông sẻ. Mà anh lại là con trai một, là cháu đích tôn của dòng họ Trần nên mẹ cấm cản quyết liệt lắm. Em đã khóc rất nhiều, khóc đến sưng cả mắt. Mẹ của em lúc đấy cũng khóc theo em. Thật may em có anh, những lời an ủi, động viên của anh giúp em mạnh mẽ vượt qua sự cấm cản của mẹ. Em lại nghĩ mình thật hạnh phúc biết bao khi có một người yêu như anh.
Sau đó, chúng ta kết hôn, em đợi Tỉnh tổ chức thi viên chức nên đành ở nhà làm cô vợ nội trợ. Ban đầu em khó chịu với mọi vật dụng trong nhà vì trước nay em không phải làm những việc đấy. Nhưng bằng tình yêu của anh, việc nội trợ trở nên dễ dàng và yêu thích. Từ món ăn ngon, quần áo tinh tươm, nhà cửa sạch sẽ,... tất cả đều khiến em quên đi bức bí của bản thân vì chúng làm anh vui khi trở về nhà sau một ngày dài làm việc.
Nhưng em đã ngủ quên trong chính tình yêu của mình mà quên bẽn đi anh là con trai một. Kết hôn hơn một năm em vẫn chưa có thai, lời nói của mẹ năm xưa làm em dần tự ti về mình. Không lẽ em khó có con thật sao?. Rồi em dùng thuốc Bắc, thuốc Nam, thuốc của thầy cúng,... như kiểu có bệnh thì vái tứ phương vậy. Rồi em cũng canh ngày rụng trứng, canh giờ giấc quan hệ,... làm đủ cách nhưng chúng ta vẫn không có duyên với chuyện tìm con cái. Em không dám về nhà anh, không dám đối diện với gia đình anh. Anh cũng an ủi em rất nhiều nhưng em dần nhận ra anh không còn như trước.
Thế rồi, hai năm trôi qua và ngày mai chúng ta trở thành người từng quen biết. Chưa bao giờ em mường tượng ra được hôn nhân của mình đi đến hồi kết nhanh như vậy.
Anh à! Nếu anh ngồi lại cùng em như trước đó anh đã làm, cùng em tìm ra giải pháp thì ngày mai chúng ta không phải gặp nhau ở tòa.
Dù sao tất cả đều đã trở thành quá khứ. Em tin những điều cần xảy ra sẽ phải xảy ra thôi. Cảm ơn anh đã cho em biết yêu một người bằng tình yêu trong sáng, thuần tuý nhất. Cảm ơn anh đã cho em trưởng thành trong căn bếp gia đình. Từ nay em không còn bị áp lực bởi chuyện con cái nữa và sẽ có thời gian để em thực hiện những đam mê của riêng em.
Hôm nay, em khóc cho cuộc đời mình, cho tình yêu của hai ta và em xin phép khép lại những ngày tháng đã qua để sống cho bản thân em trong tương lai sau này.
Em sẽ chúc phúc cho anh, chúc phúc cho đứa bé trong bụng vợ mới của anh là một bé trai kháu khỉnh.
Hẹn gặp anh tại tòa.
Yêu anh hết ngày hôm nay.
21 tháng 1 năm 2018"