Trong phòng họp nơi chỉ còn có những người đàn ông thú nhân tụ tập tại đây
Ngụy Hoắc Thần đen mặt lại với báo cáo trong tay, cả Chu Minh và Vương Đồng Đồng cũng căng theo sếp mình. Ánh mắt anh vẫn dán vào chiếc laptop màu đen, nơi đang chiếu nhanh đoạn ghi hình ngày hai mươi tám. đó là tấm hình cậu thiếu niên đi qua đi lại vào nhà lặp lại trong ngày. Ngoài ra trên bàn họp lớn là toàn bộ hồ sơ vụ án đầy đủ
- Cậu ta cũng là dân IT giống cậu, đúng chứ?
Chu Minh chắp tay ra đằng sau, đáp lại:“Vàng ạ” - “Vậy cậu ta đã can thiệp vào hệ thống camera nội bộ của chung cư?” - “Đúng là vậy”
Vương Đồng Đồng nhìn anh, nhìn qua bịch thuốc trắng. Minh Long nhìn màn hình viết báo cáo, nhíu mày lại:
- Scopolamine, hay còn gọi là Hơi thở của Quỷ. là thuốc mê dạng nước cũng có thể được sử dụng như một chất gây mê trong một số trường hợp. Dạng nước của thuốc này thường được sử dụng để điều trị và ngăn ngừa bệnh say tàu xe, tuy nhiên nó cũng có thể được sử dụng với mục đích gây mê cho một số loại phẫu thuật hoặc xét nghiệm. Khi nạn nhân hít phải bột hoặc bị xịt vào, sẽ mất ý thức trong một khoảng thời gian, trong thời gian này có thể thoải mái sai khiến
Ngụy Hoắc Thần châm thuốc hút, tay kia gõ gõ bàn hừ hừ trong cổ họng:
- Cậu ta hẳn đã làm giả giấy tờ để mua loại thuốc đó… - Anh đóng máy tính, nhìn vào lời khai của người nhà thằng nhóc - Có ai đó đã giúp tên nhóc đó phạm tội
Anh đứng dậy, đi qua kho lưu trữ tài liệu vụ án chưa chuyển đi, một lúc sau quay lại với xấp hồ sơ. Ngụy Hoắc Thần nhanh tay vào việc, lật lại xem vụ án cũ. Còn Tần Lâm và Minh Long khó hiểu cau mày:
- Cmn, tôi tưởng cậu đã giao cho Công tố viên Lưu giải quyết xong rồi?
- Trương Dương khi nào hầu tòa?
- Ba hôm nữa
Anh nhấm nháp một ngụm Americano, đưa mắt về phía hồ sơ, trong lần khảo cung thứ hai, đó là khi hắn ta đã khai nhận toàn bộ
Trương Dương đi đến đám tang, hắn không biết tại sao tới đó, khi tỉnh lại thay vì đang ở trên chuyến xe để chạy trốn đi xứ xa, không hiểu sao bị Ung Kiện dập tét đầu quỳ lạy trước linh cữu của Phùng Diệp.
Còn bây giờ, quyển nhật kí da giả này, chính là thứ anh lưu tâm nhất
Trong lúc chờ đợi bằng chứng còn lại đưa lên, anh về nhà một chuyến
Gọi là về nhà nhưng thật ra anh đến hai nơi ngay trong đêm
Trong phòng bệnh, cô gái nhỏ vẫn chưa tỉnh lại. Bên cạnh bàn nước, có một vòng tay mân côi bằng thạch anh hồng, một sợi dây chuyền thánh giá. Còn có cả súng và còng tay. Tất cả đều được đặt trong túi zip đủ cỡ
Nhìn cô nằm đó cố gắng thở, cổ họng người đàn ông bỗng chốc nghẹn lại. Không thể tức giận nổi
Ngụy Hoắc Thần kéo ghế ngồi xuống, cầm lên xem từng món một, cuối cùng cầm sợi dây chuyền bằng bạc trắng. Đây cũng là kỉ vật của mẹ cô
Mẹ cô từng đeo thứ này, anh nhớ rất rõ
Nhìn qua vòng mân côi bằng thạch anh hồng mới tinh có chút quen mắt. Ngụy Hoắc Thần thuận tay lấy ra, đeo vòng tay cùng với dây chuyền vào lại cho cô. Anh cố gắng xoa xoa lòng bàn tay lạnh lẽo của cô, dùng miệng phà ra hơi ấm.
Anh còn lấy tấm chăn mới tinh từ trên xe ra, đem vào đắp thêm môt lớp cho người bị hạ thân nhiệt trên giường. Anh lấy ra bình nước giữ nhiệt cỡ lớn mới mua, cùng với một ít đồ dùng để khi tỉnh lại có cái mà dùng
Anh cầm túi zip khác đựng thẻ nhà đi qua khu căn hộ cao cấp nơi cô ở mà không một ai biết
Quẹt thẻ, đi lên đúng căn nhà nơi cô ở. Ngụy Hoắc Thần bấm chính xác mật khẩu căn nhà, sau đó đi vào nhà
Giữa không gian tối om không ánh đèn lại có cặp mắt mèo vàng sáng như đèn pha. Anh nhìn Mon, nó đang ở trên chiếc sofa có rất nhiều thú nhồi bông, bốn cái măng cụt đè lên Kuromi nhồi bông. Người đàn ông đứng ở huyền quan vừa tháo giày vừa hỏi:
- Mày là Mon nhỉ?
Chú mèo mun bắt đầu xù lông, phòng vệ anh, nhìn là biết nó đang giữ nhà cho cô chủ mình
Anh bỏ qua con mèo, bước vào nhìn chung quanh
Có lẽ như đã được dọn dẹp rất sạch sẽ
Đúng như những gì thám tử nói cho anh, Liêu Song của anh luôn sống một mình với mèo, phần lớn thời gian đều ở nhà. Trong nhà cũng không hề lắp camera
Anh cúi đầu xuống nhìn con mèo liên tục cào cho anh vài đường sâu hoắm dưới chân, vết cào chớp mắt đã liền lại
- Vô dụng thôi, dù sao cô chủ mày cũng không chăm sóc được mày một khoảng thời gian dài. Nếu mày chết đói, cô ấy sẽ buồn lắm!
Ngọt ngào không được đành cưỡng chế, con mèo nổi điên. Điên cuồng cào từ tay đến bên má anh, rồi lại xuống cổ. Mon lại cắn vào tay anh chảy máu, can trường không chịu vào balo đựng mèo của cô
- Ăn trộm!
Ánh đèn sáng lên, anh khẽ nheo mắt lại nhìn cô gái đối diện
Có mùi thú vật lẫn lộn, mùi thuốc sát trùng, sữa tắm thú cưng thoang thoảng trong không khí
Anh nhíu mi, không nói không rằng vẫn giữ con mèo trên tay
- Thả mèo xuống! Anh làm gì ở đây?!
- Liêu Song nhờ tôi đến đây đưa mèo về chăm vài ngày!
- Anh đừng có mà lừa tôi. Cô ấy bảo nếu giữa đêm nay không về đã nhờ tôi đem qua chỗ tôi chăm
Nhiếp Nhiên giương mắt nhìn thẳng lên đối diện với cặp mắt sói hung ác. Có chết cũng phải bảo vệ con mèo của bạn thân, cô cười khinh bỉ, nhìn cái cách anh nắm hai tay trước của anh:
- Anh giai à, không ai ôm mèo kiểu đó cả! Tôi kiện anh tội ngược đãi động vật!
Ngụy Hoắc Thần thô bị thả con mèo từ trên cao xuống, Mon lại chạy sang núp sau chân Nhiếp Nhiên. Anh lại đổi chủ đề:
- Xem ra cô rất thân với Liêu Song nhỉ?
- Thì sao? Anh nhận chăm, lỡ nó chết thì thế nào?
Anh đứng dậy, đi ra khỏi nhà
Cô gái kia nhìn anh với cặp mắt khó hiểu
Tên điên!
****
Ngụy Hoắc Thần thoát khỏi giấc mơ, tỉnh lại trên ghế sofa
Anh vừa trải qua một cơn ác mộng, anh cầm điện thoại lên xem đồng hồ, bốn giờ rưỡi sáng
Người đàn ông gấp chăn gọn gàng lại rồi đi làm vệ sinh và thay một bộ quần áo thể thao mất mười phút đồng hồ. Anh lại ở trong phòng tập vắng lặng, sải bước đến bao cát mà đánh, lần này lại không đeo găng. Tay anh càng đấm càng mạnh. Đồng tử mãnh thú co lại
Phùng Diệp, Tạ Đình Sâm, Hồ Ngọc Hoa
Điểm chung là gì đây?
- Ngụy Hoắc Thần, cậu lại phẫn nộ gì đây?
Minh Long đóng cửa lại, hai tay đút vào túi áo cardigan, điệu bộ tùy hứng.
Móng vuốt đen xì của anh từ khi nào đã đâm thủng bao cát màu đen, cát mịn chảy xuống. Ngụy Hoắc Thần biến lại thành người, đôi mắt ngọc lục bảo tràn ngập tơ máu, thở hồng hộc. Anh đi đến băng ghế lau sạch mồ hôi trên tấm lưng trần, liếc nhìn Minh Long đang mân mê bật lửa. Anh ấy thấy vậy liền móc trong túi ra bao thuốc lá đưa đến, Ngụy Hoắc Thần từ chối
- Không có gì, em đi trước
Anh lướt qua Minh Long, không còn chiếc áo hay đôi giày dự phòng nào để thay. Người đàn ông buồn bực đi xuống phòng thay đồ ở tầng dưới.
Bảy giờ sáng, trong phòng thẩm vấn
Anh mặc áo sơ mi đen và quần tây đen tinh tế, tiếng giày da lộp cộp cùng với khí chất cấm dục bước vào phòng thẩm vấn. Một tay cầm cốc sữa đậu nành lạnh, tay còn lại cầm theo quyển sổ tay và chiếc laptop màu đen. Tạ Quốc Vinh vừa được đưa đến nửa tiếng trước, ăn cháo nóng kèm quẩy. Lúc này khi anh đẩy cửa vào, cả người cậu ta thoáng nhướng lên, vẻ giật mình đó biến mất rất nhanh khi anh xoay người về phía cậu
Ngụy Hoắc Thần tùy ý đẩy cốc sữa lạnh qua, anh ngồi xuống, giọng trầm khàn đều đều cất lên:
- Chúng ta lại gặp nhau rồi, Tạ Quốc Vinh. Bữa sáng thế nào, ngon không?
- Ngon ạ!
Ngụy Hoắc Thần khởi động laptop, mở Word, thuận miệng nói tiếp:
- Anh thay bạn anh xin lỗi, hôm qua cậu ta có chút lỗ mãng. Ăn xong nhớ uống sữa đậu nành, anh không bỏ độc vào
Tần Lâm cách một tấm kính giật giật mắt, ai lỗ mãng vậy?
Anh ta đành ngồi xuống ghế, ghét bỏ cắn ống hút của hộp sữa chuối Hàn Quốc
Đợi một lúc nữa, cũng đã bắt đầu vào việc chính. Người chủ động bắt đầu cuộc thẩm vấn, chính là Ngụy Hoắc Thần
- Vậy… Xem ra em rất thích máy tính nhỉ? Đặc biệt em còn biết thiết kế đồ họa nữa, nhỉ?
- Vâng, đúng vậy ạ. Em rất thích vẽ đồ họa
- Anh cũng rất thích máy tính, nhưng học không vào, và anh cũng ngưỡng mộ những người vừa giỏi toán vừa giỏi tin học nữa. Ba mẹ em rất kì vọng về em nhỉ?
- Vâng ạ, nhưng em không thích toán học cho lắm
- Họ đầu tư cho em rất nhiều nhỉ?
- Vâng ạ, họ mời những giáo viên giỏi nhất nơi đây về dạy cho em. Không chỉ thế mỗi năm học đều phải nằm ở đầu bảng và đoạt giải nhất trong các cuộc thi toán học
Anh chép chép miệng, gãi cằm
- Well, ba mẹ em dường như cấm cản em theo đuổi thiết kế đồ họa. Có vẻ như rất khó khăn nhỉ?
Cậu ta rũ mắt xuống, gật gật đầu:
- Ba mẹ em rất muốn em trở thành một doanh nhân, thương nhân… Thi vào một trường kinh tế và mở một công ty riêng.
- Nếu em không đạt giải, họ có nặng lời với em chứ?
- Họ hay nói về Mark Zuckerberg và Bill Gates… Họ nói nếu em học theo họ sẽ sớm thành tài
- Chà, em gái em có bị như em không?
- Em gái em giống em, đều thích vẽ. Nhưng ba mẹ em thì khác, bọn họ bắt em em học thư pháp, ngoài ra còn phải tham gia các cuộc thi hát và nhảy. Con bé từng trốn học và lén vẽ, ba tôi lần đó đã đánh em tôi rồi đem nhốt nó vào phòng tối
Ngụy Hoắc Thần thở dài, khớp với lời nói của cô bé khi thôi miên. Tạ Thiên Ngọc bị mắc chứng Claustrophobia* và Nyctophobia*. Anh nhướng người qua, xoa vai cậu bé an ủi:
- Có lẽ con bé đã hoảng sợ lắm nhỉ? Nhưng cậu là một người anh trai tốt, cậu vẫn luôn ở cạnh con bé lúc cần. Không sao cả
Tạ Quốc Vinh bắt đầu khóc, anh lấy khăn giấy cho cậu lau nước mắt, lại tiếp tục an ủi và cảm thông cho những nỗi buồn của cậu
- Khóc để giải tỏa tâm trạng, cứ khóc thoải mái đi
Anh để cậu khóc đã, khi đã vơi đi đôi chút, anh bắt đầu tiến vào vấn đề:
- Ngày hai mươi tám cậu đã luôn ở nhà với em cậu nhỉ?
Cậu bình tĩnh nhìn anh. Ngụy Hoắc Thần lại hỏi tiếp
- Vậy là trừ đi học và xuống siêu thị dưới nhà ra thì vẫn luôn đều đặn như vậy nhỉ?
Tiếp tục là một cái gật đầu, anh đánh máy sau đó nhìn thẳng vào mắt cậu, hỏi tiếp:
- Lúc cha mẹ cậu lâu quá không về và mất liên lạc, cậu cũng không gọi lại. Rốt cuộc có báo cảnh sát ngay lập tức chứ?
- Vâng ạ, em có, làm hết cả!
- Ok. Tôi đang thắc mắc một điều, với kĩ năng máy tính thượng thừa của mình, cậu chưa từng hack vào camera thật à?
Cậu gật đầu, anh nheo mắt
- Nhưng camera ở tại siêu thị vào buổi tối hôm đó lại không quay ra cậu
- Đồ trong siêu thị không có, nên em mới đi ra tạp hóa gần đó mua ạ
Anh gật đầu, tiếp tục:
- Rốt cuộc cậu có ở siêu thị hay không? Hay ở chỗ khác?
Lặp lại những câu hỏi cũ, và thêm một ít câu hỏi mới vào. Nói ra những chi tiết của vụ án
Lòng vòng hai tiếng đồng hồ
***
Claustrophobia: hội chứng sợ không gian hẹp
Nyctophobia: hội chứng sợ bóng tối
***